Extra 3: After all

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì Jungkook và Jimin đã về tới Hàn Quốc rồi. Jimin thực sự thấy hạnh phúc vô cùng, vậy là lại có thể gặp anh SeokJin và Anne rồi, nhớ quá đi mất. 

Bước ra khỏi sân bay, Jimin hướng mặt lên bầu trời, hít một hơi căng buồng phổi, nạp đầy năng lượng bởi không khí của Hàn Quốc, thật sự vô cùng khoan khoái. Cậu và Jungkook lần này về không phải để du lịch, mà sẽ ở lại luôn và cậu cũng không thông báo trước cho ai ngoài MinGyu và WonWoo, không quên dặn hai người họ không được nói cho ai biết nữa, đặc biệt là anh SeokJin. Lần này Jimin và Jungkook về là để dành cho anh và Anne một bất ngờ mà. 

Cũng hơn nửa năm rồi, cậu chưa đặt chân đến Hàn Quốc. Cậu chỉ đơn giản là nhớ tất cả mọi thứ về Hàn Quốc, nhớ từng con đường, nhớ những cửa tiệm cà phê hay bánh ngọt cậu từng ghé qua và những món ăn đặc trưng chỉ có ở Hàn Quốc. 

Jimin và Jungkook sẽ không đến cửa tiệm dù bây giờ vẫn đang là giờ mở cửa, hai người quyết định về nhà Jimin và nấu một bữa thật thịnh soạn cho người anh yêu quý đã lâu không gặp của mình. 

Sáu tháng kể từ khi Jimin chuyển đến Paris, đó cũng là sáu tháng mà Jimin không hề đụng tới nấu nướng, nhưng tay nghề của cậu vẫn rất khá. Jimin và Jungkook chuẩn bị một bàn ăn toàn đồ ăn ưa thích của SeokJin, cả hai trông không khác gì một cặp đôi mới cưới, hạnh phúc cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ xinh của tổ ấm. Jimin hôm nay cười nhiều lắm, và điều này làm Jungkook hạnh phúc vô cùng, thấy Jimin cười, cả thế giới cả Jungkook như tràn đầy sức sống. 

Cậu có một điều rất thắc mắc, không ở biết rằng trong vòng nửa năm cậu không có ở đây, liệu mối quan hệ của SeokJin và Namjoon đã đến mức độ nào rồi, đã bắt đầu hẹn hò hay chưa? Cậu thực sự thắc mắc muốn biết lắm, lát nữa, nhất định sẽ phải hỏi cho ra nhẽ mới được. 

Jimin vừa nấu ăn, Jungkook vừa chạy tới chạy lui phụ giúp đủ mọi thứ có thể, Jungkook chẳng muốn để Jimin làm nhiều chút nào nhưng Jungkook lại không biết nấu ăn, không muốn tối nay cả nhà để bụng đói thì tốt nhất là không nên đụng vào. 

Jungkook bây giờ đang trong vai một cái sạc pin đa năng của Jimin, thỉnh thoảng lại đứng đằng sau lưng, ôm Jimin một cái thật ấm, vậy là cậu lại có năng lượng tiếp tục công việc đang đang dở rồi. Cả hai nấu xong bữa tối, bày biện ra đầy đủ cũng là lúc SeokJin vừa về đến nhà. 

SeokJin mở cửa ra liền thấy hương thơm quyến rũ của đồ ăn tràn ngập khắp căn nhà. Lẽ nào là Namjoon, nhưng hắn đâu có chìa khoá nhà SeokJin. Vừa bước vào bếp, SeokJin đã nhận được cái ôm chặt từ cậu em đáng yêu đã bỏ đi Paris suốt nửa năm trời. Chẳng cần nhìn mặt nhưng cảm giác thân thuộc này chỉ có thể là Jimin thôi. Hai người không nói gì cả, chỉ im lặng ôm nhau lâu thật lâu. Jungkook đứng bên ngoài nhìn vào thấy ngưỡng mộ tình cảm anh em của Jimin và SeokJin thật lòng. 

Tách khỏi cái ôm, SeokJin nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của Jimin, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét của cậu bé. SeokJin vui lắm, vui vì cậu bé của anh đã có lại nụ cười tươi sáng hạnh phúc như xưa rồi, chẳng còn nét buồn nơi đáy mắt nữa. Vậy là Jimin của anh, à không, bây giờ thằng bé đã theo Jungkook rồi, thực sự đang được hạnh phúc. Anh chỉ cần như vậy thôi. 

Có thể nói rằng đây là bữa cơm mà Jimin mong đợi từ rất lâu rồi, từ bao giờ nhỉ, kể từ khi cha mẹ cậu ly hôn sao? Đây là lần đầu tiên cậu được ăn một bữa cơm gia đình đúng nghĩa với hai người mà cậu yêu thương, quan tâm nhất. 

Bữa ăn phải kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ, đồ ăn khi nấu ra nhiều đến mấy nhưng cũng được ba con người trên bàn ăn xử lý sạch sẽ. Không chỉ có ăn, ba người còn trò chuyện rất nhiều, Jimin kể cho SeokJin nghe về Paris, về tháp Eiffel, về những cung đường yên bình đẹp đẽ, cả những của tiệm cậu thường hay ghé thăm, và đương nhiên là không thể nào quên được hai người đã giúp đỡ cậu trong suốt thời gian cậu ở Pháp. Đó là MinGyu và WonWoo, có lẽ Jimin chưa từng nói nhưng cậu rất ngưỡng mộ tình yêu của hai người họ. Họ sẵn sàng bỏ lại tất cả để đến một chân trời mới, không hề có một ai quen biết, cũng không hề vướng bận điều chi, để bắt đầu xây dựng lại gần như tất cả mọi thứ. Cả hai người sẵn sàng hi sinh vì đối phương, đây là điều mà Jimin cảm thấy ngưỡng mộ nhất. 

Và đương nhiên, Jimin chẳng thể nào quên được ông anh đáng quý của mình. Jimin vô cùng thắc mắc rằng trong thời gian cậu không ở đây, SeokJin đã sống như thế nào. Bước dạo đầu nhẹ nhàng đã qua, Jimin trực tiếp hỏi vào vấn đề chính mà cả Jimin và Jungkook đều thấy tò mò. 

" Anh, anh với anh Namjoon dạo này như thế nào rồi? Có gì thú vị không? Kể em nghe với. " 

SeokJin biết rằng đằng nào cũng không thể nào thoát khỏi miệng mồm nhanh nhảu của đứa em này nhưng anh vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên và ngượng ngùng khi nhắc về mối quan hệ của hai người. 

" Cậu ấy... Ờm... Thì... Ba tháng trước có tỏ tình với anh. " 

Gì cơ? Ba tháng trước? Ông anh kia đúng là biết chọn thời điểm mà, đúng là không nên động vào con người đó, con người một bụng mưu mô. 

" Vâng... Gì??? Anh trả lời như thế nào? " - Jimin bẽ bàng đến mức muốn rơi luôn cả cằm ra ngoài luôn rồi, cậu cũng chẳng tự chủ được mà hét ầm cả căn phòng lên làm Jungkook ngồi cạnh phải ghì cậu người yêu lại, không cho cậu trở nên quá khích. 

" Ừ thì... Em cũng biết là anh có cảm tình với cậu ta mà. Nên anh đồng ý. Không thể phủ nhận cậu ta chăm sóc anh rất tốt. " 

Jimin nghe vậy trở nên yên tâm phần nào, miễn anh SeokJin thấy vui, Jimin cũng thấy vui. Cũng thật may quá, anh SeokJin đã có chỗ để dựa dẫm, anh không cần gồng mình lên để bảo vệ cho Jimin và cho chính bản thân của mình nữa.  

Jimin lần này về cũng có một số dự định. Cậu sẽ tu sửa lại cửa tiệm, từ khi mở nó ra cũng đã hai năm rồi nhưng chưa sửa chính thức một lần nào cả, số đồ lần trước sẽ thừa giúp cậu tân trang lại cho cửa hàng. Hôm nay, Précieux sẽ đóng cửa để tiến hành tu sửa trang trí lại. Giống như là thay một bộ áo mới cho căn phòng vậy, đến cả màu sơn Jimin cũng quyết định thay đổi luôn và đương nhiên đã được sự đồng tình từ tất cả các thành viên khác của cửa tiệm bao gồm SeokJin và Anne. 

Lần trước đi siêu thị, Jimin đã thấy được hai màu sơn mới hút mắt cậu vô cùng, đó là màu Serenity và Rose Quartz, cậu cũng lấy thêm được một số đồ dùng để tân trang lại cửa hàng. Anh SeokJin, Anne và Jungkook - con người bỏ cả quán cà phê đang mở vô cùng đông khách của mình - sang phụ giúp Jimin. Tất cả mọi ngược đều mong sẽ hoàn thành trong một ngày hôm nay thôi. 

Bốn người bắt đầu làm việc từ sáng sớm, còn sớm hơn cả giờ mở cửa mọi ngày. Mỗi người làm một việc, ai cũng tập trung hết công suất vào việc mình làm, đẩy tiến độ càng nhanh càng tốt. Và Jungkook, nhận làm việc gì cũng được, miễn là ở cạnh Jimin, và vậy là Jungkook đang sơn tường, cùng với Jimin đang ở dưới giữ thang. 

" Nè, ở trên đó lâu vậy không thấy khó thở à? Làm cẩn thận rồi mau xuống đây, không khí trên cao loãng lắm đó. " - Jimin ở dưới nhìn lên vừa thấy thương mà vừa thấy buồn cười, mấy khi cậu được trông thấy Jungkook nghiêm túc thế này đâu cơ chứ, trừ khi Jungkook đang loay hoay với mấy cốc cà phê. 

Câu nói như động viên, cũng như đùa làm Jungkook buồn cười mãi không thôi. " Ừ tớ xuống ngay đây. Đợi tớ. Tớ nhớ cậu quá rồi. " 

Nói với nhau vài câu mà cả hai đã bật cười khúc khích, làm cho SeokJin và Anne bên ngoài nhìn vào chỉ muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại im lặng vì không muốn phá hoại hạnh phúc của đôi trẻ. 

Với năng suất của cả bốn người đặt ở mức tối đa thì cuối cùng, cửa tiệm cũng đã được thay một chiếc áo mới. Chẳng còn đơn điệu như trước kia nữa mà là hai màu sắc xanh thanh bình và hồng thạch anh hoà hợp, tạo nên một tổng thể nổi bật mà dịu mắt. Nội thất cũng được thay đổi đôi chút, một bộ đèn chùm khá lớn được treo trên trần nhà, thêm cả những giá đựng nến màu trắng. Cả cửa tiệm bây giờ không khác gì một cũng điện nhỏ xinh.  

Ngày mai, Jimin dành cho SeokJin và Anne một ngày nghỉ vì họ hôm nay đã vất vả rồi. Cũng đã muộn, SeokJin đưa Anne về trước, và trong cửa tiệm chỉ còn Jimin và Jungkook. Jungkook đưa tay nắm lấy tay Jimin, bao bọc bàn tay cậu trong hơi ấm dịu nhẹ. 

" Boo à, đẹp thật nhỉ? Boo của tớ hôm nay đã vất vả rồi. " 

Jimin mỉm cười nhìn Jungkook, khẽ đặt lên trán cậu một nụ hôn thật nhẹ.  " Ừ, Kookie của tớ cũng thế. " 

" Boo à, chúng ta cứ như vậy, yên ổn đi cùng nhau đến cuối nhé. Tin tưởng tớ, nhé? " 

" Đương nhiên rồi, cậu không thấy rằng dù tớ có cách cậu nửa vòng trái đất, cậu cũng tìm được tớ sao? Tớ tin cậu, và tớ yêu cậu, Jungkookie. " 

Jungkook chẳng nói gì thêm, đưa tay lên gương mặt nhỏ xinh bầu bĩnh của Jimin vuốt nhẹ, rồi đưa tay ra sau gáy, kéo gương mặt của Jimin gần hơn với gương mặt của mình, ép môi mình lên môi Jimin. Nụ hôn nhẹ nhàng, đầy ôn nhu của Jungkook sưởi ấm cho cả hai. 

Từng cơn gió se lạnh cuối thu thoang thoảng lan vào từng ngõ ngách, lan vào cả những trái tim đã hoàn thiện, đã tìm được nửa kia của bản thân.  

---------------------------

Be happy, my love. Tomorrow will come, you and me will be together. Forever.

Au: lee         

- Finished-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro