Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mở cửa bước vào căn hộ, đưa tay bật công tắc điện. Ánh đèn ấm áp trải mọi ngóc ngách trong căn nhà vắng lạnh, đột nhiên tôi vẫn không cảm thấy ấm.

Tôi lên phòng, mở tủ quần áo và thấy một chiếc hộp các tông lớn nằm dưới đáy tủ. Tôi bê ra đặt lên giường và nhẹ mở hộp.

Một chiếc mũ len nam màu xám sáng kèm theo một mảnh giấy.

– "JungKook. Cái này là sinh nhật 23 tuổi của anh. Em tự đan đó nha, mặc ấm nhé!"

Một đôi găng tay xám sáng.

– "JungKook. Đây là quà sinh nhật 24 tuổi của anh. Nhớ giữ ấm!"

Một cái áo khoát tối màu.

– "Bởi vì sinh nhật anh vào mùa thu nhưng em chỉ biết đan mỗi áo len, nên em chỉ mua và đan những đồ ấm cho mùa đông tới thôi. Đừng để bị ốm. Sinh nhật 25 tuổi vui vẻ!"

Năm đôi tất lông mềm.

– "Hãy mang nó lúc ngủ, giấc ngủ của anh sẽ ngon hơn. Đây là quà sinh nhật 26, đừng vứt nó đi nhé..."

Và cuối cùng là một chiếc khăn quàng cổ.

– "Món quà cuối cùng em tự làm cho anh, em đã không còn sức để làm thêm những món quà năm anh 28, 29, 30 tuổi. Sinh nhật 27 vui vẻ. Em yêu anh. Quên em đi..."

Mọi thứ nhòa dần qua màn nước mắt mỏng tan, tôi chớp mắt cho một giọt rơi xuống, cố bắt nhịp thở cho cái cổ họng nghẹn đắng.

Sự bao dung đôi khi mang lại nỗi đau như mũi dao.

– "Jiminie à..."

Tôi gọi em, nhìn quanh như thể em đang trốn ở đâu đó. Cái sự thật về việc em đã ra đi đang len lỏi dần dần vào không khí quanh tôi như hơi lạnh từ cơn mưa ngoài cửa.

– "Jiminie à..." – Tôi gọi to hơn, thở hổn hển vì nghẹn ngào – "...Đừng như vậy mà..."

Tôi khóc.

Tôi bàng hoàng nhận ra rằng đã rất lâu rồi tôi không khóc.

Tôi không cần quà sinh nhật, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần mỗi em thôi. Em của tôi.

Tôi muốn em về với tôi.

– "Jiminie à... đừng như vậy mà... Jiminie à..."

Tôi khóc, ôm siết trong tay những mũ, những tất, những khăn quàng cổ,...

– "Xin lỗi em... Jiminie, anh xin lỗi... Về với anh... về với anh đi em...anh van em...đừng đùa nữa...bảo bối à..."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro