12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mới trôi qua nửa ngày làm việc nhưng ông chủ của Jimin đã nói rằng họ sẽ đóng cửa sớm hơn vì anh ta có việc đột xuất, đó là những gì Tae Yang đã nói với cậu. Jimin tất nhiên là sẽ đồng ý, cậu có hẹn với Taehyung trong ngày hôm nay mà.

Taehyung thực sự rất vui khi được gặp Jimin sớm hơn dự đoán của hai người họ. Ông chủ của Jimin đang trong tâm trạng vui vẻ mà đóng cửa hàng. Không phải là Tae Yang không bao giờ tốt, nhưng đối với cậu hiện tại thì là như vậy.

Jimin đi gặp Taehyung, anh đeo một cái cặp vải tới buổi gặp của họ. Anh đội một chiếc mũ đen trên đầu để che giấu một nửa danh tính của mình khỏi công chúng. Mặc dù không có gì để mà che giấu nhưng điều đó khiến Taehyung cảm thấy thoải mái hơn.

"Tae." Jimin chào người đàn ông, ngồi vào chiếc ghế trống đối diện anh. Taehyung nhìn lên bắt gặp ánh mắt của cậu và cậu mỉm cười.

"Hey Jimin". Anh quay lại nhìn Jimin đáng yêu tuyệt vời.

"Cà phê nhé? Tôi vừa gọi bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu. Hy vọng nó phù hợp với khẩu vị của cậu."

Jimin gật đầu. "Oh, chắc chắn tôi sẽ thích mà. Tôi xin lỗi tôi đến trễ. Tôi mất kha khá thời gian để thay quần áo." Jimin mỉm cười xin lỗi, làm dấu hiệu hòa bình bằng ngón tay.

"Không sao đâu Jimin ah. Có lẽ tôi đến quá sớm quá sớm? Thật sự tôi rất vui khi gặp lại cậu đó Jimin."

Jimin cười nhẹ. "Không cần phải khách sáo như vậy đâu". Cậu dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, không chút do dự ngước nhìn Taehyung. "Cậu sẽ ở đây bao lâu?"

Taehyun thở dài. "Tôi chưa biết. Tôi sẽ trở về sau khi tất cả các công việc xong xuôi. Thực ra, đây không phải là công việc của tôi. Đây là việc của Jungkoo-". Taehyung dừng lại câu nói của bản thân, trái tim của Jimin đập nhanh khi nghe nhắc tới cái tên đó.

"Oh." Cậu thốt lên, tiếp thu dần những gì Taehyung muốn nói. "C-cậu ta thế nào?" Cậu hỏi, giọng nói có phần lũng cũng.

"Chà, lần đầu tiên tôi thấy Jungkook thay đổi nhiều như vậy. Nhưng hắn vẫn là sinh vật hứng thú với những bữa tiệc."

Jimin nhếch miệng cười. "Không thể tranh luận điều gì với cậu ta về điều đó, phải không nào?" Taehyung nhanh chóng gật đầu, đồng ý với những lời nói của Jimin.

"Hmm, Jimin. Tôi hy vọng cậu không phiền nếu tôi nói điều này, nhưng tôi thực sự rất rất biết ơn nó nếu cậu quay lại Seoul."

Jimin nhìn Taehyung, bối rối. "Y-Ý cậu là gì?"

Taehyung cắn môi dưới, một cảm giác tội lỗi bất chợt len ​​lỏi trong lòng anh. "Tôi biết tại sao cậu chạy khỏi Jungkook ngay từ đầu, tôi biết. Nhưng cậu không biết làm thế nào mà hắn xoay sở để lấy lại tất cả sau khi cậu rời đi."


"T-Tae .. tôi xin lỗi .. tôi không thể."

Taehyung thở dài. "Ít nhất thì cậu có thể xem xét về vấn đề này một chút được không Jimin?"

Jimin lắc đầu cùng với một tiếng thở dài nặng nề. "Thật phức tạp, Tae. Nếu tôi phải quay lại Seoul, tôi có cảm giác như bản thân phải sắp quay lại địa ngục ấy." Jimin bắt đầu nức nở, "Tôi rất sợ."

Taehyung nắm tay Jimin. "Jimin, cậu có thể thử không? Tôi hứa, Jungkook hiện tại không giống như Jungkook mà cậu từng biết. Hắn ta thay đổi, vì vậy nên tôi rất hy vọng." Taehyung có vẻ như muốn nói nhiều hơn, nhưng anh ấy đã do dự.

"Chuyện gì vậy? Chỉ cần nói với tôi .."

"Jungkook biết cậu ở đây. Hắn biết cậu ở đâu suốt thời gian vừa qua. Jungkook có người của hắn theo dõi cậu. Và Jungkook không muốn đến đây ngay từ đầu vì cậu."

Jimin chế giễu, lau nước mắt. "Tại sao? Hắn chán ghét tôi?"

"Không! Chúa ơi, không, Jiminie." Taehyung tiếp tục".

Có lẽ Jungkook biết cậu muốn tránh hắn bằng mọi giá và gặp cậu không phải là ý tưởng tốt nhất mà Jungkook nghĩ ra. Jungkook muốn xin lỗi, nhưng tôi biết Jungkook không biết làm thế nào .."

"Tae .."

"Tôi biết .. Tôi đã yêu cầu cậu quá nhiều cho việc này. Nhưng tôi muốn điều tốt nhất cho em trai của tôi. Thấy hắn thay đổi vì cậu là phép màu duy nhất xảy ra với Jungkook. Tôi muốn cậu trở thành phép màu cho Jungkook."

Jimin thở dài, dựa vào ghế của mình một cách chán nản. "Tôi-tôi sẽ thử nói chuyện với mẹ tôi. Tôi cần nói với cậu rằng là nếu bà ấy không đồng ý với bất kỳ điều gì trong số này thì tôi sẽ từ chối."

"Tôi hy vọng là không." Taehyung cuối cùng cũng mỉm cười.

Vào lúc năm giờ, họ cùng nhau trở về nhà của Jimin. Jimin lo lắng khi nói chuyện với mẹ. Chủ đề này thực sự nhạy cảm, và cậu không biết mình có khóc hay không trước mặt mẹ. Không, cậu không muốn làm mẹ buồn. Đó là điều cuối cùng anh sẽ làm.

"Nhà cậu rất đẹp." Taehyung nói sau khi anh bước vào phòng khách của Jimin. Mắt anh nhìn quanh không gian nhỏ Jimin cảm thấy không áy náy khi mời người đàn ông về nhà mình. Ngôi nhà này quá nhỏ so với gia thế Taehyung. "Ừm, đừng bận tâm đến tôi. Tôi hoàn toàn ổn."

Jimin nở một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt, "Con về nhà rồi nè mẹ." Cậu hét lên, có lẽ để mẹ cậu biết được sự hiện diện của cậu trong nhà.

"Con đã đưa một người bạn về nhà đó mẹ." Cậu nói với mẹ và đi đến nhà bếp sau khi nhỏ giọng bảo Taehyung ngồi trên chiếc ghế dài đã khá cũ.


"Đó là ai vậy?" Mẹ cậu xuất hiện từ phía sau, Jimin lập hôn lên trán bà.

"Đây là Taehyung, mẹ."

"J-Jeon Taehyung?"

Lông mày của Jimin nhíu lại với nhau trong sự bối rối. "Yeah, mẹ .. biết cậu ấy?"

Mẹ cậu quay mặt đi, Jimin bước lại gần bà. Bà thì thầm sau tai cậu.

"Tại sao cậu ta lại ở đây vậy con trai?"

Jimin kéo mẹ về hướng phòng khách và mỉm cười chắc chắn với mẹ mình. Cậu cần nói với bà rằng mọi thứ đều ổn, Taehyung là một người tốt.

"Mẹ, cậu ấy là bạn của con. Con .. con cần nói chuyện với mẹ về điều này."

"Nó là vấn đề gì?"

Jimin mỉm cười. "Bây giờ, mẹ có thể ngồi đây với Taehyung và nói chuyện với cậu ấy trong khi con mang đồ uống lên được không?"

Jimin dần biến mất sau bức tường bếp. Cậu nhanh chóng pha đồ ​​uống lạnh cho ba người, cậu biết hai người ở phòng khách đang tạo ra bầu không khí khó xử nhất từng tồn tại. Khi cậu đi đến chỗ họ, không như mong đợi của cậu. Chỉ toàn sự lúng túng và im lặng.

"Đây," anh đặt ly nước trước mặt Taehyung và mẹ cậu.

"Cảm ơn cậu." Taehyung mỉm cười âu yếm trong khi mẹ cậu cười ngọt ngào với cậu. Jimin ngồi xuống cạnh mẹ.

"Tôi xin lỗi vì sự hiện diện không báo trước của tôi , bà Park. Tôi biết đây là một hành động thô lỗ, nhưng bà Park hy vọng bà có thể chấp nhận sự có mặt của tôi ở đây."

"K-không, không sao đâu." Bà mỉm cười lịch sự, nhưng Jimin biết mẹ cậu khá khó chịu với vị khách lạ này. Jimin nắm lấy tay mẹ mình.

"Mẹ ơi, chúng ta có thể quay lại Seoul không? Con có một vấn đề quan trọng."

Bà có vẻ hơi ngạc nhiên. "Seoul? Điều gì quan trọng vậy? Jimin, chúng ta không còn gì cho chúng ta ở đó, và con không còn gì để làm ở đó nữa." Bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng Jimin biết bà đang cố gắng cảnh báo cậu đừng đến đó.

"Con - không phải như vậy đâu mẹ ạ." Jimin thở dài, mắt liếc nhìn Taehyung, người cũng đang nhìn cậu

Điều này sẽ trở nên khó khăn nếu cậu phải nhắc đến Jungkook ..


.
.
Jungkook sẽ sớm xuất hiện.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro