Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, 【Điền Chính Quốc livestream cà khịa fan】và 【Điền Chính Quốc được đề cử ảnh đế】 song song lên hot search Weibo.

Vừa buồn vừa vui, các fan lòng dạ rộng lượng vung tay lên, nhao nhao tỏ vẻ không so đo với cái người cuồng yêu* Điền Chính Quốc này.

*Nguyên văn là 恋爱脑 (Luyến ái não): Từ phổ biến trên mạng, dùng để chỉ một người khi yêu đặt tất cả sức lực và tâm trí của mình vào cảm xúc và người yêu.

Nói đi thì cũng phải nói lại, về hình tượng "cuồng yêu" này của Điền Chính Quốc, người đại diện Mẫn Doãn Kỳ có chút phiền muộn với chuyện này.

Cũng không phải vì cái gì khác, hình tượng của diễn viên không thể bị lộ ra quá nhiều, giả dụ Điền Chính Quốc xác định hình tượng trong mắt công chúng, vậy thì khi xem các tác phẩm điện ảnh và truyền hình của anh sẽ rất dễ không đúng với phim*.

*Nguyên gốc là 出戏 (xuất hí): ý là xem một bộ phim thì thấy diễn viên diễn không đúng với hình tượng nhân vật.

Cũng giống như trong phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, anh có thể là bất kỳ một nhân vật nào, nhưng tuyệt đối không thể trở thành Điền Chính Quốc.

Đối với một số nghệ sĩ ngôi sao mà nói, độ nhận diện có thể là một chuyện tốt, nhưng Điền Chính Quốc thì khác, trước tiên anh xác định mình chính là một diễn viên, năng lực nghiệp vụ là trên hết, những thứ lung tung khác đều phải gác sang một bên.

Cho nên vấn đề này, bản thân Điền Chính Quốc cũng đã nghiêm túc suy nghĩ.

Cuối cùng khó khăn thu được kết luận rằng bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình là một chuyện. Che giấu quá mức, nhất định phải đeo mặt nạ thần bí trước mặt khán giả và các fan lại là một chuyện có chút quá cố ý.

Nói thẳng ra một chút, chính là anh không muốn để Phác Trí Mân phải chịu sự tủi thân này.

Phác Trí Mân muốn biểu đạt cái gì với các phương tiện truyền thông, muốn tiết lộ cái gì, muốn nói cái gì thì nói cái đó, Điền Chính Quốc đều cảm thấy không sao cả. Thậm chí chính bản thân anh cũng sẽ phối hợp show ân ái, làm ra một vài hành vi ngu ngốc phá hỏng hình tượng.

Mẫn Doãn Kỳ đánh giá anh là -- "Người đang yêu quả nhiên đều là đồ ngốc."

Điền Chính Quốc lại nghiêm túc phủ nhận: "Cũng không hẳn là như vậy."

"Tại sao?" Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày.

"Lúc trước ấy, em luôn coi việc diễn xuất rất quan trọng... Bây giờ, em đã có thứ còn quý giá hơn."

"Cái thứ quý giá hơn kia, không phải là chỉ Phác Trí Mân đấy chứ?" Mẫn Doãn Kỳ vẻ mặt cảnh giác uy hiếp anh, "Em sến súa ít thôi, anh cảnh cáo em, anh sẽ nôn đấy, thật sự sẽ nôn đấy."

"Không chỉ mỗi em ấy." Điền Chính Quốc cười nói, "Nhưng bao gồm cả em ấy."

Chính xác mà nói, là cuộc sống của Điền Chính Quốc.

Trước đây, cuộc sống riêng tư của Điền Chính Quốc đơn điệu tẻ nhạt, diễn xuất là màu sắc tươi sáng duy nhất, anh có thể trải nghiệm nhân sinh muôn màu muôn vẻ trong các kịch bản và nhân vật khác nhau. Diễn xuất đối với anh thay vì nói là nghề nghiệp, không bằng nói chính là một loại sở thích của bản thân.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Điền Chính Quốc hiếm khi có thể trải nghiệm một lần cái gì gọi là cuộc sống thực còn đặc sắc hơn so với kịch bản.

Đề cử ảnh đế đã từng là điều Điền Chính Quốc tha thiết ước mơ, điều này đại biểu cho sự công nhận của giới chuyên môn, và sự khen ngợi đối với diễn xuất cần cù chăm chỉ của anh. Điều thật vi diệu đó là, đề cử này bây giờ có vẻ không còn quan trọng cho lắm.

Hoặc nói là, so với đắm chìm trong niềm vui được cơ quan có thẩm quyền chứng nhận, anh càng muốn đi trêu chọc vài câu các fan đang kích động, hoặc là đi dỗ dành Phác Trí Mân đang khóc lóc.

"Đừng đọc nữa được không em?" Điền Chính Quốc hết cách nói, "...Anh thực sự không thảm đến vậy đâu."

"Em không tin."

Phác Trí Mân vừa khóc vừa nhìn màn hình điện thoại, lại ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, tâm trạng thương cảm nhất thời khó có thể kiềm chế được.

"Anh vừa nhận được thông báo của anh Doãn Kỳ, nói là nửa đêm cho xe tới đây đón anh, bên anh vẫn còn lịch trình."

Điền Chính Quốc nói, "Em mà còn không đến ôm anh thì không..." kịp nữa đâu.

Lời còn chưa dứt, Phác Trí Mân quả quyết ném điện thoại chạy qua đó.

Nhìn xem, thời khắc mấu chốt mình vẫn có thể so sánh được với điện thoại -- Người đàn ông họ Điền nào đó thầm nghĩ.

"Nửa đêm phải đi rồi ạ?" Trong lòng Phác Trí Mân rất khó chịu, cậu nghĩ một chút, tự cho là rộng lượng đưa ra một yêu cầu: "Vậy anh phải đợi em ngủ rồi mới được đi."

"Được."

Điền Chính Quốc ôm cậu vào trong ngực, xoa đầu Phác Trí Mân vô cùng dịu dàng, "Vậy tối nay em không được thức khuya."

"Tư thế này của anh thuần thục quá đấy."

Hôm nay Phác Trí Mân đặc biệt nhạy bén, cậu không trầm mê trong sự dịu dàng kia nữa, mà là đứng dậy híp mắt nhìn Điền Chính Quốc, hoài nghi nói, "Bình thường có phải anh sờ Lẩu như vậy đúng không?"

Giới thiệu lại lần nữa, Lẩu, chú chó Bull mà Điền Chính Quốc nuôi ở quê lúc trước.

"..." Tiết tấu xoa đầu của Điền Chính Quốc dừng lại, để lộ thái độ anh coi Tiểu Phác làm vật nuôi mất rồi.

"Anh quá đáng."

Phác Trí Mân cũng không so đo quá nhiều, vừa cằn nhằn vừa nhét mình lại vào trong ngực anh, oán giận nói, "Từ hôm nay không cho phép anh sờ em nữa."

"Chuyện này có hơi khó cho anh quá đi." Điền Chính Quốc bi ai.

"Đây là cơ hội tốt để anh bỏ thói quen xấu của mình. Anh nghĩ xem, em sẽ không giận anh, nhưng lỡ như một ngày nào đó anh đối xử với người khác như vậy, để cho người ta biết được anh sờ người ta giống như sờ Lẩu."

Nghe vậy, Phác Trí Mân thao thao bất tuyệt giáo dục anh: "Chậc chậc... Đến lúc đó sẽ xấu hổ biết bao, sẽ phá hoại quan hệ giữa anh và người ta biết bao? Anh đã từng nghĩ đến chưa?"

"Nói dường như cũng có chút đạo lí. "

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, nói ra một câu nghi ngờ đến từ linh hồn, "Nhưng tại sao anh phải đi sờ người khác?"

"..." Phác Trí Mân nhất thời cứng họng, lúng túng nói, "Cũng đúng."

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro