Chương 72: Ba tháng sau kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã giúp anh làm xong thủ tục xuất viện, trước khi đi, anh đến thăm bảo bối một chút, bảo bối nói muốn gặp anh." Jimin chính là không rõ, hiện tại con trai lớn của cậu cùng Jungkook quan hệ sao lại tốt như vậy.

"Minie, anh biết rõ em bây giờ đang ghen, suy nghĩ tại sao quan hệ của anh và con trai lại trở nên tốt như vậy có đúng không?"

Jungkook thực sự luôn biết nội tâm Jimin nghĩ gì, nhưng Jimin không muốn thừa nhận: "Tôi... tôi làm sao mà phải ghen? Dù sao con trai nhỏ vẫn chưa gọi anh là appa. Nó cũng không dễ dàng gọi anh như vậy."

"Minjung sớm muộn cũng sẽ gọi anh là appa." Vẻ mặt Jungkook tự tin, bởi vì, chỉ cần Jimin tha thứ cho hắn, con trai nhỏ của hắn sẽ gọi hắn là appa.

"Vậy anh cứ chầm chậm mà chờ đi!" Jimin dìu Jungkook đến phòng hồi sức thăm Jungmin.

Jungkook thích cảm giác được Jimin dìu hắn, rất hạnh phúc, nhưng Jungkook muốn Jimin không đơn thuần là dìu hắn đi đường như vậy. Bất quá, hắn từ từ sẽ đạt được.

Thăm Jungmin xong, ra khỏi thang máy, Jimin nhìn thấy Prince, người đàn ông lúc Jimin khó khăn nhất, bất lực nhất giúp đỡ cậu, cũng là tình địch của Jungkook.

"Jimin, làm sao em lại ở bệnh viện? Ngã bệnh sao?" Prince nhìn Jimin và Jungkook, chắc hẳn, hắn chính là người đàn ông Jimin yêu nhất?

"Không phải em, hôm nay là anh ấy xuất viện." Jimin chỉ Jungkook bên cạnh.

"Anh ta là?"

"Anh ấy..." ngay tại thời điểm Jimin không biết như thế nào mở miệng giới thiệu, Jungkook liền lên tiếng.

"Tôi là vị hôn phu của Minie, Jeon Jungkook." Jungkook liếc nhòn biết ngay hắn thích Jimin.

Prince ngây cả người, Jimin mới trở về vài ngày như vậy đã đính hôn sao? Xem bộ dạng Jimin, hẳn là rất hạnh phúc! Kỳ thật, chính hắn cũng hiểu được, Jimin cho tới bây giờ không hề thích hắn, cảm giác đối với hắn chỉ đơn giản như một người bạn tốt, như vậy, mình cũng nên buông tay ra? Có lẽ, Jimin không phải lựa chọn tốt nhất của mình.

"Xin chào, tôi là Richard­ Prince." Prince cùng Jungkook bắt tay. "Jimin, vậy em có trở về LA không?"

"Em..."

"Minie sẽ không quay về, chúng tôi lập tức sẽ kết hôn, đến lúc đó mời anh tới dự hôn lễ của chúng tôi." Jungkook giúp Jimin trả lời.

"Jeon Jungkook, anh nói bừa cái gì đó?" Jimin nhéo cánh tay Jungkook.

"Jimin, bây giờ em rất hạnh phúc, anh nghĩ...anh hẳn là nên buông tay, anh chúc hai người hạnh phúc." Prince thật lòng chúc phúc Jungkook và Jimin.

Nghe được câu này, Jungkook rất cao hứng, bởi vì chính mình không còn tình địch nữa, nói: "Cám ơn lời chúc phúc của anh, thời điểm chúng tôi kết hôn anh nhất định phải tới." Có lẽ, Prince là một người bạn không tệ.

"Jeon Jungkook, anh nói đủ chưa hả? Prince, anh đừng nghe anh ấy nói bừa, anh ấy có bệnh." Jimin hung hăng trợn mắt nhìn Jungkook.

"Anh còn có việc, anh đi trước." Prince tiêu sái xoay người, không hề lưu luyến.

"Đi mau, lái xe đã ở bên ngoài." Nguyên bản động tác Jimin dìu Jungkook rất mềm nhẹ, hiện tại đã biến thành nặng nhọc.

"Minie, anh yêu em." Jungkook lại bắt đầu nói "anh yêu em". Hai ngày này,Jungkook không biết đã nói bao nhiêu lần "anh yêu em".

jimin cũng đã quen ba chữ kia, nhếch miệng mỉm cười, không nói gì.

"Minie, năm đó, mẹ của anh biết rõ em bị anh làm cho tức giận bỏ đi, bà nói, nếu như anh không đem em trở về, bà cũng không có đưa con trai như anh."

"Vậy thì thật là tốt! Tôi sẽ làm con trai của bá mẫu." Mấy năm này, mình cũng thường xuyên suy nghĩ đến mẹ Jeon, phải tìm thời gian mau gọi điện cho mẹ Jeon.

"Không được, Minie, em làm sao có thể làm con trai của mẹ anh? Em là lão phu của anh, con dâu của mẹ anh, papa của hai con trai." Nói đùa sao, nếu như Jimin thực sự trở thành con trai của mẹ hắn, vậy hắn đi đâu tìm lão phu?

"Tôi không phải là lão phu của anh."

Nửa giờ sau, đã tới biệt thự của Jungkook, Jimin dìu Jungkook xuống xe. Vừa xuống xe, đã nhìn thấy tiểu bảo bối của mình đang ôm con chó lông xù vui đùa trong hoa viên. Jimin giang hai tay gọi: "Bảo bối, papa đến rồi."

Minjung nghe được papa thân ái đang gọi mình lập tức thả con chó trong ngực ra, chạy về phía Jinun. "Papa!"

"Bảo bối!" Jimin liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vài cái.

Jungkook một bên nhìn, Minie của hắn hơn năm năm không có chủ động hôn hắn, hắn thật hoài niệm cái cảm giác này nha!

"Người đàn ông thối, ông rốt cục xuất viện rồi hả?"

"Tiểu tử, anh trai của con cũng gọi ta là appa, con có phải cũng có thể gọi appa như thế rồi hay không?" Jungkook cười cười, vuốt tóc con trai.

"Người đàn ông thối, ông cứ chậm rãi chờ đi! Chờ papa nguyện ý tha thứ cho ông rồi nói sau." Nó cũng không quên ngày đó tại bệnh viện cùng người đàn ông thối ước định.

"Tiểu tử, sớm muộn gì con cũng phải gọi appa là appa thôi." Jungkook đột nhiên nghĩ đến một việc, "Con trai, con có đồng ý cùng papa ở lại đây không?" Jimin còn không hỏi, vậy chính hắn hỏi đi.

Minjung nhìn nhìn Jimin, muốn hỏi ý kiến cậu. Jimin hiểu ánh mắt con trai, nói: "Bảo bối con quyết định đi! Papa nghe lời con."

"Người đàn ông thối, ông đang nghĩ, nếu như chúng tôi ở đây, ông sẽ dễ dàng theo đuổi papa của tôi hơn phải không?"

"Minjung, thật không hổ là con trai của appa! Đúng vậy!"

"Được, vậy ông phải đáp ứng tôi ba điều kiện."

"Có thể, con nói đi!" Chỉ cần có thể làm cho bọn họ ở lại, mặc kệ vài cái điều kiện, hắn đều đáp ứng.

"Papa, có thể chứ?" Minjung mắt to chớp chớp nhìn Jimin.

Jimin không đành lòng cự tuyệt, cậu biết rõ, con trai của mình rất muốn ở lại biệt thự này. Con trai muốn Jungkook đáp ứng nó ba điều kiện, chẳng qua là muốn trêu đùa Jungkook một chút. "Được, chúng ta sẽ ở lại đây!"

"Thật tốt quá, Minie." Jungkook cao hứng lắm! Jimin rốt cục đáp ứng ở lại đây rồi.

"Cậu chủ, Jimin thiếu gia, tiểu tiểu thiếu gia, có thể đi ăn cơm." Người hầu đến gọi bọn họ đi ăn cơm.

"Minie, chúng ta đi ăn cơm!"

Jimin nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, cùng Jungkook đi ăn cơm.

Jimin cẩn thận gỡ xương cá ra, sau đó đặt cá vào đĩa của Minjung, lại đem hành và nấm để ở một bên, bởi vì con trai không thích ăn những thứ này. Jungkook nhớ kỹ những món ăn con trai thích và ghét, sau đó nói với chị Jung dặn dò đầu bếp.

"Tôi muốn ăn đậu hũ." Minjung chỉ chỉ đĩa đậu hũ Nhật Bản đặt đối diện Jungkook.

Jungkook gắp một miếng đậu hũ đặt trên đĩa của con trai, "Con trai, con còn muốn ăn cái gì?"

"Tôi ăn no, không ăn nữa." Minjung lau miệng, "Người đàn ông thối, khi nào ông đến công ty?"

"Mấy ngày nữa, làm gì vậy? Con muốn theo appa cùng đến công ty sao?"

"Đúng, tôi muốn đến công ty của ông xem một chút có được không?"

"Không có vấn đề, đến lúc đó appa dẫn con đi." Con trai của mình muốn đến công ty, đương nhiên là không có vấn đề!

"Tuyệt quá, cám ơn ông! Người đàn ông thối."

"Bảo bối, con đến công ty của hắn làm gì vậy?" Jimin nhìn con trai.

"Con muốn đến công ty của người đàn ông thối chơi đùa, thời điểm ở LA, con điều tra qua internet, thấy công ty của ông ta thoạt nhìn rất lớn nha! Cho nên, con muốn đến xem." Minjung nghịch tóc Jimin, nó và Jungkook giống nhau, đều thích hương vị mái tóc của Jimin.

"Sao papa không biết con điều tra qua internet?"
"Con biết rõ papa sẽ thương tâm, cho nên, con vụng trộm tra. Ha ha ha!" Minjung hôn lên mặt Jimin một cái.

"Đúng rồi, bảo bối, con trước tiên đến trường đi học được không? Không thể mỗi ngày đều ở nhà chơi, chờ Jungmin xuất viện, tu dưỡng một hồi cũng sẽ đến trường đi học."

"Được ạ! Con nghe papa."

"Ngày mai chúng ta sẽ đi báo danh được không?" Jungkoom dự định theo chân bọn họ đến trường học báo danh.

"Thân thể anh không có vấn đề gì chứ?" Jimin lo lắng hỏi.

"Yên tâm đi! Minie, sáng mai chúng ta sẽ đến trường học báo danh."

Jimin nhẹ gật đầu với Jungkook. "Được rồi, bảo bối, thời gian không còn sớm, chúng ta đi lên nghỉ ngơi! Jeon Jungkook, gian phòng bên cạnh có thể ở không?"

"Anh bảo chị Jung đi dọn dẹp một chút, nếu không, em để cho Minjung ngủ ở phòng của anh trước đi, lát nữa sẽ ôm nó qua phòng kia."

"Có thể chứ? Bảo bối!" Jimin hỏi con trai, bởi vì sợ Minjung không quen giường.

"Được ạ!"

Jungkook đưa bọn họ lên lầu. Jimin mang Minjung đi toilet rửa mặt, Jungkook bật hệ thống sưởi, hắn biết rõ Jimin rất sợ lạnh.

Jimin ôm con trai nằm trên giường, Minjung nhất định phải có Jimin ôm mới có thể ngủ, Jungkook cũng ngồi bên cạnh, nhìn Jimin dỗ con trai ngủ. Không đến mười phút, tiểu tử kia liền ngủ mất.

Nhìn bộ dạng của Jimin, Jungkook thật sự đã nhịn không được, hắn đã có năm năm không chạm vào cậu rồi. Thời điểm Jimin vừa buông con trai ra, cậu đã bị Jungkook hôn.

"Anh...ưm...anh muốn làm gì?"

Jungkook trực tiếp lấp môi Jimin, say sưa hôn.

"Không....không được, sẽ ầm ĩ đến bảo bối." Thừa dịp khe hở, Jimin thở nặng nề nói.

"Minie, anh thật sự đã nhịn không được, anh muốn em." Jungkook ôm lấy Jimin, đi về hướng gian phòng bên cạnh, vẫn không quên hôn môi Jimin. Jimin thôi giãy dụa, vòng tay qua cổ Jungkook, quên hết thảy! Hương vị ngọt ngào này chính cậu....cũng nhớ đến chết mất!

Jungkook đóng cửa, sau đó khóa lại, đặt Jimin lên giường, còn mình thì đè lên người Jimin. Bắt đầu dùng tay cởi bỏ quần áo của Jimin, quần áo của hai người, từng cái từng cái một rơi xuống mặt đất, trong phòng nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.

"Minie, em thật là đẹp!" Jungkook không ngừng hôn Jimin, tay cũng không ngừng trêu đùa thân thể cậu. Chuẩn bị xong xuôi Jungkook đem dục vọng căng cứng của mình động một cái, tham tiến vào bên trong cơ thể Jimin.

"A...Kookie..ưm...chậm...chậm một chút." Jimin gắt gao nắm chặt cánh tay Jungkoom, cũng theo động tác của hắn không ngừng đung đưa.

Jungkook nghe được Jimin cuối cùng cũng gọi hắn là Kookie rồi, hắn càng hưng phấn, động tác chẳng những không chậm lại, ngược lại càng lúc càng nhanh.

"Minie, em có tha thứ cho anh hay không?"

Jimin thở hổn hển, cậu đã nói không nên lời một câu đầy đủ rồi, "Không..ah... dừng...ah ha.... mau"

"Nói! rốt cuộc có tha thứ cho anh không?" Jungkook một tay đánh lên cánh mông tròn lẵng của Jimin một cái phía dưới không ngừng ra vào! Hôm nay nhất định không thể không làm cho Jimin tha thứ cho hắn.

"A....được.....ah...ưm..ưm... em.... em tha thứ cho anh, cầu...ah...ah..ha... cầu xin anh..... Ahh" cánh tay và bả vai Jungkook đã bị Jimin nhéo đến hồng hồng rồi. "Kookie mau....ah...mau dừng...ưm...ư..ưm.. dừng lại, anh..thân thể của anh còn....ah...ah...ưm..còn không được!"

Jungkook chỉ nghe được nửa câu trước của Jimin, không để ý đến nửa câu sau của cậu, tiếp tục đẩy nhanh động tác của mình, "Minie, em có gả cho anh hay không?"

"Anh dừng lại....ah..ah.. em thật sự...ha ..ah... thật sự không được!"

"Em có gả cho anh hay không?"

"Gả...mau dừng lại, ah... Bắn... Bắn mất"

Jungkook nghe được lời cần nghe rồi, hắn rốt cục có thể cùng Minie của hắn kết hôn, tiểu tử kia cũng phải gọi hắn là appa rồi.

Jimin mệt mỏi dựa vào trên người Jungkook, nhưng Jungkook vẫn hưng phấn, hắn một chút cũng không biết mệt mỏi.

"Minie, chờ Jungmin xuất viện, chúng ta liền lập tức kết hôn, được không?" Jungkook cúi đầu trên tóc Jimin đặt xuống vài nụ hôn.

"Được! ...chờ một chút, em khi nào thì nói muốn kết hôn với anh?" Nghe được hai chữ kết hôn, Jimin từ trên người Jungkook ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

"Chính là vừa mới nha! Chúng ta, tại cái thời điểm đó, em đã đáp ứng anh."

" Jeon Jungkook, anh... anh vô lại, rõ ràng trong loại này tình huống này hỏi em." Jimin lật người, xoay lưng về phía Jungkook, thế nhưng, cậu đang cười.

Jungkook tới gần Jimin: "Chỉ cần em chịu gả cho anh, em nói anh là vô lại, anh cũng chấp nhận."

Jimin đột nhiên đứng dậy, muốn tìm quần áo.

"Minie, em làm gì?"

"Em muốn đi đắp chăn cho bảo bối, bảo bối khi ngủ sẽ đá chăn đi."

"Minie, em mau nằm xuống, sẽ lạnh, anh đi giúp con trai đắp chăn." Nói xong, Jungkook mặc áo tắm, ra khỏi phòng.

Jimin nằm trên giường, hạnh phúc cười,Jungkook lúc trở lại trông thấy Jimin đang cười, hắn ôm lấy cậu hỏi: "Minie, em đang cười cái gì?"

Jimin tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực Jungkook, nói: "Kookie, em lại có thể ôm anh đi ngủ. Em cảm giác thật hạnh phúc."

"Minie bảo bối, từ nay về sau, mỗi một ngày, anh đều ôm em ngủ." Jungkook đặt một nụ hôn lên trán Jimin, "Minie, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu." Jimin ôm chặt Jungkook.

Năm năm, hai người bọn họ ai cũng không có một giấc ngủ an ổn, ngoại trừ đêm nay.

Sáng sớm hôm sau, Jimin tỉnh dậy, vội chạy đến gian phòng bên cạnh nhìn con trai. Bởi vì chuyện đầu tiên khi con trai tỉnh lại chính là tìm papa của nó.

Jimin ôm con trai, rất nhanh lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Đợi khi cậu tỉnh lại, đã là tám rưỡi rồi. Con trai ngủ ở bên cạnh cũng không thấy nữa. Jimin liền rời giường, sau khi rửa mặt xong đi xuống lầu. Đi đến một nửa, cậu nhìn thấy Jungkook đang bưng bữa sáng muốn lên lầu, cậu biết đây là Jungkook mang lên cho cậu.

"Minie, em thỉnh rồi à? Vậy xuống ăn điểm tâm đi!"

"Vâng, ăn xong bữa sáng chúng ta phải đến trường học."

Jungkook giúp Jimin rót một ly sữa nóng. Minjung nhìn Jungkook và Jimin, liền biết papa của nó đã tha thứ cho người đàn ông thối này rồi. Không có biện pháp, đành phải gọi hắn là appa thôi. Minjung nhấp một ngụm sữa, kêu lên: "appa."

Jungkoom đang quết mứt hoa quả, nghe được tiếng cha này liền ngừng động tác, chằm chằm nhìn con trai. "Con trai, con vừa mới gọi appa là appa sao?" Jungkoom không chắc chắn, cho nên hỏi lại.

"Dạ, con gọi là appa, bởi vì con biết rõ, papa đã tha thứ cho appa rồi. Trước đó con đã đáp ứng appa, nếu như papa tha thứ cho appa, con liền gọi appa là appa, cho nên hiện tại con liền gọi. Chỉ là, con không nghĩ tới papa lại tha thứ cho appa nhanh như vậy."

"Con trai, appa thật là yêu con chết mất." Jungkook kích động ném bánh mỳ và mứt hoa quả qua một bên, đem Minjung ôm đến trên đùi của mình, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

"Appa, con cho appa biết, nếu như appa lại làm cho papa thương tâm, con sẽ hận appa cả đời."

"Con trai, appa cam đoam, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không làm cho papa con thương tâm." Hai anh em này, lời cảnh cáo hắn cũng giống nhau như đúc.

"Vậy là tốt rồi. Chỉ cần papa hạnh phúc là tốt rồi." Minjung cũng hôn Jungkook một cái.

Mà Jimin ở một bên đã khóc đến rối tinh rối mù rồi, Jungkook cũng ôm Jimin vào ngực, thay cậu lau nước mắt.
















❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
        🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro