Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đổ vỡ vang lên làm Jungkook theo phản xạ bật dậy, chẳng kịp nghĩ ngợi liền lao xuống nơi phát ra tiếng động. Mấy ngày nay dành hết năng lượng chăm sóc Jimin, khó khăn lắm tối qua mới có thể nhắm mắt một chút nên lúc anh tỉnh cậu không hề phát hiện.

Dòng máu đỏ nhức mắt loang lổ khắp trên tay Jimin, nhỏ từng giọt từng giọt và nhanh chóng tạo thành một vũng máu dưới sàn nhà. Jungkook vội vàng kéo người lớn hơn lên, không để anh tự đi mà trực tiếp bế người mang đến sofa trước khi đi lấy hộp cứu thương để băng bó. Ngày trước luôn là Jimin càu nhàu và xử lý vết thương cho cậu, giờ đây lại đổi thành Jungkook phải lo lắng cho anh. Dĩ nhiên cậu không cảm thấy phiền toái, ngược lại còn vui vì có thể bên cạnh chăm sóc người mình yêu, nhưng trong lòng lại quặn thắt khi thấy vết cứa sâu hoắm rỉ máu trên tay anh.

"C-Cảm ơn, Jungkookie"- Jimin trả lời, nụ cười xinh đẹp hiện lên bờ môi nhợt nhạt.

Trong lòng Jungkook len lỏi một tia ấm áp khi được nghe tên mình phát ra từ nơi anh. Đáng tiếc rằng cậu không cười nổi. Cái cách Jimin cất tiếng nói, hoàn toàn chẳng phải Jimin của cậu. Giọng anh khản đặc, khuôn miệng méo mó khó nhọc nặn ra từng chữ.

"Hyung, anh muốn lấy gì à? Để em giúp anh" - Cậu vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

"N-u-ớ-c" - Tay Jimin bấu chặt ngực mình, chỉ một tiếng ngắn gọn như vậy cũng khiến toàn bộ sức lực của anh bị rút cạn.

Jungkook gật đầu, nhanh chóng vào bếp đem ra một ly nước ấm pha mật ong cho anh. Cậu biết đối phương chẳng thích gì vị ngọt ngai ngái của thứ chất đặc sệt này, nhưng bác sĩ đã khuyên nên uống để cải thiện thanh quản và bảo vệ Jimin khỏi dị ứng thời tiết sắp tới.

Anh nhăn mặt khi chỉ vừa mới bặm môi lên thành cốc, định bụng đẩy tay Jungkook ra nhưng không thể chống cự lại sức mạnh của đối phương.

Đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi hơi chu ra kia, Jungkook vừa xoa đầu vừa dỗ dành đứa trẻ lớn xác ấy, nói và thuyết phục Jimin bằng cách kể ra những lợi ích khi uống ngụm nước ngọt lịm ấy vào. Và cuối cùng anh cũng chịu nghe. Từng muỗng từng muỗng nhỏ được đưa đến bên miệng, chừng 15 phút thì cốc đã sạch bong.

"Ngoan lắm" - Jungkook mỉm cười hôn lên mái tóc nâu của anh, ôm người nhỏ hơn bằng cánh tay rộng lớn của mình sau khi dọn rửa đống đổ vỡ trong nhà bếp.

Họ ngồi xem TV, không phải những chương trình giải trí đấu đá nhau đang nổi bây giờ, mà là kiểu phim truyền hình có từ khi cả hai mới chỉ là những cậu bé trong tuổi dậy thì. Khi học đại học, Jimin luôn thích hoài niệm về tuổi thơ bằng những bộ phim gia đình (mà Jungkook cho rằng) thật sáo rỗng này.

"Hyung nhìn kìa, ông ấy sao có thể mắng chửi người đã giúp mình thổi cơm như vậy?" - Jungkook cao giọng chỉ trích, cậu nhớ rằng hồi đó Jimin đã khóc sưng mắt khi xem nó, anh bảo người đàn ông trong câu chuyện thật đáng thương, chẳng thể hiểu cũng không thể nhớ về những người ông vẫn yêu quý. Nhưng nói Jungkook hiện tại, cậu cho rằng đáng thương phải là những người xung quanh ông mới đúng. Không phải vì họ bị ông ta mắng nhiếc chửi rủa, mà bởi họ chẳng làm cách nào để bù đắp những thiếu sót của mình cho ông, cũng giống như Jungkook và Jimin vậy.

"Hyung?" - Cậu nuốt nhanh miếng táo trong họng, hơi hích vai để ra hiệu cho người đang gối đầu bên mình.

"Jimin!" - Giọng Jungkook trở nên nghiêm túc hơn, lần này quay hẳn đầu về phía anh và đỡ cơ thể mềm oặt ấy lên.

Gương mặt đối phương tái nhợt, mắt nhắm người, dường như cái lay mạnh hay tiếng hét của cậu cũng không ảnh hưởng đến anh.

Nếu không phải cảm nhận được mạch đập vẫn yếu ớt hoạt động trên tay Jimin, Jungkook đã tưởng anh không còn nữa.

Bác sĩ nói rằng căn bệnh này không thể biết chính xác thời gian tử vong, và trong thời điểm hiện tại nó đã phát triển theo chiều hướng xấu một cách nhanh chóng, vậy nên gia đình lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý.

Jungkook chưa hề chuẩn bị gì cả. Não bộ cậu thậm chí tự động bài xích việc nghĩ tới Jimin sẽ ra đi. Cậu không bao giờ cho phép chuyện ấy xảy ra, Jimin phải là của cậu, anh phải thuộc về cậu và mãi ở bên cậu đến phút hơi thở cuối cùng.

Bác sĩ Lee hớt hải xông thẳng vào nhà ngay khi cánh cửa được mở, ông lập tức kiểm tra tình trạng của Jimin, khuôn mặt già nua lại thêm vài nếp nhăn mới trước khi thông báo với Jungkook.

"Jimin chỉ bị ngất do mất sức thôi, nhưng cậu... phải chuẩn bị tâm lý"

Người nghe được đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía ông, đôi mắt nheo lại cố tìm một tia giả dối trong đó, thật tệ rằng cậu đã thất bại.

"Cảm ơn bác sĩ"

Đó là toàn bộ những gì Jungkook nghĩ được, toàn bộ lời dặn dò và cảnh báo sau đó của ông hoàn toàn bị người nhỏ hơn ném ra khỏi đầu. Cậu vô lễ đẩy ông ra khỏi cửa, không muốn nghe bất kỳ tin tức gì liên quan đến "cái chết" hay "não bộ không còn nhận thức".

Chàng trai trẻ lục tung tủ quần áo để tìm mẩu giấy nhỏ mẹ đưa cho mình trước khi ra khỏi nhà, bấm số điện thoại trên đó nhanh nhất có thể và liên hệ với bác sĩ mẹ giới thiệu. Jungkook không muốn Jimin phải hứng chịu những lần điều trị đau đớn và rút đi gần hết sức lực trong cơ thể yếu ớt của anh, cậu từng nghĩ bản thân có thể bình thản đối mặt cái chết của Jimin như với lần chứng kiến cảnh ông nội mất. Nhưng hiện tại, khi bác sĩ Lee nói cậu phải chuẩn bị, Jungkook nhận ra rằng cậu hoàn toàn không thể bình tâm được.

Chắc chắn cậu phải cứu Jimin, phải cứu vớt lấy cơ thể ốm yếu nhỏ gầy kia và bù đắp cho những lỗi lầm mình đã gây ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro