Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy cái vali được đặt ở góc phòng khách, Điền Chính Quốc ngồi trên sofa ở phòng khách chờ Phác Trí Mân tới. Hôm nay cậu có một buổi chụp ảnh tạp chí, tổng biên tập Từ của cuốn tạp chí đó là bạn của Điền Chính Quốc, đã từng hợp tác rất nhiều lần.

Có điều chuyện này trái lại không phải do Điền Chính Quốc sắp xếp, là tổng biên tập Từ biết quan hệ của hai người bọn họ, tự chủ trương muốn cho một ân huệ. Huống hồ bây giờ đề tài của Phác Trí Mân đang rất hot, tạp chí nhà bọn họ nhất định cũng sẽ không bị thiệt.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cửa vừa mở, Phác Trí Mân đã ủ rũ đứng ở đó, giống như có ai đó quên tưới nước cho cậu vậy.

"Hi." Phác Trí Mân uể oải chào.

"Hi." Điền Chính Quốc giơ tay, trả lời giống hệt cậu.

Hai người đều hiểu, Phác Trí Mân vẫn chưa hoàn toàn thoải mái với trận sóng gió này, cậu có chút tức giận, cho nên mấy ngày nay khi gửi tin nhắn, cũng không thích dùng các loại icon hoạt bát kỳ quặc nữa.

Nhưng cậu không làm mình làm mẩy, ngoan ngoãn chuyển tới.

Phác Trí Mân biết Điền Chính Quốc rất muốn cậu chuyển tới, cậu có thể làm loạn với Điền Chính Quốc về chuyện này, nhưng cậu không làm. Cậu chỉ vô cùng tủi thân đẩy cửa ra, sau đó nói "Hi" với Điền Chính Quốc.

Sao em ấy lại có thể đáng yêu như vậy chứ, Điền Chính Quốc nghĩ thầm, đáng yêu đến mức không nỡ bắt nạt.

"Qua đây." Điền Chính Quốc vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, gọi Phác Trí Mân.

Chờ Phác Trí Mân thật sự đi tới, anh lại kéo người ngồi xuống, ngồi nghiêng trên đùi mình. Tay Điền Chính Quốc ôm eo Phác Trí Mân, cụp mắt xuống, ngắm nghía ngón tay cậu vô cùng nghiêm túc.

"Lần trước không phải anh cố ý nói qua loa với em, anh xin lỗi."

"Ừm." Phác Trí Mân khẽ hừ một tiếng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thực sự quá có lệ.

"Khi đó em nói muốn ly hôn, anh rất sợ."

Im lặng một lát, Điền Chính Quốc phân tích tâm trạng của mình với cậu, lưu loát giống như là đã tự mình diễn tập trước đó hàng trăm nghìn lần ở trong đầu, "Anh luôn cảm thấy, nếu như ký thỏa thuận ly hôn này, anh và em sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."

"Anh vẫn luôn nghĩ cách, còn tìm đến một người bạn từng làm luật sư, nhờ cậu ấy làm một bản thỏa thuận ly hôn không hợp lệ cho em ký. Anh không muốn ly hôn."

"...Em vẫn còn giận sao?"

"Không có, em cũng có lỗi."

Có thái độ của Điền Chính Quốc làm yên lòng, Phác Trí Mân thật sự rất dễ dỗ, cậu ngẩng đầu cười cười với người ta, "Chủ yếu là bởi vì khi đó em hiểu lầm anh mà, nếu không chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi."

"Đúng không ạ?"

Phía sau vẫn còn tiếp một câu nghi vấn. Rõ ràng không quá chắc chắn lúc đó Điền Chính Quốc có phải đã thích cậu hay không.

"Đúng." Điền Chính Quốc nhếch khóe môi, trấn an cậu, "Nếu không chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi."

Buổi tối nhận được một cuộc gọi của mẹ, nghe thấy tiếng la hét ồn ào ở đầu dây bên kia, Phác Trí Mân dơ điện thoại ra xa, đầu tiên là hoang mang xoa tai mình, sau đó mới lấy hết dũng khí áp điện thoại vào tai.

"Mẹ?"

"Con trai à mẹ yêu con moah moah!"

Không biết bà Phác học được ngôn ngữ mạng ở đâu, không ngừng moah moah với cậu, nói nửa ngày vẫn chưa nói đến trọng điểm.

Phác Trí Mân bị mẹ quấy nhiễu đến mức mơ hồ, dừng bước đứng ở giữa phòng khách. Điền Chính Quốc đi qua nhìn thấy, bước tới ôm lấy cậu từ phía sau, ghé vào cạnh điện thoại cũng thân thiết gọi một tiếng mẹ.

"Ấy, là Chính Quốc sao?"

Bà Phác nghe thấy giọng của Điền Chính Quốc lại càng vui hơn, thao thao bất tuyệt nói chuyện với anh, "Hôm nay chúng ta đã chuyển vào rồi, vô cùng hài lòng, ông bà ngoại của Mân Mân cũng rất thích. Ban công ở tầng hai bài trí đẹp lắm..."

"Ban công gì thế ạ?" Phác Trí Mân ngơ ngác, "Mẹ đã chuyển nhà rồi ạ?"

"Con nói nhảm cái gì vậy, không phải con với Chính Quốc đã trả tiền mua nhà sao, bây giờ lại giả vờ hồ đồ với mẹ." Ngữ khí của bà Phác quở trách, bà tưởng rằng con trai mình muốn khoe tài ở trước mặt mẹ.

"Con? Mua nhà?"

Phác Trí Mân kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, đổi lại là ánh mắt chuyên chú của anh, cùng với một nụ hôn rơi xuống má trái.

"Đúng vậy, nghe nói khu vực này rất đắt đó... Ôi con trai tôi bây giờ thực sự có tiền đồ rồi."

Sau đó, bà Phác vẫn còn nói một đoạn dài, bày tỏ trọn vẹn niềm vui của mình cùng với sự yêu thích Điền Chính Quốc, mãi đến khi cúp điện thoại, cả người Phác Trí Mân đều chết lặng.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro