4 : Trả lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ừ " Tôi cũng không dám nói sự thật , đành phải gật đầu trong đầu nghĩ cũng không biết con mẹ điên đó đứng về phía ai , nhưng theo cái kiểu điên điên của cô ta , nếu như cô ta có đứng ra phản bác lại tôi chỉ cần tôi cứ nói như vậy , e rằng chẳng ai tin cô ra cả .

" Không sao ! Không sao đâu...!" Từ Dương dường như bị đả khích rất lớn , cả người như đang run lên .

Hắn ta run lên vuốt lại quần áo đang lộn tung trên người của tôi , giống như là an ủi tôi , cũng giống như đang an ủi bản thân , hắn ta lập bập nói : " Anh không quan tâm đâu , anh chẳng quan tâm chút nào việc đó đâu : " Trí Mẫn anh yêu là yêu con người em , tuy nhiên ...tuy nhiên anh cũng rất trân trọng lần đầu của em , nhưng ...chẳng qua đây là một tai nạn .Là do chị đã dùng tay làm rách của em , lại không phải là người đàn ông khác làm rách nó , đều là người một nhà cả , không ...không sao đâu !"

Thật độ lượng !

Nhưng , sự thật là có người đàn ông khác đã làm việc đó với tôi !

Nhưng tôi không nói .

Chỉ là , việc đến nước này , tôi cũng rõ cả rồi , việc tối hôm qua xem ra không phải là nhà họ Từ sắp xếp , mà là cô ả điên khùng kia sắp xếp .

Một con mụ điên , rốt cuộc cô ta muốn cái gì chứ ?

Vừa hay tôi muốn im lặng , mẹ Từ Dương lạnh lùng mở miệng : " Dương à , Ta không cho phép con lấy nó nữa !"

Từ Dương khựng lại :" Tại sao ạ ?"

Mẹ hắn không vui nói :" Cái gì tại làm sao ?Mày còn chưa nhìn thấy rõ hay sao ? Con bé này nó đã mất trinh ! Cơ thể của nó đã không còn trong trắng nữa !"

Từ Dương tức giận kêu lên :" Đó là dp chị làm ra thế ! Trí Mẫn cũng có ohair do làm chuyệm đó với người khác đâu !"

" Cho dù như thế , cơ thể nó cũng không còn sạch sẽ nữa !" Mẹ hắn đảo mắt lên bài vị trên bàn thờ , lạnb lùng nói :" mày đi sắp xếp đi "

Sắp xếp ?

Bài vị ?

Họ muốn tôi chết ư ?

Tôi nhanh trí , ngay lập tức nũng nịu với Từ Dương : " Dương, đừng giết em , em sẽ nghe lời anh ! Tất cả việc này , tất cả là do chị anh bày ra , em có tội tình gì đâu !"

" Không được !" Mẹ Từ Dương không hề để Từ Dương một cơ hội để suy nghĩ lại , nói là làm , bà ta quét một cái , liền quét ngay cái bài vị cuối cùng đó mang xuống : " Loại đàn bà không sạch sẽ này , nên băm nhỏ cho chó ăn ! Đừng mơ vào Từ Đường của nhà ta !"

" Dương --" Tôi cũng gọi trong gấp gáp !

Từ Dương còn niệm tình cũ , hắn ta hạ quyết tâm , đứng trước mặt tôi che cho tôi nói với mẹ hắn : " Mẹ đủ rồi , đã là người thứ mười ba rồi , mẹ còn muốn thế nào ? Đã mười hai người rồi , con thích mẹ lại không , mẹ thích thì con lại không , đều đã bị bức đến chết ! Cứ như cách làm này của mẹ Từ Gia chúng ta đến khi nào mới có hậu ?"

Mẹ hắn nghe thế , rốt cuộc cũng bình tĩnh lại .

Bà ta trầm ngâm dò xét tôi một chút , so với Từ Dương mà nói thì ánh mắt của bà ta sắc hơn dao nhọn , thế là tôi có chút sợ hãi nép sau người Từ Dương .

Chắc cũng vì kiểu " khép nép dựa hơi" này mà bà ta nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta , thế là bà ta thở ra một cái : " Được rồi , sau bao nhiêu năm , thì tao cũng thấy mệt rồi .Dù gì tối qua cô ta cũng ngủ trên nắp quan tài rồi , cũng đã là người nhà chúng ta . Hai đứa bay động phòng đi !"

" Bây giờ ?"

Đừng nói Từ Dương , ngay cả tôi cũng khựng lại !

Cái nhịp điệu này , cũng nhanh quá cơ !

Tôi vừa mới qua một trận , lại ngay lập tức thêm trận nữa ? Cho dù có là bán thân , cũng cần nghỉ ngơi chứ !

Mẹ Từ Dương không nói gì , quay ra ngoài đi mất .

Nhưng bà ta vừa ra ngoài , lại khóa trái cửa lại !

Vậy ý là , để tôi với Từ Dương làm chuyện đó ở đây ..?

Điều này ...

Bà ta cũng nên cho một cái giường , cho cái chăn , không thì , cũng bỏ mấy cái bài vị kia đi ! Trước bài vị của người ta , cũng định làm chuyện đó ??

Từ Dương đưa ánh mắt " không còn cách nào khác" qua tôi .

Ánh mắt ấy , dường như có chút gì đó .Hắn ta quỳ bên cạnh tôi .

Tôi đột nhiên căng cứng người lại .

Sau đó , hắn ta đưa tay nắm lấy đầu gối của tôi , lúc đó tôi trắng bệch cả mặt . Cho dù lúc nãy có diễn như thế nào đi chăng nữa , nhưng cơ thể tôi thì rất thành thật - thực sự không muốn hắn ta động vào !

Từ Dương cũng không biết làm sao đột nhiên cụt hứng , đi đến cửa , gõ gõ cửa , ngữ điệu nhẹ nhàng : " Tình Nhi , mở cửa giúp tôi ."

Cửa khậc cái mở ra .

Một trận gió âm tràn vào .

Từ Dương đi ra , và đóng cửa lại .

Nhưng tôi lại thấy rõ ràng - bên ngoài nào đâu có người giúp hắn mở cửa ! Là do cửa tự mở ra !

Đúng rồi , " Tình Nhi " cái tên nghe sao quen quen ?

Tôi ngẩng đầu lên , nhìn lên đống bài vị , đảo mắt qua , cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên trên bài vị thứ bảy :" Phương Tình Nhi ".

Lẽ nào " Tình Nhi " mà Từ Dương gọi lại là người đã chết :" Phương Tình Nhi ?"

Vừa nghĩ tới đó , đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua tai tôi , tôi run lẩy bẩy , nhìn ngó xung quanh nhưng trong từ đường nhỏ này ngoại trừ tôi , cũng chỉ có mười ba bài vị kia .

Tôi an ủi bản thân , chắc do tự mình nghĩ nhiều , nhưng tôi cũng lại nhận ra một căn phòng khép kín thế này làm gì có gió nào vào được ?

Trên đời này không lẽ , thật sự có ma quỷ ?

Không thì , ai mở cửa cho Từ Dương đây ?

Tôi chờ một chút , thấy bên ngoài không có động tĩnh gì , bây giờ có khi là thời khắc tốt nhất để trốn .Thế là tôi cố gắng chịu đựng sự đau đớn , tóm lại lấy cột nhà ,muốn dùng cái cột nhà để làm đứt dây trói .Nhưng không biết vì sao , cứ khi muốn áp sát cái cột , thì lại có một luồng gió lạnh đẩy ngã tôi , giống như ai đó muốn đẩy ngã tôi vậy .

Mới một hai lần đầu , tôi không nghĩ là có vấn đề gì , nhưng nhiều lần thì tôi không thể không run cả người , đặc biệt là trước mặt còn đặt ngay ngắn mười hai bài vị kia ...

Không lẽ các cô ấy đang nhìn tôi đấy chứ ?

Tôi càng nghĩ cành thấy sợ , đột nhiên * păng * một tiếng , chiếc bài vị cuối cùng không tên đổ xuống !

Tôi thót cả tim , lần này mới nghĩ ra Ôn Như Ca đã nói cái bài vị đó là của tôi , chắc mấy người vợ trước của Từ Dương đang uy hiếp người mới đến ?

Nhưng qua một lúc , tôi lại thấy buồn cười , mấy bà này đều là bị Từ Dương hại chết chẳng phải vậy sao ? Họ sau khi chết thành ma , chả lẽ không oán giận Từ Dương hay sao mà còn giúp hắn ?

Tôi nghĩ lung tung một lúc , cửa Từ Đường liền mở ra .

Mẹ Từ Dương và Ôn Như Ca bước vào .

Nhìn họ xem ra không có chút bất thường , mẹ Từ Dương vẫn cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy ,Ôn Như Ca vẫn cười ngây ngốc như vậy .

Họ mang cơm đến .

Ôn Như Ca đi sau lưng mẹ của Từ Dương , hai tay bưng cái mâm , tất cả các món đều úp một chiếc bát lên , nên không thể biết được họ mang món gì tới .

Họ đi tới trước mặt tôi.

Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói với tôi :" Mẫn Mẫn, đói chưa ?"

Tôi không lạnh mà run bắn người , ngay lập tức nói :" Không đói !"

Mẹ Từ Dương liền cười nói : "Sao lại không đói ? Dương nó một bữa không ăn sẽ rất là đói , con chắc cũng đói rồi , ta bảo chị con làm cho con ăn mấy món tủ của nó , hoàn toàn là vị chuyện lúc nãy mà tạ lỗi với con ."

Nói xong , bà ta liền đưa mắt qua Ôn Như Ca , Ôn Như Ca cười hi hi , mở một cái bát ra --

Bên trong là bàn tay đầy máu là máu !

                     to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro