Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungkook được xuất viện chỉ sau vài ngày. Jimin vừa nghe tin vừa lầm bầm cái gì mà: "Anh quan ngại thái độ làm việc của em, rất không chuyên nghiệp, không hề ra dáng bác sĩ. Anh sẽ trừ em vào điểm nghiệp vụ y tế để xem lần sau có dám để bị đau đến nhập viện thế này không?"

Jungkook nghe anh lầm bà lầm bầm suốt cả quãng đường về nhà nhưng tinh thần lại vô cùng vui vẻ. Phải gọi là càng nghe anh nói năng lung tung lại càng cảm thấy thêm phấn chấn.

Cậu ngồi yên ở ghế phó lái nhìn anh, gương mặt không tự chủ mà vẽ lên một đường cong tiêu sái. Jimin chăm chú lái xe, giờ này khá tấp nập nên cả hai mất hơn ba mươi phút mới về đến nhà.

Jungkook bước ra trước, đứng đợi anh ở bậc thang đi lên tầng. Jimin loay hoay một hồi ở sau cốp xe, cuối cùng cũng lôi ra hai va li rất lớn, nhìn cứ như là bỏ hết căn nhà vào cũng vừa.

Nhưng không ngờ là Jimin dọn nguyên căn nhà đi thật. Jungkook thấy anh kéo hai va li lớn liền bước đến đỡ lấy từ tay anh. Gương mặt vẫn không hiểu gì, hỏi:

"Anh mang gì mà nhiều đồ thế?"

"Toàn là đồ cá nhân của anh thôi!"

"Anh mang đi đâu đây?"

"Chuyển qua nhà em ở luôn chứ sao."

Jungkook bị câu nói này của anh làm cho trợn tròn hai mắt.

"Ở luôn?"

Jimin gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, chu môi nói:

"Sao nào? Không muốn anh qua đúng không? Tôi biết ngay mà, cậu thì có yêu thương gì tôi."

Jungkook lấy tay đỡ trán, thật không thể biết được sóng não của anh đang nhảy ở cái tần số nào thế không biết.

Jungkook một tay kéo vali, một tay nắm chặt lấy tay anh. Cậu mỉn cười gương mặt nghiêng nghiêng của anh. Sườn mặt góc cạnh cùng chiếc mũi cao thẳng tắp khiến anh càng thêm xinh đẹp. Xinh đẹp đến nỗi khiến cậu phát điên lên.

Cả hai nhanh chóng bước vào thang máy. Jimin một mực đòi tự mình kéo va li vì cậu mới xuất viện vẫn chưa khỏe nhưng cậu nhất định không chịu, cuối cùng lại một người một cái kéo đi như thế này đây.

Lúc lên đến nhà, Jungkook đem đồ cất tạm vào tủ, Jimin thì tranh thủ xếp vài cuốn sách và tài liệu quan trọng lên kệ. Trên bàn làm việc của cậu cũng có một vài cuốn sách đang đọc dở. Jimin lấy tay phủi bụi rồi đem những cuốn sách nằm không theo trật tự ấy xếp gọn lại đặt lên một góc bàn. Lúc anh chuẩn bị cất cuốn sách dày cộm nằm cạnh máy tình thì thấy một tờ giấy nhỏ, nhìn sơ qua thì không có gì đặc biệt nhưng đến khi để ý nhìn kĩ thì lại cảm thấy quen mắt. Tờ giấy vốn là một mảnh lớn khoảng bằng bàn tay nhưng được cậu gấp gọn thành hình của một chiếc bookmark. Jimin lật tờ giấy ra, thì ra bên trong là một toa thuốc kê cho bệnh nhân viêm phổi. Nét chữ viết trên tờ giấy có chút chắc chắn nhưng lại vô cùng gọn gàng. Nếu nói Jimin không cảm thấy quen thuộc thì không đúng, ngược lại với nét chữ này, không ai biết rõ bằng anh.

Bởi vì đây chính là toa thuốc mà anh viết cho bệnh nhân suy thận đến khám theo yêu cầu cách đây mấy tháng trước.

Thường thì những toa thuốc như thế này, bên bộ phận dược sẽ giữ lại, không ngờ cậu lại có nó. Có thể là sau khi bên đó nhập vào toa thuốc điện tử thì cũng không cần nữa nên cậu mới cố tình cất giữ như vậy.

Jimin nhìn tờ giấy được cậu gấp gọn lúc này đang ở trong tay mình, đột nhiên trong lòng lại trào lên một cảm xúc đặc biệt khó tả. Như thể nuốt phải một ngụm mật ong sáng mịn, ngọt ngào đến mức khiến người ta nghẹn lại.

Tờ giấy nhỏ này được đặt gọn gàng trong một cuốn sách dày để đánh dấu phần mà cậu đang đọc dở. Jimin tò mò nhìn xuống, liền đập mắt vào dòng chữ : "The longer I'm close to you, the more I love you" (Càng gần anh, em lại càng yêu anh hơn). Hình như cậu đang đọc về ý nghĩa của một loài hoa nào đó. Jimin đang định cầm cuốn sách lên đọc thì cậu từ từ đi tới, giọng nói trầm đều nhẹ nhàng rơi vào tai anh:

"Có người thường nói nếu mang hoa tử đinh hương tặng cho người mình yêu thì có nghĩa rằng mối quan hệ của hai người đã chấm dứt."

Jimin khó hiểu nhìn cậu, thì ra là cậu đang đọc một câu trong cuốn sách này. Nhưng hoa tử đinh hương cũng chính là bông hoa nằm trong quả cầu tuyết mà cậu tặng anh hôm sinh nhật. 

Jungkook chầm chậm nói tiếp:

"Chúng ta cũng đã kết thúc một mối quan hệ, nhưng lại là mối quan hệ anh em bình thường. Kết thúc nó để trở thành người yêu của nhau..."

Jimin gập cuốn sách lại, xoay thẳng người hướng về phía cậu, ánh mắt sáng lên như hai viên ngọc quý.

Anh choàng tay lên cổ cậu rồi nhón chân hôn lên má cậu một cái. Gương mặt anh áp sát vào cần cổ của cậu rồi nhẹ nhàng hỏi tiếp:

"Vậy tử đinh hương còn có ý nghĩa nào khác không?"

"Có chứ! Là mối tình đầu."

Jimin cặt chặt môi dưới, nhìn cậu chăm chăm. Nhịp tim cũng theo hơi thở trầm ấm của cậu phả lên mái tóc anh mà đạp nhanh hơn một nhịp. Anh hỏi:

"Vậy anh là mối tình đầu của em sao?"

Jungkook gật đầu dứt khoát, kiên định ôm anh vào lòng.

"Tử đinh hương là loài hoa nói về câu chuyện của một cậu bé cố gắng cứu mẹ trong một vụ hỏa hoạn nhưng không thành..."

Jimin hơi ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên lại nhói lên một nhịp. Anh vẫn duy trì sự im lặng mà tựa đầu vào ngực cậu, hít thở mùi thơm nhè nhẹ từ cậu.

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Jimin quay lại kệ sách tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng lại lấy ra một cuốn sách trông khá cũ nhưng được cậu cất giữ cẩn thận. Jimin đưa cuốn sách lên trước mặt ngắm nghía, nói:

"Anh không ngờ là em cũng đọc những cuốn sách như vậy?"

"Sao lại không?"

"Vì nó buồn. Trước đây anh cũng đã từng muốn đọc nó, nhưng vì cuộc đời đau đớn của tác giả nên cuối cùng cũng không đọc được."

Jungkook nhìn vào bìa sách, đột nhiên lại nhớ bản thân của những năm chưa gặp lại anh. 

Lúc đó, khi cậu cầm cuốn tùy bút của Nam Khang Bạch Khởi, cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn mua về để biết ít nhất thì mỗi người đều có một cách để chờ đợi. Tác giả cuốn sách này quyết định chờ đợi người mình yêu đến năm ba mươi lăm tuổi nhưng lại sợ đến tận năm ba mươi lăm tuổi cũng không chờ đợi được, mà bản thân lúc đó cũng không thể nào từ bỏ được nên đành tự tử lúc bản thân hai mươi tám tuổi. Để tuổi ba mươi lăm không bao giờ đến.

Jungkook cầm cuốn sách từ tay anh, đặt lại lên kệ, nói:

"Buồn thì đừng đọc."

"Nhưng anh vẫn muốn đọc."

Jimin lấy cuốn sách ôm vào lòng, giương hai mắt ra nhìn cậu, nở một nụ cười lém lĩnh:

"Có em rồi, nhất định sẽ không buồn."

Jungkook xoa xoa đầu anh, rồi "Ừ" một tiếng. 

Jimin cười hì hì, đem cuốn sách về đặt ở trên tủ đầu giường rồi ngồi duỗi chân ra thoải mái.

Jungkook cũng đi theo sau anh. Đến khi thấy đồ đạc được cất đâu vào đấy rồi cậu mới hài lòng ngồi xuống giường. 

Jungkook một tay nắm lấy cổ chân cổ chân của anh mà xoa nắn, một tay vuốt nhẹ từng đầu ngón chân. Vuốt ve chán chê rồi, cậu mới hạ giọng xuống nói:

"Em chuẩn bị nước nóng rồi, đi tắm thôi."

-----------//---------------

Hôm nay là ngày tròn 6 năm ngày mất của tác giả người Trung Quốc Nam Khang- Bạch Khởi, người viết nên cuốn "Em đợi anh đến năm 35 tuổi", "Phù sinh lục kí" và nhiều bộ tiểu thuyết đam mĩ khác.

Nam Khang ra đi vì muốn giữ lời hứa của mình là đợi người mình yêu đến năm 35 tuổi. Chuyện tình của Nam Khang thật sự khiến mình cảm thấy vô cùng day dứt. Tất cả chỉ vì sức ép của xã hội và gia đình lên hai người con trai yêu nhau.

Rất mong xa hội hiện tại sẽ có một góc nhìn nhân văn hơn về tình yêu này~~

p/s: Hiện tại mình đang bị Wattpad cấm cmt nên đến khi nào nhận được thông báo hủy lệnh cấm thì mình sẽ cmt trả lời các cậu nhé~

Mà không biết dạo này bị sao luôn, FB acc của mình cũng bị cấm ngôn vì nghi ngờ mạo danh người nổi tiếng. Mình nói mình là pồ Nyungi đẹp trai đây mà ai cũng khum tin, còn nghi ngờ mình các kiểu nữa chứ. Giựn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro