Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay đổi
================================

Khi tôi tỉnh dậy đã là tối muộn, ba mẹ tôi đi vắng hết. Không gian yên lặng đến đáng sợ
Tôi mệt mỏi bước xuống giường, mọi thứ xung quanh chìm trong ánh đỏ hoàng hôn... Thật cô đơn và đáng sợ

Tôi bật đèn, tựa hồ mơ màng
Chạm nhẹ tay lên giá sách, rút bừa 1 quyển
"Ai hiểu được lòng em" - Đây là cuốn ngôn tình lần đầu tiên mà tôi đọc, rất thích, thậm chí tôi còn highlight và đánh dấu phân đoạn yêu thích

Nội dung là nữ chính bị sốt cao, nam chính thức đêm chăm sóc
Tôi đọc đi đọc lại đoạn này đến nát cuốn sách, luôn hi vọng có người như vậy xuất hiện trong đời tôi
Tôi ao ước được như Giang Nhân Ly, luôn có người che chở, yêu thương và chăm sóc

Tôi đứng nhìn mình trước gương, mọi người không ai bảo tôi xấu, ngược lại còn rất xinh trai
Cơ mà lại chả biết chăm sóc bản thân
Tôi như thế thật à? Thay đổi bản thân? Nên hay không?

Bản thân tôi là bức tranh đa màu sắc, khó đoán
Giống như kiểu bạn nhìn 1 bức tranh trừu tượng, mồm thì kêu ý nghĩa như kiểu hiểu rõ lắm lắm chứ tôi thách 3 đời 8 kiếp tổ tông nhà bạn hiểu được nó đang vẽ cl gì :))

Tôi ngồi vô bàn học
Dạo này mê bài Đồng Thoại quá, nghe đi nghe lại mà không chán
Giọng hát êm ấm chạy vô trái tim tôi

Như có điều gì đó thúc đẩy, tôi thử mày mò thứ mà lũ con trai với lũ con gái hay làm
Ôi đệt :v
Thấy mình đẹp hơn ấy

Sáng hôm sau đến trường...
Á há há há :v
Tụi mày lác mắt chưa
Jimin ta đây đã comeback và sexy hơn xưa rồi :v

Nhưng cũng thật kì lạ, sau khi tuốt lại vẻ "sẹc xi" tôi lại có sở thích khác lạ
Tôi thích mặc đồ màu đen dù lúc trước có hơi căm ghét nó
Tôi bắt đầu lo học tập hơn trước đây và đương nhiên thành tích vươn lên đáng kể
Từ 1 đứa cuối lớp leo lên top 10
Cảm thấy vi diệu vãi nồi

- Mày bị nhập hồn à?

Câu hỏi đó dần trở nên quen thuộc hơn đối với tôi
Nhưng trong công cuộc thay đổi của tôi đã vô tình tạo ra 1 lỗ hổng lớn đó là việc tôi dường như đang đẩy Jungkook đi xa khỏi tôi

Người bên cạnh hắn không còn là tôi, người nghe hắn lảm nhảm chút bầu tâm sự cũng chẳng phải tôi
Đó là Seolhyun, cô hotgirl xinh đẹp được không biết bao nhiêu người tỏ tình

Còn tôi...
Mãi chỉ là 1 thằng nhoca xấu xí, thô kệch....

Không có hắn bên cạnh, tôi vẫn sống, thậm chí thoải mái hơn nhiều
Chỉ là mất đi người đứng đợi tôi ở cửa lớp mỗi sáng, mất đi người làm phiền tôi vào ngày đi thi để mượn đề cương. Nghĩ cũng lạ thật, chỉ cần 1 buổi sáng là hắn có thể học hết tập đề cương

Mất luôn người vào giờ ra chơi lại đuổi đứa ngồi cạnh để ngồi xuống, ngả đầu vào vai tôi lan man hết chuyện này đến chuyện nọ, đuổi mãi không đi
Mất luôn đứa sống chết ngồi cạnh tôi vào mỗi tiết học lớp khác, nhất định không ngồi cùng bọn con gái

Tôi bỗng nhận ra rằng...
Mất hắn...
Tôi đã mất vô cùng... Vô cùng nhiều thứ...

Đâu còn những ngày tháng tôi cùng hắn chơi đùa thoải mái
Bây giờ đụng mặt nhau trên lớp thật khó khăn nhưng tôi đâu thể lẩn trốn mãi

Ít nhất đúng như tôi suy nghĩ...
Vào 1 ngày cuối tuần, ba mẹ tôi gọi Jungkook và anh Mingyu đến ăn cơm
Như tôi đã nói, tôi đâu thể trốn tránh mâm cơm được

Hận đời...
Chết tiệt...
Tại sao tôi lại ngồi cạnh thằng Kook chứ???
Ức thật đấy, ăn cơm cũng đéo thành là sao đây???

Tôi ăn vội bát cơm, tính chạy nhanh lên phòng cơ mà đời đâu như mơ
Bà má tôi bắt tôi rửa bát...
Ha ha...
Là rửa bát đó!!!
Nhục quá....
Và cũng chả hiểu sao hắn lại tốt bụng vào rửa chén cùng tôi trong khi 3 con người kia đang ngồi chơi bài

- Này...

Tôi đưa cái đĩa dính đầy xà phòng
Tay 2 đứa lỡ chạm vào nhau, tôi giật nảy, rõ ràng là chúng tôi toàn giả làm người yêu nhau vào mỗi dịp Valentine để tôi không thua kém bạn bè
Kết quả là sáng hôm sau hắn chia tay bạn gái :))
Đúng là hắn luôn chịu mọi trò khỉ chỉ vì tôi

Tầm 15 phút sau khi rửa bát xong, tôi uống 1 hơi cạn queo cốc nước lạnh mà không hề để ý rằng hắn đang nhăn mặt

- Tao nói bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có uống 1 hơi hết cốc nước lạnh

Hắn giật cái ly trong tay tôi, rót cho mình 1 cốc rồi uống, tôi kéo nhẹ áo hắn, ra hiệu bảo lên phòng tôi

- Tao trả cái đĩa game hôm trước - Tôi tự nhiên bẽn lẽn vãi, chắc bị nhập thật rồi

- Ờ

Hắn thờ ơ đi đằng sau tôi, chán nản đến tột cùng
Tôi mở cửa phòng ra...
Ôi thần linh ơi....
Bừa bộn kinh khủng

- Đâu rồi nhờ... Tao nhớ là tao vất nó ở đây mà

Tôi lật tung cả cái phòng lên mà không thấy tung tích đâu
Con thề là từ nay sẽ sông ngăn nắp hơn
Mà xí xí... Lời hứa này có từ chục năm trước rồi có thực hiện được đâu

- Đây rồi cha nội, khỏi tìm

Luôn là thế, hắn thông minh hơn tôi nên tìm cl gì cũng nhanh hơn à? Hay là sao?

- Jimin... Tao có chuyện muốn nói - Hắn đột nhiên nghiêm túc, nghiêm túc đến kì lạ

- Ch... Chuyện??? - Tôi bất giác lùi lại

- Tại sao gần đây mày luôn trốn tao?

- Tầm bậy!!! Tao đâu có trốn mày

- Vải thưa che mắt thánh à? Mày nghĩ tao ở cùng mày bao lâu rồi? Tao hiểu từng chân tơ kẽ tóc mày Jimin à... Tao hiểu rõ tính cách, sở thích của mày hơn bất kì ai hết, bây giờ mày nói đi

- Tao đã bảo là tao không trốn mày!!! - Tôi hét lên, không hiểu sao tôi lại hét lên, trái tim tôi như bị ai bóp chặt lại

- Mày đừng có nói dối! Trước mặt tao đừng ra vẻ bản thân mày mạnh mẽ, đừng cố giấu nỗi buồn sau nụ cười, tao biết rõ nụ cười của mày thật hay giả

- Tao không muốn nói nhiều - Tôi quay mặt định bước ra khỏi phòng thì bị hắn túm lấy vai áo kéo giật lại

- Mày đừng có trốn tránh tao!!! - Hắn đạp mạnh cửa phòng đến nỗi cửa phòng tự khóa lại luôn

- Tao không muốn gây thương tích cho mày... Nói nhanh... - Hắn lạnh lùng

- Tao... Tao không hiểu mày đang nói cái gì hết, buông tay ra khỏi vai tao, tao không có gì để nói với mày cả - Tôi cũng đâu có thua kém liền đáp trả

Hắn nắm chặt vai tôi hơn, gằn giọng, gân ở cổ nổi hằn lên

- Tao muốn nghe mày nói....

Tôi cắn chặt môi, không hề muốn kìm nén bản thân lại nữa, tôi nói trong nước mắt

- Tao không biết, tao không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu bản thân tao nghĩ gì... Chính tay tao đẩy mày ra xa... Cũng chính tao cảm thấy buồn vì người bên cạnh mày không phải tao... Tao mất đi đứa suốt ngày lẵng nhẵng theo cạnh tao ở mọi nơi... Mất đứa làm phiền tao trong suốt giờ ra chơi... Không còn mày bên cạnh, tao mất đi rất nhiều thứ. Trong lúc tao đau khổ nhất, mày đang ở đâu? Mày đang ở bên chơi đùa cùng Seolhyun... Tao thật sự không hiểu... Tao biết là tao không đẹp bằng Seolhyun... Nhưng tao cũng không ngờ rằng mày lại bỏ tao để ở bên Seolhyun

Tôi ngồi thụp xuống sàn, tay ôm lấy mặt thật chặt, bỏ mặc mọi thứ xung quanh
Bỏ mặc hết...

- Jimin...

Jungkook gọi tên tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi, hắn bao bọc tôi trong vòng tay hắn, hơi ấm dần truyền đến
Mùi bạc hà lại truyền thẳng lên não khiến tôi tỉnh táo hẳn

- Tao xin lỗi... Xin lỗi vì không để ý tới mày... Tao xin lỗi...

Ít nhất mối quan hệ của chúng tôi cũng đã bình thường
Hay là do tôi nghĩ vậy?
Từ hôm đấy, trong suy nghĩ dành cho thằng Kook bắt đầu có 1 cảm giác mới lạ chen vào
Không biết chúng tôi sẽ như thế nào
Thì kệ đi, đến lúc đó rồi tính tiếp

P/s: Chap mới đây chap mới đây :))
Cảm ơn sự giúp đỡ của lukaihiya
Ra chap bù đây a :))

Xin ý kiến của mọi người
Fanboy: Thiên Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro