10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang chìm trong suy nghĩ linh tinh của bản thân, Jimin giật mình vì tiếng gọi của Jonghwa. Thấy anh ta ngồi xuống trước mặt mình, cậu ngạc nhiên hỏi

"Sao anh lại xuống nhà ăn vậy?"

"Sao thế, không muốn ăn chung với anh à?" Jonghwa mỉm cười với Jimin khiến đám con gái trong nhà ăn nháo nhác

"À, không phải, ý em là không phải thầy cô sẽ được nhà bếp mang đồ lên phòng sao?"

"Nhưng anh thích được ăn cùng với em" Jonghwa nói xong còn nháy mắt với Jimin làm đám con gái hét lớn

"Trật tự đi, không để cho ai ăn yên ổn à?" Jungkook quát lớn khiến Jimin và Jonghwa giật mình, đám con gái đang hò reo cũng vì thế mà im bặt đi. Jimin không quan tâm đến Jungkook, cậu đẩy hộp đồ ăn ra giữa bàn rồi nhìn Jonghwa có chút ái ngại

"Anh lại gửi đồ ăn cho em sao? Thực sự không cần phải như thế này đâu"

"Nhóc con của anh kén ăn như vậy, sao có thể ăn được đồ ăn ở đây chứ?"

Vì sợ Jungkook nên toàn bộ sinh viên trong nhà ăn đều im lặng chăm chú ăn cơm, thỉnh thoảng lắm mới có tiếng va chạm của thìa bát, cuộc trò chuyện của Jimin với Jonghwa vừa vặn lọt vào tai anh. Yoongi cùng Hoseok lấy đồ ăn xong trở về bàn, nhìn thấy Jonghwa thì có chút ngạc nhiên

"Jonghwa, anh xuống đây ăn với Minnie à?"

"Yoongi, thời gian qua cảm ơn em đã chăm sóc cho nhóc con nhà anh, nhưng từ giờ không phiền em nữa, anh đã trở về rồi"

"Anh đừng nói vậy, cậu ấy là bạn thân của em mà, hồi đó không nhờ có hai người, thì em đã..."

Yoongi vào học cùng lớp với Jimin năm lớp bảy, với vẻ ngoài dễ thương nên thường bị nam sinh trêu chọc. Tính tình của Yoongi có chút đanh đá nên đã hơn thua với đám nam sinh đó, cuối cùng thì cậu ta cũng bị đám nam sinh dạy cho một bài học.

Chiều hôm đó toàn bộ nam sinh phải ở lại kê bàn ghế, trong lúc không chú ý Yoongi đã bị năm sáu nam sinh kéo ra một góc lớp. Yoongi đã phản kháng bọn họ và bị bọn họ đánh cho một trận, sau khi cậu ta nằm bẹp một chỗ đám nam sinh kia liền xông vào cởi áo rồi lấy điện thoại quay lại. Đúng lúc Jimin đi vào lớp thấy cảnh tượng đó nên đã giúp Yoongi, cậu còn giật điện thoại của tên nam sinh kia rồi ném thẳng vào tường khiến nó vỡ nát.

Sau lần đó Yoongi lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Jimin, mới đầu cậu còn thấy phiền nhưng sau cũng đành miễn cưỡng coi cậu ta là bạn. Trước khi đi du học, vì không yên tâm nên Jonghwa đã dành toàn bộ thời gian để dạy Jimin với Yoongi võ thuật, từ lúc Jonghwa đi du học thì bên cạnh cậu cũng chỉ còn lại mỗi Yoongi mà thôi.

Jimin xua xua tay như muốn nói Yoongi hãy quên chuyện đó đi, cậu đẩy hộp đồ ăn tới gần bọn họ rồi vui vẻ mời

"Được rồi, đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa. Anh Jonghwa mua nhiều đồ ăn lắm, hai người cùng ăn đi" 

Yoongi bật ngón tay cái lên tán thưởng Jonghwa "Woa... Sau bao nhiêu năm như vậy mà anh vẫn còn nhớ khẩu vị của Jimin, đỉnh của đỉnh"

"Không những thế anh còn mua cho nhóc con của anh một thùng đồ ăn vặt, tối nay sẽ mang tới nhà cho em"

Jonghwa nói xong còn với tay xoa đầu Jimin khiến cậu bày ra dáng vẻ giận dỗi, Jimin vừa nói vừa đưa bánh bao lên miệng cắn một miếng

                                 

             
                   

"Em đã bảo đừng gọi em như thế, em lớn rồi"

"Em đúng là, nói mình lớn rồi mà ăn vẫn để bị dính ra ngoài"

Jonghwa đưa tay muốn lau đi bột bánh dính ở khoé miệng Jimin, vậy nhưng Hoseok đã nhanh nhẹn rút khăn giấy lau qua miệng cho cậu, vừa lau cậu ta vừa chọc ghẹo

"Minnie nhà chúng ta cần phải được chăm sóc thật tốt, lát nữa anh Hoseok đây sẽ đi mua sữa cho Minnie nha, ăn nhiều mới mau lớn được"

Lời nói của Hoseok khiến Jonghwa và Yoongi bật cười, Jimin giận dữ nhét luôn cái bánh bao trên tay vào miệng của Hoseok

"Cậu im miệng, lo mà ăn đi"

"Đúng như anh Jungkook nói, cậu ăn ở bẩn thật đấy Jimjn. Cái bánh cậu cắn dở mà cậu còn nhét vào miệng tớ, khác nào cậu hôn gián tiếp tớ"

Hoseok nhổ miếng bánh trong miệng ra rồi lấy khăn giấy chùi tới chùi lui. Nghe thấy tên Jungkook, Jimin liền đưa mắt nhìn về phía bàn bên kia. Nhóm người vẫn ngồi ở đó vui vẻ ăn uống còn Jungkook thì đã biến đâu mất rồi. Cậu cảm thấy trong lòng tự nhiên có chút không vui, trong đầu lại tự nghĩ"Hay là anh ta lại lén đi hút thuốc rồi"

Jimin nói với Jonghwa và hai người bạn của mình rằng cậu có chút việc cần giải quyết nên đứng dậy trước, Jimin đi tới nhấn nút thang máy rồi chọn lên tầng thượng.

Bị giật đi điếu thuốc trên miệng, Jungkook khó chịu, "Cậu làm cái quái gì thế hả?"

Jimin ném điếu thuốc xuống chân rồi dùng mũi giày giẫm lên nó "Tôi đã nói với anh là tôi không thích những người hút thuốc rồi mà"

"Cậu thích hay không thích thì có liên quan gì đến tôi?"

"Sao cơ?"

"À, tôi quên không nói với cậu là tôi không cần cậu giả làm người yêu của tôi nữa. Bởi vì..."

Jimin cắt ngang lời Jungkook "Tôi biết anh đã tỏ tình thành công rồi, người yêu hiện tại của anh là chị gái đó"

"Vậy à? Thế cậu vẫn còn muốn có gì đó liên quan đến tôi à? Không phải cậu rất muốn thoát khỏi tôi sao? Cậu toại nguyện rồi đấy, giờ tôi không cần cậu nữa, cậu có thể đi rồi"

"Là thế, hoá ra anh chỉ muốn lợi dụng tôi, giờ đạt được mục đích của mình nên muốn... À, chắc anh lo người yêu của anh sẽ ghen rồi hiểu nhầm chứ gì? Được thôi, tôi cũng không thích dính vào mấy chuyện rắc rối"

"Cậu nghĩ sao thì tuỳ cậu, nếu cậu đã muốn vạch rõ ranh giới với tôi thì tốt nhất nên tránh xa tôi ra, đừng bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi"

Jungkook nói xong liền quay người rời đi, để mặc Jimin đứng lại ở đó. Nhìn theo bóng lưng của người kia, trong lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi ấm ức "Khốn thật, anh nghĩ anh là cái thá gì chứ? Anh nghĩ tôi thích xen vào cuộc sống của anh lắm hả? Là ai đã kéo tôi vào trò chơi của mấy người rồi giờ không cần thì lại đá đít tôi đi... Tên khốn"

Chiều hôm đó Jimin bị cơn đau bao tử hành hạ, nhưng vì thói quen tự chịu đựng nên cậu vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì. Hiện tại đang là tiết thể dục, màn khởi động là hai vòng chạy bền quanh sân tập. Yoongi và Hoseok chạy ngang hàng với Jimin, thấy sắc mặt tái nhợt của cậu thì cảm thấy lo lắng

"Jimin, cậu không khoẻ hả?"

Jimin khó khăn nói "Tớ không sao đâu, các cậu cứ chạy trước đi"

Hoseok lớn tiếng hô lên khiến toàn bộ bạn học hướng mắt về phía của Jimin "Thầy ơi, Jimin bị đau bụng rồi"

"Hoseok..." Jimin cắn chặt hai hàm răng lại với nhau rồi liếc nhìn Hoseok

Jonghwa lo lắng chạy tới hỏi han "Jimin, em không sao chứ? Đi lên phòng y tế nào, nhìn sắc mặt em kém lắm"

"Em không sao đâu, ngồi nghỉ một chút là đỡ"

Jimin cố gắng gượng cười, cậu không muốn để đám bạn học nhìn thấy dáng vẻ này của mình chút nào. Mặc kệ Jimin nói gì thì nói, Jonghwa một mực đưa cậu lên phòng y tế. Sau khi đã lo cho Jimin ổn định anh ta mới quay trở lại tiếp tục dạy tiết học của mình. Trong giấc ngủ mê man Jimin cảm nhận được có ai đó đang chạm vào người mình, khi người đó đưa tay chạm lên mặt, cậu còn ngửi thấy có mùi khét ở trên ngón tay nữa, điều đó làm hai bên chân mày của cậu khẽ chau lại vì khó chịu.

Jimin tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, cậu thở dài ngồi dậy rồi cho chân xuống giường để mang giày. Nghe thấy tiếng mở cửa Jiminb liền ngẩng đầu quan sát, nhìn thấy Jonghwa đang đi vào với chiếc balo của cậu ở trên vai, không biết sao cậu lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Nhóc con, em thấy sao rồi?"

"Sao không gọi em dậy, muộn quá rồi. À... Lúc em ngủ..."

Jimin ngập ngừng muốn hỏi có phải lúc cậu ngủ Jonghwa đã luôn ở bên cạnh mình hay không? Nhưng sợ anh ta hiểu nhầm nên cậu lại thôi

"Lúc em ngủ thì sao? Sợ có ai nhìn thấy dáng ngủ xấu xí của em hả?"

Jonghwa chọc ghẹo khiến Jimin bực bội đánh anh ta, cậu tự cười chính bản thân mình"Mày điên rồi, sao lại mong anh ta đến cơ chứ?"

"Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối, anh đã gọi điện thoại cho dì rồi" Jonghwa cầm lấy cổ tay Jimin nhưng cậu lại rút tay lại, biết hành động của mình không đúng, cậu liền tìm cách giải thích

"Em tự đi được mà, em đâu phải trẻ con lên ba mà cần anh dắt chứ"

Jonghwa bật cười rồi đưa tay xoa đầu Jimin "Được rồi, nhóc con của anh là lớn nhất, lớn hơn cả anh rồi đấy"

Sau khi ăn tối tại một nhà hàng châu Âu, Jonghwa đưa Jimin về nhà mình. Anh ta mua một căn hộ trên tầng mười tám của khu chung cư cao cấp gần trường học. Jimin cảm thấy có chút không tự nhiên khi trong nhà chỉ có hai người. Lúc trước những chuyện này đối với cậu là quá bình thường nhưng hiện tại cậu lại thấy nó rất kì quái.

Jonghwa đưa Jimin tới một gian phòng, không biết là anh ta đang trêu chọc cậu hay là đang nói thật nữa. Anh ta nói gian phòng này được thiết kế riêng cho Jimin, những lúc cậu muốn ở lại cùng với anh ta thì có thể ngủ ở đây. Gian phòng được thiết kế hai màu chủ đạo là màu xanh lục và trắng, trong phòng được bày trí rất nhiều mô hình lego và mô hình motor. Jimin cười gượng gạo rồi nửa đùa nửa thật nói với Jonghwa, cậu nói cậu cũng có nhà thì tại sao lại phải sang đây ngủ nhờ chứ? Nán lại một vài phút Jimin liền lấy cớ cần học bài để ra về, cậu không thể ở lại đây thêm nữa vì bầu không khí ngột ngạt sắp giết cậu đến nơi rồi.

Jonghwa chở Jimin về đến cổng nhà, anh ta đưa cho cậu một thùng đồ ăn vặt rồi rời đi. Jimin mang thùng đồ ăn để lên bàn ăn, cậu nói với người làm trong nhà muốn ăn gì thì cứ lấy rồi trở về phòng tắm rửa.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro