Forget me not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xưa anh nói anh thích hoa "tương tư". Em không ngại ngần đội mưa hứng gió, một mình lái xe thật sớm tới chợ để mua tặng anh những bông hoa đầu tiên, vẫn còn vương lại một lớp sương mù trên cánh. Lúc ấy, anh chỉ biết cảm động, thật cảm động nhào vào lòng, nói lời yêu em như một tên ngốc, còn muốn dùng một chút hơi ấm của mình xua đi cái lạnh giá rét trên người em.


Chỉ là anh đã quên mất không nói với em một điều rằng, hoa "tương tư" ấy người ta chỉ dùng để tặng cho nhau, rồi sau đó nói lời chia tay mãi mãi mà thôi.


Jungkook à, hoa "tương tư", chính là ước nguyện cuối cùng anh muốn em giúp anh thực hiện trước khi nói lời vĩnh biệt, để anh bước đi, không quay đầu lại, gạt xuống giọt nước mắt cuối cùng anh khóc vì em...


Còn một điều nữa, anh cũng cố tình không nói cho em biết. Rằng người ta bảo không nên hái đóa hoa "tương tư" khi nó còn đọng giọt sương trên cánh. Bởi vì như thế có thể gây nên cái chết của người mình yêu và rất nhiều nước mắt sẽ phải tuôn rơi...

Phải chăng ấy chính là nước mắt của những người yêu nhau, vì không đến được với nhau mà rớt xuống. Anh xin lỗi. Thực sự xin lỗi. Vì đã khiến em phải vì anh mà khóc nhiều như vậy...

Em còn nhớ lần đầu tiên mình quen nhau không em? Anh thì không bao giờ quên được ánh mắt ngây ngốc của em khi đứng nhìn anh nhảy múa trong phòng tập hôm ấy. Kì thật lúc đó anh đã biết em chính là Jeon Jungkook rồi. Em là sinh viên nổi bật nhất khoa nhảy thanh nhạc trường mình, như thế nào anh lại không biết cơ chứ! Có điều nhìn em và nghe lời người ta đồn cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Ấn tượng của anh về em khi ấy có thêm nhiều chút ngốc nghếch và đáng yêu nữa.

Anh cũng nhớ giọng nói ngập ngừng xen lẫn hồi hộp của em khi hỏi anh

"Anh có phải Park Jimin của khoa múa đương đại không ạ?"


Sau này anh nhớ em nói lúc ấy thật ra cũng đã biết anh rồi, vì anh cũng nổi tiếng trong trường chứ bộ, anh lại phì cười hỏi thế sao ngày ấy, em lại còn ngại ngùng như thế? Anh rất thích vẻ mặt đỏ hồng của em khi nói tại anh cười đẹp quá, nhất là lúc anh xoay người nhìn em, cứ như thiên thần vậy. Anh hay đùa anh vẫn đẹp vậy mà, nhưng Jungkook à, thật ra, anh vẫn muốn mình là thiên thần duy nhất – chỉ một mình anh thôi – trong lòng em, dù cho chúng mình có phải xa nhau đi chăng nữa...


Nhờ có cuộc thi tài năng sinh viên toàn quốc năm ấy mà em và anh mới quen nhau. Là anh đã nhảy phụ họa  cho tiết mục của em, bắt đầu một mối quan hệ mới. Nhưng anh không ngờ, bài hát "Secret love song" khi ấy lại khiến cuộc tình chúng mình nhiều nước mắt như vậy. Nếu biết trước như thế, dù phải đánh đổi cả giải thưởng đặc biệt lần ấy, anh cũng sẽ bắt em chọn bài khác để thi. Anh chỉ muốn em không cần vì anh mà khóc nhiều như vậy...


Sau đó là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời anh, được ở bên em, được làm bạn với em, được em quan tâm và chăm sóc. Dù chưa bao giờ muốn suy nghĩ, nhưng trong lòng anh cũng hiểu, tình cảm mình dành cho em đã vượt quá giới hạn của một tình bạn thông thường.Trước giờ anh không nghĩ bản thân có thể đứng trước một người con trai mà hồi hộp. Nhưng đối diện với ánh mắt đen láy, to tròn lấp lánh ánh sao của em, anh đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Ánh mắt anh cũng không tự chủ được mà luôn hướng về em, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, để rồi đến khi em quay lại mỉm cười với anh, anh biết mình thực sự đã yêu. Yêu một người con trai giống như mình...


Anh đã từng dằn vặt, từng đau khổ, từng muốn trốn tránh, nhưng khi rời xa em rồi, anh mới biết bản thân đã lún sâu vào đoạn tình cảm luyến ái này đến mức không thể rút chân ra được nữa. Cảm thấy sự lo lắng của em vì không liên lạc được với anh. Nhìn thấy sự buồn bã của em vì anh lạnh nhạt, có khi còn tỏ ra xa cách, trái tim anh cũng thấy đau nhói theo.


Nhưng anh xin lỗi. Anh lại không đủ cam đảm đem tình cảm giữa hai ta ra đánh cược. Anh sợ, một khi nói ra rồi, sẽ không rút lại được nữa. Khi ấy, tình bạn này, mối quan hệ duy nhất để anh bám víu, để anh có lý do được ở bên em cũng sẽ tan vỡ theo. Nếu như vậy, anh sợ anh sẽ không chịu nổi...


Tình cảm ấy anh đã giữ gìn cho đến tận khi ra trường, rồi đến khi bước vào đời, em trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, còn anh ở lại  làm một thầy giáo dạy nhảy cho các khóa tiếp theo. Anh đã tin chúng ta sẽ mãi mãi là bạn. Mỗi khi cùng em gặp gỡ, đến nhà của em chơi, cùng em nằm trên một chiếc giường, được ngắm nhìn em ở khoảng cách gần đến vậy, anh lại cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa khổ đau. Tình cảm đó cứ mâu thuẫn, dày vò anh đến mệt mỏi.


Vậy nên chắc em không biết cái ngày ấy đã trở thành ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh đâu nhỉ? Cái ngày mà anh trong lúc chờ em tới đã ngẫu hứng bước lên sân khấu nhảy một bài, để rồi bị tên biến thái buông lời trêu ghẹo. Em đã không nói một lời, đánh hắn đến sống không bằng chết. Chưa bao giờ anh thấy em giận dữ đến vậy.


Tới khi em dùng tay chà mạnh lên bên má vừa bị bàn tay hắn chạm qua đến đỏ ửng, anh cảm thấy đau nhưng vẫn không ngăn cản. Kì thật lúc ấy anh đã bị tiếp xúc bất ngờ đó của em làm cho ngây người, đến mức không biết phải hành động thế nào cho phải nữa. Bàn tay ấm áp của em chạm vào má anh, khiến nhiệt độ trên mặt anh còn tăng nhanh hơn cả nhiệt do chà xát mà ra. Cũng may khi ấy má anh đã đỏ ửng, không chắc anh cũng không biết phải giải thích ra sao nữa.


Cho đến khi em bất ngờ hôn lên bên má ấy, sau đó thì thầm rằng: "Đừng bao giờ để ai chạm vào anh nữa Jiminie", anh mới giật mình bừng tỉnh. Anh đẩy em ra, quay đi hỏi sao em lại làm thế. Chính lúc ấy, anh đã nghe thấy câu nói mà ngay cả trong mơ cũng mong muốn được nghe. Chỉ 3 từ "Em yêu anh" mà đã trói chặt cả cuộc đời này của anh vào với em, đến không có lối thoát.Sau đó là ý thức của anh bị nụ hôn ngọt ngào mê đắm của em nhấn chìm. Anh biết em đã phải đấu tranh đến thế nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy. 


Cảm ơn em,  Jungkookie à. Vì đã yêu anh. Vì đã cho anh quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời này!


Nhưng anh khi ấy lại quên mất khoảng cách giữa đôi ta. Quên mất chúng ta còn có gia đình, có cha mẹ, có em anh, có bạn bè, và có cả những trách nhiệm đè nặng trên vai.


Gia đình phản đối. Bạn bè xa lánh. Người hâm mộ không đồng tình. Công việc bị đình chỉ. Xã hội không chấp nhận. Anh và em bị cô lập giữa một thế giới không có tình thương. Nhưng anh tin chỉ cần em và anh nắm chặt tay nhau, thì vẫn có thể vượt qua mọi khó khăn chia cách.


Khi em vì anh chịu đựng những cái tát của cha, anh lại thấy mình thật có tội. Dù em vẫn mỉm cười và nói không sao, nhưng anh lại không làm thế nào bỏ qua cảm giác khổ sở ấy.


Rồi cũng bỏ trốn. Phải tới xứ người, bắt đầu một cuộc đời mới. Phải bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng. Em nói em sẽ vì anh mà chống đỡ cả bầu trời. Anh tin tưởng em làm được, và em đúng là đã làm được. Nhưng anh lại không cách nào độc chiếm em một mình, không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà đem em làm lá chắn cho riêng bản thân anh.


Anh biết cả em và anh đều không thể nào buông tay với gia đình mình. Sống trên đời, cha mẹ, anh em chính là máu thịt của mình. Máu của em và anh chảy trong người gắn liền với máu chảy trong người ba mẹ, anhchị em chúng ta. Họ đau thì chúng ta cũng đau, phải không em?


Ngày mẹ em và mẹ anh tìm đến, anh đã có cảm giác ngày anh và em chia tay sắp đến gần, bất quá anh vẫn là không cam tâm buông tay em, cũng chính là buông tay hạnh phúc của mình như vậy. Nhưng em biết không, khi hai mẹ nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt già nua, gần như sắp quỳ xuống cầu xin chúng ta hãy quay lại con đường "bình thường", trái tim anh đã vỡ vụn ra thành từng mảnh, găm vào thật sâu trong lòng. Và anh tin, em cũng như vậy, phải không Jungkookie?


Chúng ta có thể chịu được, nhưng gia đình em, gia đình anh, cha mẹ em, cha mẹ anh, em trai chúng ta sẽ phải đối diện như thế nào với sự miệt thị và khinh thường của người đời đây em? Mà tất cả những điều ấy đều là vì chúng ta mà ra cả. Bao nhiêu công sức nuôi lớn, dạy dỗ chúng ta lên người, đổi lấy lại là những tổn thương như vậy hay sao?


Xã hội bây giờ kì thật vẫn còn khắt khe lắm em à!


Cho đến khi gặp cô ấy, anh mới biết bản thân mình đã ích kỉ và nhỏ nhen đến thế nào. Anh không bao giờ trách mẹ Soo Young vì đã tát anh, mắng anh là "hồ ly" này, "hồ ly" nọ. Bởi vì đối với bác ấy và Soo Young, anh thực sự đã có lỗi rất nhiều. Soo Young khi thấy mẹ mình đối với anh thô bạo đã khóc nấc lên, vì muốn ngăn cản mà từ trên xe lăn ngã xuống.


Khoảnh khắc em vội vàng phải bế cô ấy đi cấp cứu, một mình anh đứng phía sau nhìn lại, bắt gặp ánh mắt áy náy cùng xin lỗi của em, anh đã hiểu ra một chuyện.


Nếu phải xa em, anh vẫn có thể một mình sống được. Có lẽ là như thế. Vì dù sao anh cũng là một thằng đàn ông, có tay có chân, có nghề nghiệp, học thức, như thế nào lại không tự nuôi sống được bản thân mình.


Còn Soo Young...Cô ấy nếu xa phải em, thực sự sẽ không thể nào sống nổi. Không phải cô ấy không muốn buông tay em, thành toàn cho hai ta, mà chỉ là vì cô ấy đã vô pháp rời bỏ em. Với đôi bàn chân tật nguyền vì cứu em trong vụ tai nạn năm xưa, vì tình cảm thanh mai trúc mã suốt bằng ấy năm trời. em có thể nhẫn tâm nói không quan tâm được sao em? Đó là trách nhiệm của em đó, Jungkookie à...


Còn anh thì làm sao có thể nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng của người con gái đã vì người anh yêu mà bỏ đi cả đôi chân cùng tuổi thanh xuân tươi đẹp...


Với anh, chỉ cần một ánh mắt áy náy cùng xin lỗi của em như vậy thôi, cũng đã là quá đủ rồi...


Nếu phải dối lòng, nói lời phũ phàng để chia tay chắc là đau khổ lắm Jungkookie nhỉ? Anh không biết nó có đau bằng việc cả hai đều biết mình còn yêu, đều biết bản thân đang nói dối mà vẫn phải cắn chặt môi nói lời tạm biệt hay không nữa. Anh nghĩ chắc là không đâu. Vì khi anh đối diện với em, cố gắng bình thản nhất nói câu


"Mình chia tay đi em"


Thì trái tim anh khi ấy đã chết đi một lần. Đến khi rút chiếc nhẫn "You are my love" ở ngón áp út ra trả lại cho em, trái tim anh lại chết thêm một lần nữa. Và đến lúc em cầm chiếc nhẫn, đeo lại vào ngón út cho anh, nói câu


"Đeo ngón này để hẹn kiếp sau mình lại yêu nhau anh nhé!"


Thì trái tim anh đã triệt để băng giá. Đó cũng là lần cuối cùng anh khóc trước mặt em, và lần đầu tiên em để anh nhìn thấy em rơi lệ. Lúc đó, anh cũng đưa ra lời nguyện ước cuối cùng, rằng mình muốn được ở trong ngày đám cưới của em, được chính tay em tặng một bó hoa "tương tư" coi như lời vĩnh biệt. Em ôm anh vào lòng, hứa sẽ thực hiện cho anh.


Ngày cưới em mặc texudo thật đẹp. Anh đã bao lần ước mình được sánh vai cùng em trong bộ đồ đó, trong nhà thờ đó, được em tận tay lồng chiếc nhẫn xinh đẹp đó vào tay. Nhưng anh biết, điều ước ấy giờ đã trở nên xa vời. Thứ duy nhất anh có thể nhận chính là bó hoa "tương tư" em đã đội gió đội mưa trước ngày cưới mang về cho anh, vẫn còn đọng sương trên cánh.


Jungkook à. Anh hôm nay không khóc, nước mắt anh đã hóa thành giọt sương trên phiến hoa "tương tư" kia. Em tặng anh bó hoa này để rồi chúng ta thực sự nói lời vĩnh biệt.


Em biết không Jungkook, những cánh hoa hình trái tim này có phép màu tình yêu kỳ diệu, có thể chữa lành những trái tim tan vỡ, an ủi những nỗi đau tình yêu, và nhất là, nếu anh luôn giữ chúng bên mình thì anh sẽ cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh.


Cảm ơn em đã yêu anh trong suốt bằng ấy năm, và hứa sẽ chỉ yêu mình anh trong quãng đời còn lại...


Ngón tay út chúng ta đều lấp lánh ánh bạc. Hẹn em kiếp sau lại yêu nhau Jungkookie nhé! Đến lúc ấy, bằng bất cứ giá nào cũng không được buông tay nhau nữa nha em!

Anh cầm bó hoa xoay người bước đi, để lại sau lưng những kí ức nhạt nhòa. Cánh hoa "tương tư" rung rinh trong gió, hạt sương kia, sẽ rơi thay nước mắt của anh và em...


END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro