Chương 5: Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dope là một nhà nhà hàng Italy thuần chính.

Quản lý nhà hàng nhìn thấy Jungkook đến liền nhanh chóng tiến lên, nịnh nọt nói: "Jeon tổng hoan nghênh ngài đến thăm! Ngài có thể tới nhà hàng chúng tôi dùng cơm thật là vinh hạnh cho chúng tôi..." Jungkook nghe đã kiểu nịnh hót như vậy đến nhàm chán: "Nhanh đưa chúng tôi vào đi thôi!"

"Dạ được, tôi đây liền đưa ngài qua!" Quản lí một mạch dẫn bọn họ đến một cái ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi): "Jeon tổng, đây là hàng ghế tốt nhất nhà hàng chúng tôi, hi vọng ngài thích!"
"Ừ!" Jungkook giúp Jimin kéo ghế rồi ngồi xuống.

Quản lí thấy bọn họ đã ngồi xong, liền cung kính hỏi: "Xin hỏi Jeon tổng hôm nay muốn ăn những gì?"

"Tôi muốn tương gan ngỗng, một phần canh rau cải, một phần nước bơ trắng, một phần cơm salad rượu tẩm gan ngỗng nướng hoa hồng, một phần sò cách thủy, 1 phần trứng cá tầm." Jungkook phát hiện Jimin một mực ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, liền cười hỏi cậu: "Jimin, em muốn ăn gì?"

"Tôi giống anh đi!"

Jungkook nhìn quản lí nói: "Vậy hai phần giống nhau, thêm một phần bánh pudding chocolate hương trà xanh."
"Được, cơm của hai vị rất nhanh sẽ có, chúng tôi ngay tại bên ngoài, có việc xin phân phó."
Jungkook gật gật đầu.

Jungkook xem xét thần sắc Jimin, thấy cậu rất thích nhà hàng này liền cười hỏi: "Jimin, em rất thích nhà hàng này sao?"

"Vâng, rất thích, trong này rất đẹp." Trên mặt Jimin lộ ra vẻ mừng rỡ.

"Ừ, thích vậy sẽ thường đưa em đến, hôm nào dẫn em đến một nhà hàng khác, tin tưởng em nhất định sẽ thích hơn." Jungkoom cảm thấy chỉ cần Minie của hắn thích là tốt rồi.

"Jungkook, tại sao anh đối tốt với tôi như vậy? Trên tạp chí không phải nói cho tới bây giờ anh đều rất khinh thường người đời sao?" Jimin cuối cùng đem vấn đề hoang mang trong lòng đã lâu nói ra.
"Jimin, em biết không? Tôi đã nhiều năm không có loại cảm giác này. Trên người những phụ nữ kia tôi chỉ có phát tiết, không có cảm giác, tôi đã cho rằng cả đời tôi đều sẽ như vậy. Thẳng đến ngày đó em đứng trước tấm biển 'JJK', tôi nhìn thấy nụ cười sao mà tự nhiên của em. Từ đó trở đi, tôi liền muốn bảo vệ em, không muốn để em phải chịu bất kì thương tổn gì!" Vẻ mặt Jungkook nghiêm túc nói với Jimin.

Jimin hoàn toàn thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy, trong ánh mắt của cậu tràn đầy lệ quang.
Jungkook vừa thấy Jimin gần khóc, liền luống cuống: "Minie, em đừng khóc, nếu như em không thích nghe tôi liền không nói nữa, em đừng khóc được không?"
"Không phải, anh không cần phải xin lỗi, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ, cho tới bây giờ không có người quan tâm tôi, tôi mới ra sinh không lâu, ba của tôi đã chạy theo người phụ nữ khác, cũng bởi vì nhà của tôi không có tiền. Tôi vẫn cho là đời này sẽ không có người đối tốt với tôi..."

Jungkook vội vàng từ chỗ ngồi của mình đứng lên, tiến đến ôm lấy Jimin, ôn nhu nói: "Đừng khóc, Minie, từ nay về sau em sẽ không cô đơn, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh em, sẽ không không cần em. Về phần mẹ của em, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị, mẹ của em nhất định sẽ tỉnh lại, yên tâm đi!"

"Cám ơn anh, Jungkook!" Ngoại trừ mấy chữ này, Jimin không biết còn có thể nói gì.
Khi bọn họ vẫn còn ôm lấy nhau, chợt nghe đến tiếng gõ cửa: "Cốc cốc cốc..."
"Vào đi!" Jungkook cảm thấy tiếng gõ cửa này rất không đúng lúc, quấy rầy chuyện tốt của hắn.

"Thật ngại quá Jeon tổng, Xin lỗi đã quấy rầy! Cơm của ngài đã đưa tới, chúc ngài ngon miệng." Quản lí đem cơm đặt ở trên mặt bàn

"Đi ra ngoài đi!" Jungkook lạnh lùng nói.

Sau đó quản lí liền mang theo nhân viên ra ngoài. Bọn họ không dám đắc tội với Jungkook, hắn tùy tiện một câu, bọn họ phải về nhà ăn chính mình.

"Minie, nhanh ăn đi! Nguội sẽ không ngon. Như thế nào? Có phải là rất thơm không?" Jungkook nhìn Jimin, vừa mới khóc hiện tại đã cười rồi, còn trừng to mắt.
"Ừ! Thơm quá! Đã thật lâu tôi không có hảo hảo nếm qua một bữa cơm."

"Minie, từ nay về sau, mỗi ngày tôi sẽ ăn cơm cùng em."

Jimin cảm thấy hôm nay là ngày cậu hạnh phúc và vui sướng nhất trong nhiều năm, bởi vì, từ nay về sau, trong sinh mệnh của cậu có một người đàn ông tên Jeon Jungkook!

Hơn nữa giờ sau

Jimin buông dao dĩa trong tay xuống, lau miệng cười nói: "Ăn xong rồi! Ăn thật ngon."
Jungkook nhìn cánh môi khêu gợi của Jimin, nhịn không được ngồi xuống bên cạnh Jimin, nhẹ nhàng đem đầu cậu kéo qua, tìm kiếm môi Jimin, từ từ hôn.

Jimin thử đẩy hắn ra, nhưng chẳng những không đẩy được, ngược lại bị hôn càng ngày càng sâu, cuối cùng, hai tay không nén nổi tình cảm vòng trụ qua gáy Jungkook. Qua hồi lâu, Jungkook mới lưu luyến không rời, rời khỏi môi Jimin.

Sau đó ân hận nói: "Thực xin lỗi Minie, vừa rồi nhất thời nhịn không được!"

"Anh đáng ghét! Đây là nụ hôn đầu tiên của em!" Jimin đỏ mặt, quay đi không nhìn tới hắn. Ăn một bữa cơm mất luôn nụ hôn đầu tiên. Tuy nhiên môi của hắn rất mềm, rất thoải mái, kỹ thuật hôn cũng rất tốt, chính là hắn sao có thể đánh lén cậu?

"Minie, em nói đây là nụ hôn đầu tiên của em?" Jungkook vừa nói vừa xoay đầu Jimin lại, khó trách vừa rồi cảm giác mới lạ như vậy.

"Vâng!" Jimin ngượng ngùng nhẹ gật đầu.

Jungkook đem cậu vào ngực cao hứng cười

"Anh cười cái gì?"

"Không có gì, đi thôi! Chúng ta vào bệnh viện thăm mẹ của em."

"Đúng nga! Nhanh một chút." Nói xong, Jimin vội vàng kéo Jungkook đứng lên. Jungkook càng ngày càng cảm thấy tiểu mỹ thụ này thật là đáng yêu.

Từ ghế lô đi ra, tất cả nữ nhân viên phục vụ đều đỏ mặt nhìn Jungkook, càng ghen tị người được ôm phải là mình. Đáng tiếc, không có cái mệnh kia!

Jungkook giúp Jimin mở cửa xe, sau đó cũng vòng đến một bên ngồi xuống, bọn họ muốn đến bệnh viện.

❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro