🍃31🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trời xuân, ánh sáng hắt xuống len lỏi qua những tầng hoa lan trắng mờ ảo. Bà Park mặc chiếc váy đen dài, đứng trên tầng, qua lớp cửa kính trong suốt nhìn xuống dưới chàng trai ở ven đường đối diện. Cậu ấy mặc áo khoác dạ màu xanh đậm. Khuôn mặt như tranh vẽ, cứ lặng im đứng đó chờ đợi. Bà hơi nhíu mày, chợt thanh âm ôn hòa vang lên.

"Em đang nhìn gì vậy?"

"À cũng không có gì."

Bà khẽ cười, tiện tay kéo rèm cửa lại, xoay người đi tới đi văng ngồi xuống cạnh ông Park, dịu dàng rót một chén trà. Hương thơm của trà xanh phả ra nghi ngút dễ chịu, bà trầm ngâm một hồi lâu rồi nói khẽ.

"Có phải dạo này chúng ta không quan tâm tới Jimin phải không anh?"

"Em nói gì vậy? Con trai cũng đã lớn như vậy rồi mà."

Ông Park vừa đọc báo vừa lơ đãng trả lời. Bà trầm lặng không nói gì thêm nữa, đôi mắt đen thẳm nhìn về phía tầm rèm phi sa màu trắng đang nhẹ bay. Qua lớp voan mờ ảo, cậu trai cao lớn ấy vẫn đứng đó như bức tượng vững vàng hứng trọn vẹn ánh nắng tinh khiết. Ông Park thấy vợ trầm ngâm, liền ngồi sát tới, ôm lấy vai bà, dịu dàng nói khẽ.

"Bà xã, em đừng cứ mãi lo lắng rồi lại ưu sầu. Em nhìn xem, suýt chút nữa sự vội vàng của chúng ta hại chết tương lai của bọn nhỏ rồi. Đừng can thiệp quá nhiều nữa có được không?"

"Đúng vậy, sau chuyện của Haneul, em chợt phát hiện em càng ngày càng không hiểu nổi con trai mình."

Bà Park cắn đầu ngón tay, trong lòng như có lửa đốt. Không hiểu sao tấm rèm cửa cứ thu hút ánh mắt của bà hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, bà đứng dậy, đi xuống nhà. Đi hết một nửa cầu thang ốc uốn lượn, bà đứng vịn lấy tay cầm, cất giọng gọi anh.

"Con trai..."

Jimin đừng trước tủ giày, ngước mắt nhìn mẹ, cao hứng nói.

"Mẹ, con sẽ chuyển về nhà cũ. Dù sao cũng không đính hôn nữa."

"Ừ, nhưng cũng đã về rồi không định ăn cùng ba mẹ một bữa cơm sao?"

"Để khi khác đi ạ, hiện tại con có việc gấp rồi."

Anh nở nụ cười, chạy tới ôm chầm lấy mẹ, sau đó xỏ giày mở cửa vội vàng chạy đi, vui vẻ tự tại như cơn gió xuân khiến bà sững người. Vài giây sau, như chợt nhớ ra điều gì đó, bà chạy thật nhanh xuống lầu. Cánh cổng sắt vẫn hé mở, giàn hoa lan trắng ngát hương thơm thuần khiết. Chàng trai mặc áo khoác dạ màu xanh đẫm đã không còn đứng đó nữa, cả bóng dáng con trai cũng không còn. Một nỗi sợ hãi xen lẫn nghi ngờ bủa vây khiến cổ họng bà ứ nghẹn, cứ ngây ngốc đứng ngoài vườn mặc kệ từng cơn gió lùa qua lạnh lẽo. Chợt, một vòng tay dịu dàng từ đằng sau ôm lấy bà, mang theo khăn quàng ấm áp.

"Mẹ, vào nhà đi."

Bà Park quay người nhìn Jihyun. Thằng bé giống như dòng chảy tinh khiết chạm vào lòng bà. Hàng lông mày giãn ra gần như trút đi một gánh nặng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng có chút khẩn thiết.

"Jihyun..."

"Vâng, mẹ?"

"Con chuyển tới nhà anh trai sống có được không?"

Jihyun ngẩn người. Không gian chợt trở nên tĩnh lặng, chỉ còn gió thổi lay động giàn hoa lan trắng. Hương thơm tràn ngập quyện với mùi nắng đã trở nên nhạt màu.

***

Jimin vừa đi vừa nhìn chàng trai cao lớn đi cạnh mình. Không hiểu sao cậu chàng cứ cúi đầu thẫn thờ cười mãi khiến anh cũng bất giác nhoẻn khóe môi, vươn tay túm lấy cánh tay cậu, giọng nói cũng cao hơn bình thường.

"Có chuyện gì vui vậy? Kể anh nghe với?"

Jungkook được hỏi, miệng gần như ngoác tới tận mang tai. Nét mặt vui vẻ hạnh phúc không cách nào kiềm nén, thuận tay kéo anh vào lòng, ôm trọn vẹn.

"Em còn cứ tưởng mình sẽ là tiểu tam tới phá đám cưới của anh chứ. Thật là may mắn quá rồi."

Jimin mỉm cười, tựa mặt lên cánh tay cậu, vô cùng ỷ lại, vô cùng làm nũng.

"Jungkook. Đừng sống ở căn phòng đó nữa, về nhà với anh đi."

"Nhưng mối quan hệ của chúng ta công khai cũng được sao?"

Jimin chớp mắt, lại nhớ tới Seokjin, Yoongi, Namjoon, Hoseok, Taehyung. Aiz hình như cũng có chút không biết phải làm thế nào để đối mặt với tình trạng này. Jungkook thấy anh chợt ưu tư, cậu dừng bước xoay người anh đối mặt với mình, hai bàn tay ôm lấy hai bên má mềm mại dịu dàng xoa nắn.

"Nếu khó quá vậy thì tạm thời không cần nghĩ nữa, cứ giấu bọn họ là được."

Jimin bị bóp má, môi cũng chu nhẹ ra, líu lưỡi nói.

"Vậy chúng ta lén lút vụng trộm sao?"

Bộ dạng đáng yêu khiến Jungkook tít mắt cười, dụi mặt mình vào mặt anh, vòng tay cũng mạnh mẽ cuốn thân hình mảnh khảnh mềm mại đó vào lòng.

"Lén lút vụng trộm không phải kích thích lắm sao, Park bé nhỏ."

Jimin vừa nghĩ tới, cũng thấy máu nóng cuồng nhiệt chạy dọc thân người, anh hơi đỏ mặt, níu lấy ống tay áo Jungkook. Hai người sóng bước trên đường. Jimin cụp mắt nhìn tay mình nằm gọn gàng trong lòng bàn tay của cậu, ấm áp lại cứng rắn siết lấy tay anh. Jungkook đi bên ngoài lề đường, tới lúc đèn xanh cũng là nắm lấy tay anh dắt sang, cảm giác giống như được bao bọc bảo vệ, trân quý nâng niu khiến trái tim anh xao động mãnh liệt, bước chân như giẫm trên mây, nhẹ tênh.

Bóng tối đổ tới lấn át đi từng vệt hoàng hôn ửng hồng. Gió thổi mát lạnh, lá khô rơi lả tả ven đường. Ăn tối xong, Jimin no tới căng bụng. Từ nhà hàng về tới nhà Jungkook còn cách một đoạn đường và cầu thang dốc cao thẳng đứng. Anh ôm cái bụng nhỏ, lông mày cau lại đầy đăm chiêu khiến Jungkook phì cười. Cậu đi tới, khuỵu một chân xuống đường, cũng không để ý tới áo khoác dạ của mình quệt dưới đất bẩn thỉu. Giọng nói ấm áp mang theo hơi thở khàn khàn.

"Em cõng anh."

Không khí đầu xuân ngát mùi hương lành lạnh. Ánh đèn ngả vàng le lói dọc con đường không một bóng người, thỉnh thoảng vài tiếng xe cộ chạy qua.

Jimin lặng người nhìn bờ lưng vững chãi. Tóc gáy hớt cao nam tính vô cùng. Jungkook không thấy anh lên tiếng lại nhích người ra sau về chỗ anh một chút, ngoan ngoãn như cún con chờ đợi anh trèo lên lưng. Hốc mắt Jimin bỗng trở nên nóng ran. Anh cúi người, vòng tay qua cổ cậu, tì cằm lên bả vai cứng rắn. Vài sợi tóc của anh cọ vào cổ cậu khiến nơi đó nhộn nhạo ngứa ngáy. Jungkook vui vẻ đứng dậy, đem theo tình yêu của mình, cùng nhau về nhà.

Không gian yên ắng, cậu an tĩnh trầm mặc cõng anh đi. Không một hơi thở nặng nhọc, không một chút do dự, không một chút lơi tay. Chỉ sợ rằng mình vừa buông lỏng, anh sẽ ngã xuống. Hơi thở của anh nhẹ nhàng mơn trớn vành vai cậu, má kề bên da thịt thân mật tới thế, chốc chốc lại nhổm cổ nói lí nhí.

"Jungkook, em mệt không?"

"Jungkook, anh nặng không?"

"Jungkook, đi hết bậc này để anh cõng em được không?

"Jungkook, tóc em thật mềm."

"Jungkook, người em thơm quá."

Cậu không biết tại sao anh lại thích gọi tên mình nhiều tới vậy. Đôi môi nhỏ cứ hé ra nói điều gì, nhất định cũng sẽ thêm tên cậu. "Jungkook", "Jungkook". "Jungkook"... Thì ra tên của mình nghe hay tới vậy, từ khóe môi anh tuôn ra giống như một bản nhạc tình ca không ngừng lại, cả đời này không cách nào ngừng lại. Cậu hơi mím môi cười, thỏa mãn, dại khờ, ngốc nghếch.

"Jimin..."

"Hửm?"

Người nào đó đang nhàn nhã đếm lá cây nghe thấy cậu gọi liền nhổm đầu ra khỏi bờ vai cứng cáp, bộ dạng vô cùng lắng nghe. Jungkook liếc nhìn bàn tay anh đang ôm lấy cổ mình, trong lòng như có sợi lông vũ lướt qua.

"Nếu sau này, thật sự không thể ở cùng nhau, anh vẫn sẽ nhớ tới em chứ?"

"Nếu sau này không còn có em ở bên cạnh, anh sẽ nuôi thật nhiều nữ nhân."

Cậu nhíu mày, hụt hẫng vô cùng. Tâm tình không tốt vừa định lên tiếng thì anh siết chặt vòng tay, tì cằm lên vai cậu, giọng nói ấm áp mềm mại như tơ.

"Sẽ tìm thật nhiều nữ nhân có bộ dáng giống em, khi cười, khi khóc, khi nhíu mày... Em sẽ sống trên người họ, và sống trong lòng anh."

Gò má Jungkook bỗng nóng rực, cậu cúi đầu lén lút cười. Gió lùa qua thổi tan tiếng cười hạnh phúc của cậu vào không gian. Jimin nhíu mày.

"Em cười cái gì?"

"Không có gì."

Jungkook vẫn cười ngốc nghếch, ôm chặt lấy anh chạy băng băng lên cầu thang. Jimin hốt hoảng, ôm chặt lấy cổ cậu la hét loạn xạ. Khắp nơi vang tiếng nói cười xen kẽ qua từng lớp lá cây vọng tới vầng trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro