Chương 23: Jimin bị doạ đến bệnh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cả đêm, Jungkook không ngừng dùng khăn mặt lau thân thể giúp Jimin để hạ nhiệt độ, lại sợ cậu khát nước dùng bông ẩm thấm ướt môi cậu. 

 Jungkook cũng thấm mệt rồi, thẳng đến hừng đông, Jimin cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ sốt hắn mới ôm Jimin cùng ngủ, nhưng ngủ không thật sâu, hắn rất sợ cậu lại phát sốt. 

 Jungkook mới ngủ hơn 2 tiếng liền tỉnh, nhìn thấy Jimin vẫn chưa tỉnh, hắn giúp cậu chỉnh lại chăn rồi đi tới ngoài cửa, nói đối với hai y tá: "Hai người hãy chăm sóc Jimin khi tôi không ở đây, có chuyện gì báo lại với tôi, tôi lập tức đi lên." Nói xong liền đi xuống lầu.

" Cậu chủ , bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin ngài tới ăn. Thiếu gia còn chưa tỉnh sao?" Chị Jung thấy cậu chủ xuống lập tức tiến lên chào hỏi. 
 Hai y tá quả thực hâm mộ Jimin chết đi được, có một người đàn ông vừa có tiền, vừa đẹp trai lại biết săn sóc yêu thương cậu.

"Không, Minie còn chưa tỉnh. Bữa sáng tôi không muốn ăn, chị Jung, chị nấu một ít cháo, bất cứ lúc nào Minie cũng có thể ăn. A, đúng rồi, Kim Minyeon đã đi đón bác sĩ Kang chưa?" Dù sao một đêm không ngủ, Jungkook nhìn qua thực tiều tụy. 

 "Cháo tôi đã chuẩn bị xong, Minyeon sáng sớm đã qua nhà bác sĩ Kang, không chừng rất mau sẽ trở lại. Cậu chủ, ngài có lẽ đã một đêm không ngủ? Ngài vẫn nên ăn chút điểm tâm! Bằng không bệnh của thiếu gia còn chưa khỏe, ngài cũng bị bệnh vậy không có người chăm sóc thiếu gia." Bất đắc dĩ, chị Jung chuyển hướng sang Jimin, chị biết rõ hiện tại cậu chủ lo lắng cho Jimin.
  "Được rồi! Lát nữa bác sĩ Kang đến liền gọi tôi." Nghe xong lời chị Jung nói, Jungkook lập tức tới phòng ăn ăn điểm tâm. 

 Jungkook dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong, sau đó lên lầu cùng Jimin. Trước khi Jimin tỉnh lại hắn tuyệt đối sẽ không đi làm. 
 " Jeon tổng, ngài vừa mới xuống thì thiếu gia cũng tỉnh lại, thế nhưng không lâu sau liền ngủ." Một y tá báo cáo chi tiết lại tình hình của Jimin. Con mắt y tá nhìn chằm chằm vào Jungkook, chính là Jungkook không liếc cô lấy một cái, thậm chí cũng không nói một câu. 
Hiện tại, trong mắt Jungkook không dung bất luận kẻ nào.

  " Cậu chủ, bác sĩ Kang đến." 

"Ừ, mời hắn đi lên." Thanh âm Jungkook không có chút độ ấm nào. 

 Bác sĩ Kang dùng nhiệt kế điện tử ấn một cái đằng sau tai Jimin, nhìn một chút nói: " Jeon tổng, thiếu gia đã hạ sốt rồi, tôi truyền dịch cho cậu ấy một lần nữa, không chừng có thể tỉnh." 
Jungkook nghe Jimin không còn sốt nữa rốt cục lộ ra tươi cười, "Thật vậy sao? Thật tốt quá, cám ơn anh, bác sĩ Kang."

  " Jeon  tổng quá khách khí, đây là việc tôi phải làm." Bác sĩ Kang ở Jeon gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Jungkook cười vui vẻ. 

Một phòng đầy người, bọn họ nhìn Jungkook nở nụ cười, cũng đều ngây dại. 

 Thời điểm kim đâm vào tay Jimin, cậu liền cảm thấy đau nhức, "Jungkook, đau quá!" 
 "Minie, em đã tỉnh, ngoan, xong ngay đây. Hôm qua em bị sốt, phải truyền dịch, em đói bụng không?" Nghe Jimin kêu đau, Jungkook liền nhẹ nhàng giúp cậu xoa chỗ đau. 

 "Chị Jung, nhanh, đem cháo đi hâm lại." 

 "Vâng, tôi lập tức đi ngay." 

 Jimin tỉnh, Jungkook cuối cùng cũng yên tâm.

  " Kookie, anh có vẻ gầy đi, râu cũng dài ra, thực xin lỗi, có phải em làm cho anh lo lắng không?" Nhìn bộ dạng Jungkook, Jimin cảm thấy thực áy náy. 
Jungkook cẩn thận ôm cậu vào trong ngực, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có 2 y tá liền hôn lên gò má cậu nói: "Đứa ngốc, phải là anh nói thực xin lỗi với em mới đúng, nếu như không phải do anh, em cũng sẽ không bị sốt." 

 " hu hu hu! Kookie, hôm qua không biết vật gì đó bắt được chân của em, hù chết em." Nói đến chuyện ở nhà ma ngày hôm qua, Jimin lại không khống chế được. 

"Ngoan! Minie, đừng khóc, chúng ta không nói đến chuyện đó nữa." Jungkook gắt gao ôm lấy Jimin.

  "Cậu chủ, cháo đã có thể ăn." 

 "Lấy đến đây! Tôi đút cho Jimin." 
Jungkook ôm Jimin ngồi trên đùi mình, giúp cậu kéo lại chăn, sợ cậu bị lạnh sau đó nhận lấy cháo đút cho cậu ăn. Hai y tá trợn mắt há mồm, không thể tưởng được người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất toàn cầu sẽ đút cho người khác ăn. 

 "Minie, sau khi em phát sốt lại càng gầy, anh kêu chị Jung bồi bổ cho em." Jungkook vừa đút cháo, vừa đau lòng nhìn Jimin. 

 " Đâu có gầy nhanh như vậy? Vậy anh cũng gầy đi, cũng nên phải bồi bổ." Jimin sờ lên mặt Jungkook. 

"Ha ha, thấy em tỉnh anh liền yên tâm rồi, anh gầy một chút không có chuyện gì." Thừa dịp Jimin đang ngẩng đầu,Jungkook cúi đầu hôn lên môi cậu.
  Sau 2 phút bị hôn, Jimin mới kịp phản ứng trong phòng còn có người khác, "Thực đáng ghét! Còn có người khác đang nhìn!" Mặt Jimin đỏ bừng, chôn đầu trong ngực Jungkook, còn đập vào lồng ngực hắn vài cái. 

"Vậy thì có sao, để cho bọn họ xem." Vẻ mặt Jungkook đắc ý. 

 "Hừ! Không để ý tới anh nữa." Jimin giãy dụa muốn xuống khỏi đùi Jungkook 

 "Anh để cho bọn họ ra ngoài là được. Em cẩn thận một chút, trên tay em còn kim châm!" Jungkook ra hiệu cho hai y tá đi ra ngoài. 

"Hừ!"   Jimin lại hừ một tiếng. 
 "Minie, em thật không để ý anh sao! Bọn họ đã ra ngoài, hiện tại có thể cho anh hôn được không?" Không đợi cậu trả lời, hắn đã hôn cậu.

  " ưm...." Jimin nhịn không được kêu lên tiếng. 

"Quên đi, lần này tha thứ cho anh, bất quá, lần sau anh không được ở trước mặt người ngoài hôn em." 

 "Tuân mệnh, MinMin bảo bối." Đối với Jungkook mà nói, chỉ cần cậu vui vẻ, hắn làm gì cũng được! 

Trải qua sự chăm sóc cẩn thận của Jungkook, bệnh của cậu đã khá lên nhiều, Jungkook càng thêm sủng ái Jimin.  








❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
        🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro