Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc dùng lực không nhẹ, làm cho Phác Trí Mân đang thắt dây giày phải đứng lên, mắng còn chưa kịp mắng, phẫn nộ xoa xoa mông tròn của mình.

"Hôm nay cậu lái xe."

"Tôi?" Nghe vậy, Phác Trí Mân không thể tin được hỏi ngược lại, "Tôi lấy bằng lái xe ba năm rồi nhưng mới chỉ lái xe có một lần thôi đó?"

"Đúng vậy, còn là đưa tôi vào bệnh viện nữa chứ."

...Này, cái vẻ mặt ấm áp kèm theo hoài niệm kia của cậu là cái quỷ gì thế hả.

Tuy rằng Điền Chính Quốc chỉ bị trầy da có một chút, đã bị người đại diện Mẫn Doãn Kỳ chuyện bé xé ra to đưa đến bệnh viện. Nhưng dù nói thế nào thì lúc đó cũng là do cậu ầm ĩ muốn đua xe - Phác Trí Mân đột nhiên nhớ lại chuyện này, ít nhiều cũng có chút chột dạ, không nói gì cầm lấy chìa khóa xe của Điền Chính Quốc.

"Lái xe cẩn thận, tôi đã quay phim suốt đêm." Điền Chính Quốc còn dám làm nũng, "Mệt."

"Ừm." Phác Trí Mân hừ hừ hai tiếng trong mũi.

Chương trình chính thức bắt đầu quay, trên xe chỉ có hai người bọn họ, Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phó lái.

Phác Trí Mân liếc mắt nhìn máy quay phim trước mặt, có chút khẩn trương, vừa khẩn trương liền dễ dàng chết máy, Điền Chính Quốc ở bên cạnh nghiêng người nhìn chằm chằm vào cậu. Càng nhìn thì áp lực tâm lý của Phác Trí Mân càng lớn, chân tay lúng túng lên đường, ánh mắt nhỏ bé thường thường liếc về phía Điền Chính Quốc, nếu giờ phút này có sóng bình luận*, đó nhất định là bình luận 【Hiện trường thi sát hạch lái xe】 cùng một màu bay qua.

*Sóng bình luận:

"Dừng xe ở giao lộ phía trước đi."

Điền Chính Quốc cảm thấy không cần phải nộp mạng nhỏ ở chỗ này, anh vẫn còn trẻ, "Đổi cho tôi lái."

Giọng điệu có thể nói là rất nghiêm khắc, Phác Trí Mân đang cầm vô lăng không vui, lại lén lút liếc máy quay một cái, cho rằng Điền Chính Quốc ra oai phủ đầu với cậu trước mặt khán giả cả nước.

Đáng tiếc là ở phương diện này Phác Trí Mân không có quyền phát biểu gì, đành phải ngoan ngoãn đổi vị trí, nhìn Điền Chính Quốc đang lái xe mệt mỏi đến mức ngáp liên tục.

"Phác Trí Mân."

"Hả?" Phác Trí Mân đang ngẩn người, đột nhiên bị Điền Chính Quốc cắt ngang mạch suy nghĩ.

"Tôi mệt quá." Giọng điệu mệt mỏi không trộn lẫn bất kì sự giả dối nào, Điền Chính Quốc tỏ ra yếu đuối với cậu, "Nhóm ekip thức trắng hai đêm rồi, rất mệt mỏi. Quầng thâm mắt có phải là đã đậm hơn cậu rồi đúng không?"

"Tại sao lại phải kéo cả tôi vào."

Phác Trí Mân nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn thoáng qua anh với tốc độ rất nhanh, "Là rất đậm luôn đó. Sao cậu không trang điểm thế?"

"Bởi vì tôi chân thật." Điền Chính Quốc nói xong cũng tự mình cười, "Lười phủ phấn. Thà ngủ thêm một lúc còn hơn."

Lái xe đến trạm nghỉ trên cao tốc giữa đường, Điền Chính Quốc ra hiệu cho Phác Trí Mân đi ăn, còn mình thì hạ ghế xuống phía sau nằm nghỉ.

Tiêu diệt xong sushi tôm chiên một cách vui vẻ, Phác Trí Mân nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy lương tâm bất an, gói cho anh hai cái hamburger cùng coca đá. Đây là combo đồ ăn mà Điền Chính Quốc thích nhất sau khi kết thúc công việc, dựa theo cách nói của anh, ăn xong có thể hăng hái tinh khí thần* ngay lập tức.

*Tinh khí thần: Là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng đối với một con người tồn tại trong giai đoạn vật thể. Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên và trở về già.

"Chu đáo thế này sao."

Trong xe Điền Chính Quốc mắt lim dim buồn ngủ tỉnh dậy, nhìn cậu cười cười, "Thật ngoan. "

"Cậu đừng có dùng cái giọng điệu dỗ dành Lẩu để nói chuyện với tôi." Đúng vậy, ở quê Điền Chính Quốc nuôi một con chó bull, gọi là Lẩu.

Phác Trí Mân khẩu thị tâm phi nhét hamburger vào trong ngực anh, giọng nói cố ý hung dữ, "...Sợ người hâm mộ của cậu mắng nên tôi mới mua!"

"Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ."

Điền Chính Quốc trong chốc lát cũng vậy, rất sợ người khác nói anh không phải diễn viên, phong cách thay đổi rất nhanh, âm thanh nói chuyện hiện giờ đều mềm như bông, "Thật xấu."

"Ồ--" Phác Trí Mân siêu cấp không nể mặt, kéo dài âm điệu từ tượng thanh đầy ghét bỏ.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro