Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




______________________________________________________

Sau mấy ngày trời nắng gắt cuối cùng Trí Mân cũng đến được Điền gia. Nó trầm trồ một phen, căn nhà, nói đúng hơn là biệt thự quá chi to lớn. Không biết nó làm ruộng mấy đời mới có thể xây dựng được cơ ngơi này.

Có một cô gái đang quét lá trước cổng, nó đi đến gần cô.

"Cho hỏi Điền gia đang tìm người làm phải không ạ?"

Cô gái đang quét lá ánh mắt vô hồn nhìn nó. Cô gật đầu một cái rồi dẫn nó vào gia trang. Trí Mân hơi sợ trước dáng vẻ người không ra người ma không ra ma của những người làm ở đây. Bọn họ nhìn xanh xao, gương mặt trang nghiêm mang nét lạnh hoắt.

Phía bên trong là căn nhà chính to gần bằng hai ba cái khu chợ của làng nó, bậc thềm cao mấy thước. Mấy người phụ nữ trong bộ áo bà ba quan sát nó đi vào. Bà cười nhẹ khi Trí Mân cúi chào. Sau khi nghe cô gái giải thích lí do Trí Mân vào đây thì bà gật một cái rồi bảo cô xuống pha ít trà thảo mộc cho nó. Bà ôn tồn hỏi:
"Con tên gì? Quê ở đâu? Bao tuổi rồi?"

"Dạ con là Phác Trí Mân, năm nay vừa tròn mười bảy, con ở thôn An Hiền, thưa bà."

Cùng lúc đó cô gái trở lại với ấm trà trên tay. Tiếng trà được rót ra li rót rít. Bà thì thầm gì đó với cô, Trí Mân chưa kịp uống hết ngụm trà thì một tờ giấy được đặt trước mặt nó.

"Con đến đây vì cái gì thì ta cũng nên làm gấp rút cái đó. Đây là giấy cam kết trở thành người làm. Đọc kĩ nếu chấp nhận thì kí vào."

Trí Mân cầm tờ giấy vàng được Điền phu nhân chuẩn bị sẵn. Người phụ nữ ấy bây giờ dùng ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao nhìn nó. Nó ngượng ngùng.

"Thưa bà... con không biết chữ..."

Điền phu nhân nâng một mi mắt, tay vẫn đang cầm li trà thảo mộc. Song trong ánh nhùn bà lóe lên tia vui lòng. Bà giải thích cận kề
"Con sẽ trở thành người hầu riêng cho cậu ba nhà này, công việc chính của con là chăm sóc cậu ấy. Khi rảnh nếu muốn con có thể xuống nhà sau chỗ mọi người làm việc mà phụ giúp. Tiền lương được trả theo tháng, yên tâm vì chúng ta sẽ chi trả rất nhiều không để con thiệt thòi đâu, ta cũng sẽ giúp đưa tiền về cho gia đình con. Nhưng phải làm ở đây xuyên suốt hai mươi năm, muốn đi ra ngoài phải xin phép, không được liên lạc với người ngoài kể cả người thân của con. Không biết chữ con có thể điểm chỉ điểm."
Trí Mân bối rối trước cái điều kiện kinh khủng này. Dẫu biết tiền lương sẽ rất nhiều nhưng phải làm trong hai mươi năm và không được liên lạc với gia đình thì thật tàn nhẫn,  có khác gì giam cầm không chứ. Nó đắn đo một lúc rồi quyết định ấn cam kết, đã đi đến đây thì không thể quay về nữa, nó dùng ngón tay nhỏ nhấn vào chỗ mực đỏ dậm cô gái đang cầm, nhìn bà Điền.

"Con ấn rồi thì con có thể ứng lương trước không bà?"

"Con muốn bao nhiêu?"

"Dạ mười cây vàng."

Cô gái hai mắt mở to, miệng hơi hố ra. Cô nhăn mặt định nói gì đó nhưng bà ra hiệu cản lại.

"Sao lại cần gấp vậy?"

"Một phần để nhà con trả nợ, một phần để mẹ con có vốn làm ăn lại từ đầu ạ."

Bà Điền hơi nhoẻn miệng. Những người tới xin việc trước đây cũng nợ nần nhưng không tới mức chấp nhận đánh đổi hai mươi năm cô độc giam mình trong Điền gia như cậu nhóc này nên họ đều rời đi ngay khi đọc bản cam kết. Chắc hẳn gia cảnh của thằng bé đáng thương lắm, mười cây vàng đối với bà chỉ là hạt cát, đương nhiên bà sẽ giúp.

"Được, nhưng ta cũng có một điều kiện. Làm việc ở đây là phải làm chăm chỉ, và KHÔNG ĐƯỢC TỪ BỎ CÔNG VIỆC CỦA CON DÙ BẤT CỨ GIÁ NÀO."

Chả hiểu sao nhưng bà ta lại nhấn mạnh câu nói đó. Trí Mân cũng chả quan tâm, nó không nghĩ nhiều nhanh chóng vâng dạ, ngay sau đó nhấn ngón tay mực đỏ vào giấy cam kết. Từ nay nó chính thức là người của Điền gia. Trí Mân nhìn ngón tay đỏ của mình một lúc như người mất hồn , lát sau đã có khoảng khắc nó thấy cô gái nhìn nó cười trừ rồi khẽ thì thầm.

"Tội nghiệp."

Trí Mân giật nảy mình. Nó không chắc mình nghe nhầm nghe nhầm hay sao mà cô ấy lại nói nó tội nghiệp. Ý cô là nó có hoàn cảnh tội nghiệp? Hay nó vào đây là là tội nghiệp?

Trí Mân được sắp xếp ngủ dưới phòng ở gần bếp, cách khá xa nhà chính. Phòng của nó tuy nhỏ nhưng chỉ có ba người: nó, chú Tuấn và anh Hanh nên cũng tương đối thoải mái.

Hai người họ không có lạnh lẽo như những người làm khác mà họ đặc biệt thân thiện với nó. Đặc biệt là anh Thái Hanh, lúc nãy anh giúp nó sắp xếp đồ đạc. Anh nói có gì không hiểu thì hỏi anh.

"Em là người mới nên có khi có mấy thứ không biết, từ từ học cũng được, nhưng mà anh dặn, em ráng mà chiều chuộng cậu ba, bà Điền thương cậu lắm, em mà làm cậu phật lòng là bà không để yên đâu, với lại đừng có nhắc cô Nguyệt trước mặt bà nghen."

Anh Hanh căn dặn Trí Mân cẩn thận. Mân thấy có chút khó hiểu, cô Nguyệt là con gái cả, con gái đầu lòng của bà Điền thù sao lại tránh nhắc trước mặt bà vậy ta. Bộ bà ghét cô Nguyệt hả? Nhưng mà mẹ nào lại ghét con mình được. Trí Mân hỏi thì anh Thái Hanh trả lời qua loa do xích mích hai mẹ con thôi, nó đừng để tâm.

"À mà... có ai kể em nghe chuyện... chuyện của cậu hai không?"

"Dạ em nghe nói là cậu hai đi du học xa rồi, lâu lắm mới về thăm nhà một lần đúng không anh?"

Nghe câu này anh Hanh sắc mặt bỗng trĩu nặng. Trí Mân thấy anh thở dài rồi buồn buồn nhìn nó.

"Ủa sao vậy anh?"

"À ừm... không có gì. Thôi em sắp xếp đồ đi. Anh đi làm việc, kẻo hồi bà Sang thấy lại la anh."

Song anh vội rời xuống nhà dưới. Trí Mân biết bà Sang. Bà là quản gia của nhà này, có thể coi là người làm lâu năm nhất trong Điền gia. Chắc bà khó tính lắm, anh Thái Hanh nom thấy cũng sợ bà.

Cậu ba đi đánh mạt chược trên phố chưa về nên Trí Mân có chút thời gian đi dạo trong vườn dành cho người làm. Nó tìm thấy một cái lối mòn kéo dài sâu. Vườn cho người làm thôi có cần rộng đến vậy không?

Trí Mân tò mò băng theo lối đó. Cây trên đường càng lúc rậm rạp càng che bóng. Thoáng chốc Trí Mân đã không còn nhìn rõ được mặt đường. Bây giờ trước mắt nó là một cái cây đại cổ thụ cao lớn, trên thân cây là vết khắc chữ " Hận Điền " to tướng. Gió nổi mạnh lên theo từng đợt, từng bụi cây như giận dữ mà đung đưa mạnh mẽ. Trí Mân thấy có điềm không lành, vội vàng đi ngược về hướng lúc nãy để trở về.

Nó chạy thật nhanh băng qua từng bụi cây đầy gai góc, sự tâm tối lúc này đã làm tâm trí nó không được ổn định. Ngưng sao nó chạy mãi mà vẫn chưa về được. Đến khi nó chạy qua một thứ mới nhận ra từ lúc nãy tới giờ mình vẫn chưa thoát ra khỏi nơi quỷ dị này. Cây cổ thụ lúc nãy.

"Không... không thể nào."

Chuyện gì đang xảy ra? Mấy bà cô bên làng nó hay đồn về việc cứ đi hoài nhưng trở lại chỗ cũ là có thể bị ma che mắt. Nghĩ đến đây tim nó hẫng đi một nhịp. Vô tình lúc này tay nó chạm trúng túi áo chứa mấy miếng vải, cùng với cây dâu vắt ngang hông. Chuyện là lúc nãy ra vườn nó nhìn những người làm tiều tụy mà sợ, tự nhiên thấy bất an, nhớ lời lão thầy bói dặn mỗi khi không cảm thấy có điều lành thì phải mang mấy thứ kia theo bên mình.

Nó nhanh trí lấy mấy mảnh vải cột vào các thân cây gần đó. Sau đó bắt đầu đi về những hướng khác, mỗi khi đi sẽ cột vào cái gốc cây một mảnh vải để biết mà tránh đi lại những chỗ đó. Vải trên tay nó cũng đã hết nhưng nó vẫn chưa tìm được đường ra. Lúc nó thở hổn hển nghỉ mệt thì nghe tiếng hát của một người phụ nữ phát ra từ gần đây.

Khi nó nhìn lên thì thấy cô gái quét lá ban sáng đứng cách nó không xa, gương mặt cô trắng bóc, con mắt chủ còn tròng trắng, cô đang nhìn chằm chằm về phía nó, miệng hát những người vô nghĩa.

Nó định quay đầu bỏ chạy thì cô ta chạy nhanh đến bóp lấy cổ nó, la e é.

"Đồ khốn nhà họ Điền... CHẾT ĐI !"

Cô gái này như hát điên, miệng liên tục gào kêu Trí Mân chết. Tuy là nữ nhi nhưng lực tay cô ta vô cùng mạnh, bóp Trí Mân tới mức mặt mày xanh lè, nó cũng thật sự gần chết rồi. Trí Mân rút cây dâu nga hông mình ra quật vào lưng cô gái, cô la một tiếng bất giác bỏ tay khỏi cổ Trí Mân, trườn xuống đất uốn éo đau đớn. Đúng như Trí Mân đoán cô ta bị ma nhập, nó quật cây dâu liên tục vào cô, một hòi cô hét thất thanh một cái rồi ngất xỉu. Trí Mân nom gương mặt của cô sau khi ngất đi bắt đầu có sức sống trở lại bèn cõng cô chạy khỏi nơi này.

Bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng hát lúc nãy nhưng với cái chất giọng vang vọng nam không ra nam nữ không ra nữ. Nó nhắm mắt, nín thở cố hết sức chạy. Sau một hồi tiếng đó nhỏ dần, khi nó nở mắt dậy lại đụng trúng cái gì đó, cả nó và cô gái trên lưng đều té ra đất.

"Chuyện gì vậy?"


__________________________________________________________

  Thiệt ra là tuii hong có định up chap đôu mà lặn tiếp, nh mà tại vì phởn do nói trêu là "by Jk" v mà cty và Jm làm quả điêu đứng nên up cho mn thêm niềm dui nho nhỏ🥰
  * Thêm cả "Đội trưởng lại ngẩn người rồi" ~ chấp niệm của tui đã đc chị Shina up full kkkk
 
   Quá nhiều niềm dui trong 1 ngày🥳🥳🥳

 











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro