Chương 2: Đó là Ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Để cái tê buốt của tuyết lạnh làm vơi đi cái nhói đau trong lòng, Phác Chí Mẫn lê bước trở về.

Cũng may Chí Hiếu và Chính Quốc đã rời đi.

Lặng nhìn vị trí hay người đứng lúc nãy Chí Mẫn sóng mũi cay xót.

Cô cúi đầu ôm trong tay giá vẽ cùng đựng túi giấy và cọ lên, đưa tay mở cổng.

Cánh cổng mở ra, Chí Mẫn bước vào.

Một tiếng cười khẽ thu hút sự chú ý của cậu.

Chí Mẫn ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nhìn tình cảnh trước mắt trái tim liền chua xót.

Dưới tán cây, Chính Quốc đang cúi người hôn lên trán Chí Hiếu.

"Cạch"-Giá vẽ cùng túi đựng cọ trên tay cậu rơi xuống đất, vung vãi khắp nơi.

Chí Mẫn vội vàng cuống quýt quỳ xuống đất nhặt chúng lên.

Cậu chợt nghe một giọng nam truyền đến.

- Đó là ai ?

Trong bóng tối Chính Quốc không nhìn rõ mặt người trước mắt liền quay sang hỏi Chí Hiếu.

- Ai nha, đó là em trai của em nha. Tiểu Mẫn, đi đâu về muộn vậy ?

Chí Hiền ánh mắt lóe lên tia cười nhạo, giọng nũng nịu, người tựa vào lòng Chính Quốc lên tiếng.

Chí Mẫn không trả lời, mà nhanh hơn động tác nhặt đồ rơi vãi sau đó lầm lũi đi vào nhà.

Khép chặt cánh cửa, Chí Mẫn ôm chặt giá vẽ vào lòng.

Cậu không muốn Chính Quốc nghe được giọng nói y hệt Chí Hiếu của mình.

Ôm đồ lên phòng đóng chặt cửa. Chí Mẫn phảng phất như bị ai rút hết sức lực, cậu trượt xuống bên cánh cửa, hai mắt thất thần.

Gục đầu lên gối, Chí Mẫn mệt mỏi rơi nước mắt.

Cậu nên từ bỏ...phải không ?

Cùng lúc đó, dưới nhà.

- Ơ con bé này, thái độ kì lạ.

Chí Hiền nhìn cánh cửa đóng sầm trước mắt mình, vô cùng bất mãn.

- Chính Quốc anh thông cảm, Chí Mẫn là người kì lạ, không thích nói chuyện.

Chí Hiếu quay qua nhìn Chính Quốc đang nhìn hướng cánh cửa hơi cắn môi, cười cười nói.

- Anh chưa từng biết thì ra em còn một cậu em trai.

Chính Quốc thu hồi tầm mắt nhìn Chí Hiếu nói.

- À, bởi vì nó rất trầm tính, lại khó gần, hầu như không có bạn bè gì, anh không biết cũng phải thôi.

Chí Hiền bĩu môi.

Chính Quốc không nói gì chỉ ôn nhu vuốt đầu Chí Hiếu.

- Anh về đây

Chính Quốc nhìn Chí Hiếu nói.

- Vâng.

Chí Hiếu nhìn Chính Quốc đi rồi liền nhìn lên lầu 2, căn phòng tối đen như mực.

Đó là phòng của Chí Mẫn.

Nhếch môi cười châm chọc sau đó xoay người mở cửa bước vào nhà.

* * *

Ngày hôm sau.

Tại trường học.

Câu lạc bộ hội họa.

Chí Mẫn ngây người nhìn giá vẽ, trong đầu trống rỗng.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

- Chí Mẫn, thẫn thờ gì vậy ? Mày đã chuẩn bị sẵn sàng chưa ? Hôm nay chúng ta sẽ có cơ hội họa Chính Quốc nha.

Hạo Thạc nhảy nhót kéo cánh tay của Chí Mẫn một bên thở một bên nói.

- Chính Quốc ?

Chí Mẫn khó tin nhìn Hạo Thạc nhắc lại.

- Đúng, là Chính Quốc. Trưởng CLB có quen với Chính Quốc nên đã mời được anh ấy làm nam mẫu cho chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro