1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

california hai giờ sáng.

tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. pháo hoa rực rỡ trên nền trời sao trở thành mảng kí ức mờ nhạt. concert kết thúc, tiếng reo hò của những người hâm mộ vang dội ong ong trong trí não cũng đã nhường chỗ cho cái tịch mịch đáng sợ của đêm tối. nhưng jeongguk chẳng còn tâm trí để bụng. những dây thần kinh của cậu rã rời, cơ thể như chết đi vì hoạt động quá sức.

cũng đã được bốn mươi ba phút kể từ khi cậu được phép thả mình xuống chiếc giường xa lạ. jeongguk có thói quen tự nhẩm đếm thời gian, và cậu tính đúng đến từng con số. không cố ý trách cứ điều kiện ngoại cảnh, dù sao thì công ty cũng luôn sắp xếp cho nhóm những nơi nghỉ cao cấp nhất, nhưng jeongguk nhớ mùi chăn đệm của riêng mình, trong kí túc xá đã rất lâu không trở về kể từ khi world tour được khởi động.

thần trí mộng mị, nhưng đầu óc jeongguk cực kì tỉnh táo. cậu ghét cái hậu vị này mỗi khi kết thúc một buổi trình diễn. phần hồn rời khỏi người jeongguk, nó đứng nhìn phần xác rệu rã nặng trịch vô vị. nó cười nhạo cậu, xem đồ vô dụng kia kìa, tập luyện đến mức đấy rồi nhưng trình diễn vẫn không hoàn hảo.

chết tiệt jeon jeongguk, mày không cần đả kích tao kiểu vậy.

jeongguk khắt khe với chính mình. bangtan nghiêm khắc với chính nhóm. ai cũng biết rằng sau mỗi sân khấu, không người nào còn sức để trò chuyện với nhau. mệt mỏi và dằn vặt ép họ cô lập chính mình, kiểm điểm lại những sơ suất không đáng có vô tình diễn ra. lệch nhịp hai lần, đứng sai vị trí một lần, chỉ có vậy thôi cũng đủ để cậu cáu giận cả một đêm.

nhưng jeongguk không phải người tàn nhẫn nhất.

mềm và mát lạnh trườn lên người cậu. quen rồi, mỗi đêm, trên bất kì chiếc giường xa hoa lạ lẫm nào cũng vậy. người jimin run lên từng đợt, tiếng thút thít nghèn nghẹn rơi trên ngực áo jeongguk. đôi tay nhỏ túm chặt vạt áo người bên dưới, khẽ giật nhẹ để tìm kiếm sự đồng cảm.

"bé con, đừng khóc nữa."

jeongguk thở dài. cậu đẩy người anh dịch lên, đỡ lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt và hôn loạn lên đó. thân nhiệt của jeongguk từng chút bọc lấy người lớn hơn, vững vàng và hết sức ấm áp.

jimin bé con, xin đừng sụp đổ.

"anh vỡ giọng." giọng nói hụt hơi trượt trên hõm cổ jeongguk. cậu tiếp tục im lặng, an ủi đôi mắt mệt mỏi của anh bằng những cái hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. jimin đang tan vỡ, và cậu phải chữa lành.

họ đã đi qua cái thời bị khinh thường dè bỉu, đã đến bước danh vọng hiếm một nghệ sĩ nào trong giới đạt được. họ có nhà, có xe, có con số kinh khủng trong tài khoản, có những người hâm mộ tuyệt vời, có sự kỳ vọng bao la. bước thêm một bậc, người ta lại hiếu kì xem cái đích tiếp theo được hướng tới. họ được mặc định là hoàn hảo, phải làm tốt, chắc chắn sẽ thành công. họ không được phép xảy ra sai sót. cái bóng quá lớn, nó đè nặng lên vai cả bảy người trong số họ, buộc phải luyện tập, phải vươn lên, phải làm hài lòng tất cả.

bé con của jeongguk chẳng phải kẻ yếu đuối. áp lực anh chịu không ít hơn bất kì ai. nếu cậu phải là một em út vàng, thì jimin phải là một thiên thần hoàn mĩ. anh không cho phép bản thân lơ là bất cứ một phút nào, luyện tập mọi lúc có thể. sáo rỗng làm sao khi jeongguk thủ thỉ với anh rằng khuôn mặt anh xinh đẹp nhất, những điệu nhảy của anh cuốn hút nhất, giọng hát của anh trong trẻo nhất, nghỉ ngơi một chút đi. chẳng khác nào phủ nhận công sức khiếp người của jimin cả, điều mà bản thân cậu cũng ghét cay ghét đắng. bởi vậy jeongguk im lặng, để những đụng chạm vật lý làm việc của nó.

kể cả cực đoan với chính mình như vậy, jimin vẫn là một con người mà.

"jimin. jimin. em ở đây, được chứ? bé con, em ở đây."

jimin ậm ừ trong cổ họng, vẫn nức nở từng cơn. bàn tay to lớn của jeongguk vuốt nhẹ sống lưng thẳng tắp, những khớp tay nóng rực làm mềm tư thế cứng ngắc anh đã duy trì từ khi xuống khỏi sàn diễn. hơi thở đều đều phả vào vành tai, nhắc nhở anh về sự tồn tại của vòng bảo vệ vững chãi. thở đi, jimin. bình tĩnh lại đi, jimin.

"em thấy anh thế nào?"

"mặt trăng độc nhất của em."

sau hàng trăm lần như thế, vẫn là một câu hỏi, cùng một câu trả lời. jimin hoảng sợ, anh không dám chắc chắn liệu một ngày nào đó câu trả lời sẽ không còn như vậy. anh có thể mất đi sự ủng hộ của mọi người, nhưng không thể mất luôn cả trái tim của người nhỏ tuổi. vậy nên jimin vẫn cứ tiếp tục hỏi, trong tình trạng các tế bào thần kinh căng ra, hồi hộp như lúc đầu. mặt khác, jeongguk cũng chưa từng mất kiên nhẫn. câu trả lời vẫn trước sau như một, như chính cõi lòng cậu đối với người kia. không ai hiểu rõ anh bằng jeongguk, và cậu thì luôn biết cách xoa dịu thương tổn của anh.

mặt trăng, dù không bằng phẳng, dù đầy những sẹo, vẫn bao dung tỏa sắc bàng bạc diễm lệ trên bầu trời đầy sao.

không hoàn hảo, nhưng mãi mãi chỉ có một.

nhận thấy jimin đã bắt đầu thả lỏng, jeongguk đỡ cả người anh dậy. cậu tiện tay lột chiếc sweater nhăn nhúm nước mắt trên người anh ra, tiếp tục ôm cứng lấy thân hình mảnh khảnh trong khi kéo tấm chăn dày bọc lại. sau cùng, jeongguk hạ mình xuống, giữ nguyên khuôn mặt phúng phính tựa trên ngực cậu.

"gguk, em có mệt không?"

"anh không bao giờ làm em mệt mỏi." jeongguk nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng cười. "có buồn ngủ không?"

thay vì trả lời, đôi môi mềm mại rón rén áp lên môi cậu. jimin vẫn luôn rụt rè và thận trọng như thế, anh sợ làm hỏng và đánh mất tất cả mọi thứ của mình. cánh môi mơn trớn thơm mùi son dưỡng vây lấy jeongguk, tiếp thêm năng lượng cho những tế bào sống đã đình công. cậu khẽ ép đầu jimin xuống, tách môi anh ra và kéo anh vào nhịp điệu của riêng mình. khiêu khích chậm chạp không phải phong cách của jeongguk, nhất là khi đấy còn là jimin.

mật ngọt đọng trên đầu lưỡi jimin được người nhỏ hơn hút trọn. jeongguk là kẻ thích dùng răng, cậu day nhẹ môi dưới căng mọng bằng răng mình trước khi ập vào cả khoang miệng. lưỡi hai người cuốn vào nhau, hơi thở hầm hập thô bạo phả nơi đầu mũi của người kia khiến cả hai mất kiểm soát.

môi jimin là một tổ hợp tội lỗi của thánh thần. căng đầy và mướt mát nước, được ướp đầy hương vị ngào ngạt khó thở của jeongguk - và của tình dục, những tia máu đỏ nhuộm cánh môi hồng nhuận sưng phồng. lưỡi mèo thi thoảng không bắt kịp nhịp điệu của con rắn bên trong, sẽ trườn ra ngoài một chút, nếm được vị tanh nồng của máu, vị của ướt át thèm thuồng. chúa ngó xuống mà xem, đứa con tội lỗi của ngài đang tàn sát bách tính chỉ bằng đôi môi dâm dục của anh ấy.

jimin luồn tay vào tóc người ở dưới, vặn vẹo thân nhiệt nóng hổi trong vòng tay cậu. anh bị hôn đến mù mờ, cơ thể bị bàn tay to lớn kích thích đỏ ửng lên. mắt phủ một tầng sương ngơ ngẩn khi jeongguk buông một tiếng nhỏ bên khóe miệng vương đầy nước bọt. đôi môi vừa mới trống trải không hề nhàn rỗi, bị chính hàm răng của anh dày vò ngăn những tiếng kêu ám muội phát ra ngoài khi đầu lưỡi jeongguk đã bắt đầu di đến hõm cổ trắng mịn.

jeongguk lật người jimin xuống bùng nhùng chăn gối. cậu tham lam vùi mặt vào mùi hương quyến rũ, hung hăng mút lên dấu tím bầm như những đóa hoa nở rộ trên cổ anh. cơ thể bị che lấp bởi cả một khuôn ngực vạm vỡ, nhưng jimin không còn thời gian đâu mà trách móc phòng tập của công ty. anh khẩn trương đẩy người mình cong về phía trước, vừa vặn áp đầu ngực căng cứng vào vòng miệng ướt đẫm của người nhỏ. jeongguk không chậm trễ chiều theo, lưỡi đánh một vòng trước khi dùng răng ngoạm lấy. cơn rát nhẹ chạy thẳng lên đỉnh đầu khiến jimin chìm trong kích thích, tay nhỏ vò loạn mái đầu trước mặt. bên ngực còn lại được hai ngón tay kín đặc màu mực xăm ngắt véo, khiến nó dựng đứng và bầm đỏ. jeongguk vẽ lên cơ thể xinh đẹp của jimin, tô điểm cho làn da trắng muốt và hai bên ngực sưng phồng bằng nước bọt, đúng nghĩa đen.

"gguk, không được để dấu..."

"em biết rồi."

jeongguk nhấm nhẳng trả lời, buồn bực đỡ lấy bờ mông căng tròn bóp vài cái. cậu luồn tay vào trong thắt lưng chật chột, mò vào khu vực nóng hổi bên trong. jimin giật nảy người, dương vật bị kìm lại trong đũng quần jeans khiến anh bức bối vô cùng, chạm được bàn tay ấm nóng của jeongguk thì không tự chủ được run lên. jeongguk chỉ tuột bỏ lớp quần ngoài, cậu cúi xuống đưa toàn bộ jimin vào khoang miệng ẩm ướt.

jimin bị thần tình dục che mờ mắt, và anh nương theo con sóng của khoái cảm một cách vừa dâm đãng vừa đáng yêu.

"cởi..."

đôi tay nhỏ táy máy muốn luồn vào cạp quần nhỏ tụt xuống liền bị jeongguk giữ chặt ném lên trên. khuôn mặt xinh đẹp của jimin nóng bừng vì bức bối, cả cơ thể nhạy cảm vặn vẹo trên giường giữa tiếng thở dốc vì bị trêu chọc. lưỡi của người nhỏ hơn xoáy sâu, dù cách một lớp vải mỏng cũng khiến đầu óc anh tê rần. nước bọt cùng với dịch nhờn tiết ra ướt nhẹp, vừa lạnh vừa nóng xông thẳng lên đại não che phủ toàn bộ tầm nhìn của jimin. hai cánh môi hé mở, bật thốt lên âm thanh rời rạc kích tình, nước bọt không tự chủ chảy dọc khóe miệng. jeongguk biến jimin thành một đống lộn xộn xinh đẹp, thậm chí còn chẳng cần bỏ hết đống quần áo vướng víu.

jeongguk mút mạnh khi nhận ra những tiếng thở dốc của jimin ngày càng hỗn loạn, vật nhỏ giật lên từng hồi giữa hai hàm răng. cậu theo thói quen thúc lưỡi vào má trong của mình, việc khiến người lớn hơn căng người rên rỉ vì bị chèn ép. đầu óc jimin trở thành một mảng trắng xóa, tất cả những gì còn sót lại chỉ còn khoái cẩm tê người dưới đầu lưỡi hư hỏng của người nhỏ hơn. jeongguk như một cơn bão và tất cả những gì jimin biết là anh hoàn toàn bị khuất phục.

đỡ lấy vòng eo run rẩy, jeongguk rải những cái hôn lên cơ bụng phẳng lì, hướng dần lên trên. cậu lặng lẽ nhìn một jimin vừa lên đỉnh, cả cơ thể trần đỏ lựng, mùi điên loạn và mùi đào thơm ngọt quánh lại trong không khí, khuôn mặt đẫm nước mơ màng không tiêu cự. hai bàn tay bị cậu hất lên ban nãy nắm chặt lấy đầu giường, những đầu ngón tay trắng bệch không dám hạ xuống ngay cả trong lúc mờ mắt vì khoái cảm. jeongguk phì cười, gỡ hai bàn tay lạnh buốt của anh ra, bọc lại và hôn lên lòng bàn tay mướt mồ hôi đó.

"bé con ngoan nhất."

"gguk, ôm anh..."

jimin rã rời xìu xuống, ủy khuất đòi hỏi. cơ thể trần trụi của anh lập tức được bao trọn, đầu óc trống rỗng tràn ngập ấm áp. jeongguk cọ mũi lên bầu má nhòe nhoẹt của jimin, thì thầm:

"anh tốt hơn chưa?"

miệng nhỏ đuổi theo cánh môi mềm trước mặt.

"anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro