2. END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa đông đã ghé đến, Jimin lúc này đang cuộn tròn bản thân trong lớp chăn dày, em gượng cười trước những câu chuyện của người phía bên kia điện thoại.

"Anh sẽ trở về sớm, em đừng buồn nhé." Namdong nhẹ giọng an ủi em và em chẳng biết nói gì hơn ngoài những tiếng dạ, vâng. Em chẳng thể nói thật lòng rằng em mong chồng em hãy đi càng lâu càng tốt. Jimin đang có một cuộc hôn nhân được người đời ngưỡng mộ. Chồng em là doanh nhân thành đạt nhất- Noh Namdong và hắn luôn cho em tất cả mọi thứ. Nhưng rốt cuộc từng đấy vẫn chưa đủ với Jimin, đó chẳng phải những điều em muốn. Em không yêu hắn, đây là một cuộc hôn nhân thảm bại khi tình yêu chỉ đến từ một phía. Song em không thể làm gì khác, bởi vì em bắt buộc phải cưới hắn, để bảo vệ người em yêu.

Ôi em nhớ Jeon Jungkook quá đỗi, em ước mình có thể được bao bọc trong vòng tay ấm áp của hắn ngay lúc này. Đã 8 tháng kể từ lần cuối họ gặp nhau, chồng em đã phát hiện ra điều gì đó bất thường từ em nên Jimin đã phải tạm cất bỏ lòng nhớ nhung của mình, bằng cách cắt giảm những cuộc hẹn với Jungkook. Nhưng thật quá đáng khi Namdong lại giam cầm em trong nhà hầu như tất cả thời gian, em cũng chẳng thể nào liên lạc được với Jungkook. Em cảm giác như Jungkook đang dần phớt lờ em, và em chỉ là nhớ hắn rất nhiều. Jimin nhớ lại những khoảng thời gian tươi đẹp khi Jungkook vẫn còn ở bên em. Họ yêu nhau từ lần đầu tiên gặp mặt và hẹn hò trong suốt khoảng thời gian học đại học. Và biến cố xảy đến khi gia đình Jungkook phá sản vì một nguyên nhân nào đó, lúc đấy em chẳng thể làm gì khác ngoài việc ở bên chăm sóc và an ủi hắn. Vào một ngày cách đây rất lâu, Namdong đến gặp em và hắn hứa sẽ giúp đỡ Jungkook. Điều kiện trao đổi là em phải đồng ý chia tay Jungkook và kết hôn với Namdong. Em đã dằn vặt, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em yêu Jungkook, yêu quá đỗi, nhưng em cũng không thể chứng kiến hắn từng ngày tuyệt vọng như thế nữa. Thế nên em đồng ý với lời đề nghị của Namdong.

Jimin chia tay Jungkook cũng vào một đêm mùa đông giống hôm nay. Em đã thét vào mặt hắn rằng em không thể chịu nỗi cuộc sống tù túng, phải chắt chiu từng đồng cơm áo gạo tiền thế này. Em đã mạnh tay quăng đi hết những món đồ hắn tặng cho em và lạnh lùng buông bỏ một câu.

"Anh tưởng tôi thích những thứ rẻ mạt này sao. Thứ tôi cần là những bộ quần áo hiệu, những chiếc nhẫn kim cương, những thứ đó anh chẳng thể cho tôi được."

Jungkook dường như không phẫn nộ, hắn chỉ cúi người và kiên nhẫn nhặt lấy từng thứ em quăng đi. Hắn đi đến ôm lấy em và dịu giọng an ủi, "Những thứ đó tôi sẽ mua cho em, chỉ cần chờ tôi một chút nữa thôi."

"Cút đi, tôi còn phải chờ đến bao giờ ?" Jimin đẩy mạnh Jungkook ra, em ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong khi ánh mắt Jungkook thắp lên tia ngỡ ngàng. Rốt cuộc rất lâu sau, hắn mới cất tiếng.

"Em không còn yêu tôi nữa sao ?" Giọng hắn tuyệt vọng đến cùng cực, hắn chỉ mong rằng em đang bướng bĩnh và giận dỗi khi hắn không dành thời gian cho em gần đây. Nhưng thứ hắn nhận lại là thứ hắn không ngờ nhất, em chỉ buông ra một tiếng "Phải." trước khi cất bước quay đi.

Jimin đã từng buông bỏ Jungkook một cách tuyệt tình như thế. Em mong Jungkook phải hận em, mong rằng hắn sớm quên em đi vì em không phải một người tốt. Jimin đã phải kìm lòng không biết bao nhiêu lần để không bật khóc thật to khi nhìn Jungkook kiên nhẫn nhặt từng món quà hắn đã tặng em. Jungkook nào biết khi đó em đau lòng biết bao, đó là những món quà em trân quý nhất, mặc dù không đắt tiền nhưng em vẫn luôn cẩn thận bảo vệ, bởi đó là tình yêu của Jungkook dành cho em. Em đã muốn thét gào rằng em yêu hắn, yêu rất nhiều khi hắn hỏi em, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Em đã phải rất cố gắng để nói rằng em đã hết yêu và quay đi thật nhanh, em sợ nếu bản thân nán lại thêm một phút nữa sẽ không kìm lòng được mà nhào đến khóc nức nở trong vòng tay ấm áp kia.

Hai tháng sau đó, em kết hôn với Noh Namdong và bỏ đi Canada. Trong suốt 3 năm sau đó, mặc cho Namdong rất cưng chiều và quan tâm em, nhưng hình bóng trong tim em mãi mãi là Jeon Jungkook. Em trở về Hàn Quốc và gặp lại Jungkook cũng vào một chiều đông giá lạnh, em và hắn đã nhìn nhau thật lâu trước khi em giàn giụa nước mắt và chạy đến ôm chầm lấy hắn giữa dòng người đông đúc. Đêm đó, em và hắn trở về những ngày mới bắt đầu yêu.

Việc em ngoại tình diễn ra trong vòng 2 năm sau đó, em luôn lợi dụng những khoảng thời gian đi công tác của Namdong để đến gặp Jungkook. Đó là những khi em vui vẻ nhất, em quấn lấy hắn cả ngày và thủ thỉ rằng em nhớ hắn biết bao. Jungkook bây giờ cũng đã điều hành một công ty lớn và hắn luôn tặng em những món quà xa xỉ vào mỗi dịp gặp mặt.

"Chẳng phải em thích những thứ này sao ?" Jungkook nói và điều đó khiến tim em thắt lại. Thì ra hắn vẫn còn nhớ những lời nói cay độc ấy từ em. Khi đó em đã muốn hét lên với hắn rằng em chỉ thích những món quà nhỏ nhắn khi đó hắn tặng em, những món đồ xa xỉ này em không cần. Nhưng rốt cuộc em cũng chỉ đành ngậm ngùi cười trừ mà nuốt tẩ cả vào trong.

Jungkook đã không ít lần cầu xin em quay về bên hắn. Hắn nói sẽ không để ý những lời nói ngày xưa của em, rằng hắn hiểu khi đó em không có ý xấu, hắn bỏ qua tất cả cho em. Hắn thủ thỉ những lời yêu và hứa hẹn sẽ cho em một tương lai không kém Namdong cho em, bởi vì hắn bây giờ đã có đủ năng lực để làm việc đó. Nhưng Jungkook nào biết, rồi Namdong sẽ một lần nữa huỷ hoại sự nghiệp hắn, như cách anh ta đã từng làm trong quá khứ, và em sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra.

Jimin liên tục gọi vào số máy của Jungkook nhưng đổi lại là những tiếng tút tút vô định. Em bực dọc và khoác lấy chiếc áo choàng lông để chuẩn bị ra ngoài. Jimin ghét mùa đông, bởi em đã lạnh lùng rời xa người em yêu trong cái lạnh giá rét này. Mặc cho em và hắn trao nhau nụ hôn đầu dưới cây thông Giáng sinh, mặc cho em và hắn gặp lại nhau cũng vào mùa đông ấy. Nhưng Jimin vẫn ghét nó. Cái lạnh thấu xương khiến em nhớ đến hơi ấm của Jungkook, khiến em cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng vì những lần cách xa dài đằng đẵng. Jimin cúi đầu và bước đi trong mà tuyết dày đặc, em cứ đi mặc cho đôi chân em tê cứng vì cái lạnh, và em đã chẳng biết mình vô thức đi đến nơi lần đầu tiên em và Jungkook hẹn hò từ lúc nào.

"Jimin ?" Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến em quay ngoắt lại. Thì ra Jungkook cũng nhớ em, hắn cũng đến đây vì hắn chưa từng quên nơi này. Em đã nhìn hắn thật lâu để xác định rằng đây không phải là mơ trước khi lao thẳng vào vòm ngực quen thuộc và bật khóc.

"Jungkook hết yêu em rồi, sao em gọi anh chẳng bắt máy ?" Em đánh mạnh vào ngực hắn mà nức nở.

"Tôi chỉ- em biết đó, tôi cần thời gian suy nghĩ đến chuyện của chúng ta." Jungkook để mặc em đánh thoả thích. Còn hắn chỉ ôm trọn lấy em, không chừa một kẽ hở. Vì hắn biết em ghét mùa đông, em ghét bị lạnh.

"Em rất nhớ Jungkook." Jimin rướn người và hôn mạnh lên đôi môi thô ráp của người kia, em cắn mạnh lên môi hắn để cho thoả nỗi nhớ nhung. Đúng rồi, đây là mùi hương em nhung nhớ, là hơi ấm từ người yêu em. 

"Tôi cũng nhớ em, rất nhiều"

Đêm đó, họ lại quấn lấy nhau, sau 8 tháng xa cách.

—————

"Em ngủ chưa ?" Jungkook ôm lấy Jimin từ phía sau, mũi áp vào cổ em, hít hà lấy mùi hương chỉ riêng trên người em mới có.

"Em chưa." Jimin khúc khích vì nhột, em đẩy Jungkook ra và quay người lại, để trán cả hai áp sát vào nhau, "Sau này đừng bao giờ ngắt điện thoại của em nhé, em đã lo và nhớ anh lắm."

"Tôi biết rồi." Hắn lại kéo cả hai vào một nụ hôn, để môi và lưỡi quấn lấy nhau, Jungkook càng hôn càng tham lam, hắn kéo sát em lại gần đến mức vòm ngực cả hai dính chặt vào nhau. Đến khi Jimin đập đập vào người hắn vì khó thở thì Jungkook mới luyến tiếc dứt ra, "Jimin.", hắn gọi tên em nhưng lại chẳng nói gì.

"Sao ạ ?" Em ngước mặt lên và thắc mắc khi Jungkook bỗng đăm chiêu.

"Tôi không muốn chúng ta phải lén lút nữa."

"Anh- ý anh là sao ?" Jimin hốt hoảng, chẳng phải hắn có ý định bỏ rơi em đấy chứ.

"Ly hôn với Noh Namdong và trở về bên tôi. Nếu em không đồng ý, tôi nghĩ sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa." Jungkook trầm giọng, "Em tưởng rằng tôi không biết lý do năm đó em chia tay tôi sao. Bây giờ điều em lo sợ nhất sẽ chẳng bảo giờ có thể xảy ra, Noh Namdong sẽ không thể làm gì tôi"

Jimin bật người dậy và sốt sắng, Jungkook không hiểu, Noh Namdong không hề đơn giản như vậy. Thế lực của hắn rất lớn, hắn chỉ cần búng tay thì tất cả sự nghiệp của Jungkook sẽ đi tong, "Anh sẽ một lần nữa phá sản đó Jungkook. Em không thể làm vậy được, Namdong sẽ-"

"Tôi con mẹ nó không quan tâm." Jungkook nhíu mày, hắn cũng ngồi dậy và ôm chầm lấy em từ đằng sau, "Bây giờ tôi chỉ cần em thôi, có em thì tôi sẽ có tất cả, những thứ còn lại tôi không màng đến."

"Không thể Jungkook-ah." Jimin ôm mặt, "Anh đã rất cố gắng những năm qua, anh không thể vì em mà—"

"Tất cả nỗ lực của tôi trong những năm qua là để gặp lại em. Bây giờ tôi đã có em bên mình, những thứ danh vọng kia tôi cần gì nữa." Jungkook gỡ tay Jimin ra và hôn lên má em, "Ly hôn với chồng em ngay ngày mai, tôi cũng sẽ khiến hắn phải trả giá với những gì hắn đã làm với tôi. Bây giờ tôi chẳng sợ gì hắn. Điều mà tôi sợ nhất là để vụt mất em một lần nữa. Và tôi không cho phép điều đó xảy ra."

Jimin bật khóc, em gật đầu thật mạnh và ôm chầm lấy Jungkook. Em đã không thể chờ đợi đến ngày mình thoát khỏi người chồng kia và đến với người em yêu nhất. Bây giờ em cũng chẳng còn lại gì nữa, chẳng còn gì ngoài người đàn ông hết mực yêu thương em đây. Em cũng sẽ không bỏ rơi Jungkook, em sẽ ở bên hắn, dù cho bất cứ chuyện gì xảy em. Bởi Jungkook là tài sản quý giá duy nhất của em, em cũng sẽ bảo vệ Jungkook hết khả năng của mình.

"Em cũng sẽ không để mất Jungkook một lần nào nữa. Em yêu anh."

----------

Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình. Mình sẽ trở lại với một chiếc fic hoàn chỉnh hơn trong một thời gian ngắn nữa. Chờ mình nha, love you all moahhhhhhhh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro