Bất Tức - 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Trí Mân còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Điền Chính Quốc hôn đến choáng váng.

Mặc dù Điền Chính Quốc đã từng hôn lên má cậu vài lần giống như đùa giỡn, nhưng khi thật sự chạm môi, vẫn khiến nhịp tim của Phác Trí Mân trong nháy mắt chậm lại.

Nghẹn ngào đều bị nuốt trở lại trong phút chốc, cậu nhắm mắt, nhưng lại không nhịn được muốn thấy rõ gương mặt của người kia lúc hôn cậu.

Mày kiếm của Điền Chính Quốc khẽ nhíu lại, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài rõ ràng ở trên mặt, ở trước mắt Phác Trí Mân.

Hơi thở của bọn họ đan xen, rất nóng, rất sâu.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng mút cánh môi cậu, day cắn môi dưới của cậu, cũng không vội vàng duỗi đầu lưỡi. Lông mi thanh tú của Phác Trí Mân khẽ xoắn lại với nhau, bàn tay nhỏ nhắn không biết đặt ở đâu theo bản năng túm lấy quần áo trước ngực người đàn ông.

Lò nướng vẫn đang "vù vù" tiếp tục làm việc, ánh sáng màu vàng rải rác trên vai hai người, làm lẫn lộn bóng dáng của bọn họ với nhau, tình yêu đáng thương, giống như một cơn mưa lớn mập mờ không rõ tiếp theo.

Điền Chính Quốc dần dần muốn tăng thêm sự sâu sắc cho nụ hôn này, tự học thành tài. Hắn đã muốn hôn cậu từ lâu, nếm thử từng tấc từng tấc như vậy, từ cánh môi đến khoang miệng, mỗi một hơi thở triền miên đều vô cùng dịu dàng.

Chỉ muốn cho cậu những gì tốt nhất, cho cậu tất cả những gì của mình.

Muốn cưng chiều cậu, muốn đối xử thật thật tốt với cậu, để cậu được yêu chiều mà kiêu ngạo.

Cái gì cũng muốn dành cho cậu, ngôi sao cũng muốn hái cho cậu. Rõ ràng đã không còn là tuổi mười bảy như kia, nhưng vẫn luôn có mong mỏi nóng rực đối với cậu, giống như thiếu niên lỗ mãng không hiểu chuyện xông xáo liều lĩnh, lấy được thứ gì tốt trên thế giới thì chỉ một lòng muốn nhét tất cả vào trong ngực cậu.

Thật sự rất kỳ quái, tôi, hết lần này tới lần khác không biết làm gì đối với cậu, nhìn thấy cậu liền rối bời, hoàn toàn không giống một người lớn.

Phác Trí Mân nhắm mắt thuận theo thế tiến công của Điền Chính Quốc, mặc cho người đàn ông xâm lược tấc tấc thành trì của cậu, cơ thể vốn mềm mại giờ phút này lại càng giống như vũng nước trong ngực Điền Chính Quốc, giống như mèo con đang cào quần áo của chủ nhân, tùy hứng làm nũng.

Sau khi nhận được tình yêu mãnh liệt đó, cậu dần dần cũng bắt đầu lấy hết can đảm để đáp lại. Đầu lưỡi mềm nhũn khẽ liếm qua cánh môi của người đàn ông, làm cho bàn tay đang nắm lấy vòng eo cậu của Điền Chính Quốc siết chặt lại, cánh môi lưu luyến vuốt ve vài cái rồi mới thở hổn hển lui ra.

Phác Trí Mân mở đôi mắt bị tình cảm xông lên đầu đầu hun đến khép hờ, choáng váng nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vẫn chưa thỏa mãn liếm môi dưới, cánh môi trở nên đỏ rực bởi vì nụ hôn.

"Đột nhiên có chút hối hận."

Phác Trí Mân nghi hoặc nhìn về phía hắn, khuôn mặt đỏ bừng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hơi nước.

Điền Chính Quốc vì thế lại tiến lên hôn một cái.

Môi của Phác Trí Mân quá mềm mại.

"Nếu như sớm biết cảm giác hôn em tốt như vậy, anh năm mười bảy tuổi không nên trì trệ như vậy, bỏ lỡ thời điểm tốt đẹp nhất."

Nên phát hiện ra việc anh thích em sớm một chút, không nên phí hoài những năm này. Nếu như có thể thì thực sự rất muốn trở lại, ôm lấy vết sẹo năm mười bảy tuổi của em, nói cái gì cũng tuyệt đối không buông tay. Sau đó khi em khóc trước mặt anh hết lần này đến lần khác, hiển ra sự yếu đuối, bổ sung những nụ hôn mà chúng ta đã bỏ lỡ.

Anh yêu em.

Hóa ra, anh đã yêu em từ lâu rồi.

Bây giờ anh yêu em cũng được.

Phác Trí Mân muốn nói như vậy.

Lời đến miệng lại nghẹn lại, trăn trở một lúc lâu cũng không mở miệng được, chỉ hóa thành sự mềm mại tràn đầy, khẽ ghé vào lại gần, cậu giống như một chú mèo con ngốc nghếch vô tri, đầu lưỡi ướt sũng nhẹ nhàng chạm vào cánh môi của chủ nhân, mang theo sự lấy lòng im ắng.

Điền Chính Quốc bị Phác Trí Mân đột nhiên trở nên nghe lời như vậy trêu ghẹo đến mức tinh lực cuồn cuộn, lửa dục ở bụng dưới cháy không ngừng, không chịu nổi.

Cái đầu xù xì của Phác Trí Mân tiến lại gần trước mặt hắn, muốn cho hắn một nụ hôn dè dặt ấu trĩ đơn thuần lại đáng yêu vô cùng, Điền Chính Quốc giơ tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của người kia, ngăn cản động tác của Phác Trí Mân, chịu đựng nói: "Không cần nữa."

Phác Trí Mân sững sờ một chút, cảm xúc khó hiểu, kinh ngạc, thất thần, đau lòng vội vàng lóe qua trong mắt cậu, bị Điền Chính Quốc bắt được.

Cổ tay bị Điền Chính Quốc nắm lấy của cậu dùng sức, muốn thoát khỏi trói buộc của người đàn ông.

Ánh mắt Điền Chính Quốc thu liễm, thu lại sức lực kéo Phác Trí Mân về, ấn vào trong ngực, hít sâu một hơi.

Sau đó hắn nói bên tai Phác Trí Mân, cánh môi đóng mở thỉnh thoảng đụng phải vành tai Phác Trí Mân: "Đừng nhúc nhích, đừng chạy trốn. Không phải là không muốn hôn em..."

Hắn nói đến đây thì dừng một chút, sau đó tiếp tục: "Là sợ bản thân không khống chế được, vô tình xúc phạm em."

Phác Trí Mân dừng lại ở trong ngực hắn lập tức đỏ mặt, không biết nên chui vào khe nào.

Điền Chính Quốc cọ cọ vành tai của cậu, tình yêu còn chưa thỏa mãn: "Bé cưng à..."

Lò nướng lúc này "ting" một tiếng phá đám, gọi hai người đang chìm đắm trong tình yêu lấy lại tinh thần. Phác Trí Mân bị một tiếng "bé cưng" của Điền Chính Quốc kích thích đến mức suýt chút nữa mềm cả người, chỉ muốn giải thích ở đây, lần này lập tức ngồi thẳng người.

Điền Chính Quốc lại hôn hôn vành tai của Phác Trí Mân, lúc này mới buông người kia ra, xoay người đi lấy bánh ngọt đã nướng xong.

Phác Trí Mân nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cảm xúc trong lòng phức tạp.

Người cậu muốn hôn năm mười bảy tuổi, bây giờ thật sự danh chính ngôn thuận thuộc về mình.

Vẫn cảm thấy, giống như một giấc mơ.

Bưng đĩa sứ tinh xảo đựng bánh ngọt, Điền Chính Quốc đi tới, nắm lấy bàn tay của Phác Trí Mân vẫn đang sững sờ kéo đến ghế sofa.

"Nếm thử xem." Hắn cười tủm tỉm đẩy bánh ngọt đến trước mặt Phác Trí Mân: "Lúc trước học vẫn luôn không có cơ hội làm, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi."

Phác Trí Mân cụp mắt nhìn chiếc bánh ngọt được làm rất đẹp kia, đưa tay ra cầm lấy một cái, đặt lên miệng cắn một miếng.

"Thế nào?" Điền Chính Quốc nhìn cậu với vẻ mặt đầy mong chờ.

Phác Trí Mân vừa ăn vừa khẽ nói: "Rất ngon."

"Vậy là được rồi." Điền Chính Quốc híp mắt cười.

Giữa hai người im lặng một hồi.

Điền Chính Quốc lại tìm đề tài: "Đúng rồi, bài hát Giáng sinh chuẩn bị như thế nào rồi?"

Phác Trí Mân ăn xong một miếng bánh ngọt, mở miệng: "Sắp xong rồi."

Ánh mắt Điền Chính Quốc sáng lên: "Có thể nghe một chút được không?"

Phác Trí Mân suy nghĩ một chút, nói một tiếng "Có thể", sau đó cúi đầu tìm kiếm trong điện thoại, mở thư mục ra rồi ấn mở một bài hát được đặt tên là "Christmas Day" trong đó.

Giai điệu trong trẻo dễ nghe thoát ra.

Điền Chính Quốc nhìn về phía Phác Trí Mân: "Hát thử?"

Phác Trí Mân nhìn hắn một cái, mím môi, cụp mắt điều chỉnh lời bài hát trong điện thoại.

Điền Chính Quốc nghe tiếng hát của Phác Trí Mân, nhìn người chân thật trước mắt, trong lòng thương tiếc đối với sự thuận theo này của Phác Trí Mân. Có thể là từ khi về nước gặp lại đến nay, sự nghe lời hiếm có của Phác Trí Mân khiến hắn trân quý, hoặc là nói, Điền Chính Quốc biết, Phác Trí Mân đã chấp nhận mình.

Hát xong, Phác Trí Mân lại ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc, chỉ thấy ngài tổng giám đốc đang nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau vỗ bàn trà rồi nói: "Làm sao bây giờ, bài hát hay như vậy, không muốn cho QWQ được hời nữa."

Phác Trí Mân: "?"

Điền Chính Quốc nhìn cậu: "Hơn nữa... em hát rõ ràng hay hơn cái tên nhóc QWQ kia. Ý anh là âm thanh."

... QWQ làm nghệ sĩ của tổng giám đốc Điền, sống thật khó khăn.

"Filter quá dày rồi đó." Phác Trí Mân ho một tiếng, vành tai đỏ bừng quay mặt đi.

"Mới không phải." Điền Chính Quốc ngồi gần về phía Phác Trí Mân, sau đó giơ tay ôm lấy bả vai của người kia, quay đầu hôn lên mặt Phác Trí Mân một cái: "Bài hát này không đưa cho QWQ nữa."

Phác Trí Mân cau mày nhìn hắn: "Vậy anh đưa cho ai?"

Điền Chính Quốc trả lời không chút nghĩ ngợi: "Hai chúng ta."

"... Anh nói ai cơ??" Phác Trí Mân nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Anh, và, em." Điền Chính Quốc gằn từng chữ bên tai cậu: "Hai chúng ta hát đi, coi như là kế hoạch đặc biệt. Đến lúc đó quay thêm một video không lộ mặt gì gì đó, đăng trên Weibo chính thức là được rồi."

Phác Trí Mân lắc lắc bả vai, làm bàn tay đang khoác trên vai cậu của Điền Chính Quốc rơi xuống: "Anh đùa cái gì vậy chứ?"

"Hoặc là còn một cách khác." Điền Chính Quốc nói: "Bài hát đưa cho QWQ, chờ bài hát của QWQ công bố rồi hai chúng ta cover cũng được. Đăng trên Weibo chính thức."

Phác Trí Mân: "... Anh rốt cuộc bị cái gì thế?"

Điền Chính Quốc cực kỳ vô tội: "Nào có đâu, anh chỉ là muốn có một bài hát thuộc về chúng ta cùng với em."

Phác Trí Mân dừng một chút, nhìn Điền Chính Quốc, lập tức thở dài: "Em có thể viết cho anh."

Điền Chính Quốc lại chơi xấu: "Anh chỉ muốn bài này."

Phác Trí Mân cạn lời, cậu mỉm cười nói: "Được, anh vui là được rồi."

"Trí Mân em thật tốt!" Điền Chính Quốc vui vẻ, cũng không quam tâm biểu cảm bất lực cùng trợn trắng mắt của Phác Trí Mân, nhào tới ôm người kia vào trong lòng.

Phác Trí Mân bất ngờ bị hắn nhào tới, cơ thể vốn chưa ngồi vững lập tức hoàn toàn mất thăng bằng, Điền Chính Quốc trực tiếp đè cậu ngã xuống sofa.

Điền Chính Quốc giống như một chú chó lớn đang làm nũng, leo lên trên người Phác Trí Mân, sau đó hôn lên môi người kia một cái: "Bé cưng ơi ——" Hắn cười híp mắt kêu lên.

Phác Trí Mân xấu hổ quay mặt đi, không nhìn hắn, cũng không mở miệng.

Điền Chính Quốc cũng không ngại, lại cúi người nhào vào Phác Trí Mân, chỉ thiếu một cái đuôi lắc lắc sau mông: "Siêu cấp thích em ——"

Hắn giống như một cậu bé chưa trưởng thành, khiến Phác Trí Mân hoàn toàn bó tay. Thì ra sự trưởng thành thận trọng lúc trước của Điền Chính Quốc đều là giả vờ.

Lại cọ thêm vài cái vào cổ Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc ngẩng đầu, chớp mắt hỏi Phác Trí Mân: "Tối nay em vẫn về sao?"

Phác Trí Mân bị hắn hỏi đến sững sờ, định trả lời "Về", nhưng không ngờ người đàn ông giành trước một bước "tự hỏi tự trả lời": "Đừng về mà, ngủ ở chỗ anh đi. Hay là ngày mai chúng ta chuyển đồ đạc của em qua đây, hai chúng ta sống cùng nhau nhé."

... Mạch não với tốc độ ánh sáng này của tổng giám đốc Điền.

"Nghĩ cái gì vậy hả!" Phác Trí Mân đỏ mặt quở trách đấm Điền Chính Quốc một cái, cậu dùng sức đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, sau đó ngồi dậy, sửa sang lại quần áo lộn xộn chuẩn bị tạm biệt.

"Chỉ là đến ăn tối, ăn xong rồi em phải về." Phác Trí Mân nói xong lập tức đi về phía huyền quan.

Mới đến huyền quan, bóng dáng của người đàn ông phía sau cũng đuổi theo, bao phủ Phác Trí Mân. Cậu còn chưa kịp phản ứng chưa kịp quay đầu lại, khóe mắt đã thấy một cánh tay của Điền Chính Quốc chống lên cánh cửa trước mặt —— trực tiếp tạo thành một vách tường.

Phác Trí Mân xoay người, nhìn Điền Chính Quốc.

Ngũ quan sâu sắc của người đàn ông gần trong gang tấc, ánh mắt Điền Chính Quốc âm trầm nhìn chằm chằm vào cánh môi của Phác Trí Mân, không đợi Phác Trí Mân mở miệng đã hôn lên đó.

Tiếng nước "chậc chậc" vang lên, cơ thể mới cứng lên của đồng chí tiểu Phác lại mềm nhũn.

Trách kỹ năng hôn của Điền Chính Quốc quá tốt.

Có những người sinh ra chính là yêu tinh, là kiểu quyến rũ người khác. Điền Chính Quốc là vậy, Phác Trí Mân cũng vậy.

Giống như mèo con làm tổ trong lòng Điền Chính Quốc, dáng vẻ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên ngoan ngoãn chấp nhận nụ hôn quả thực quá đáng yêu.

Hôn một lúc lâu, Điền Chính Quốc mới rời khỏi khoang miệng của Phác Trí Mân, trong mắt vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, hắn mở miệng, giọng nói trầm thấp lại tràn đầy mê hoặc: "Thật sự nỡ rời đi sao?" Ừm, dường như còn lộ ra một chút tủi thân.

Lý trí nói với Phác Trí Mân phải tiết chế, dù sao cậu và Điền Chính Quốc mới xác nhận quan hệ ngày đầu tiên. Nhưng Phác Trí Mân thật sự không tiết chế được, cậu cũng thật sự vô cùng muốn dính lấy Điền Chính quốc, cậu không nỡ.

Có lẽ bắt đầu từ thời thanh xuân, cậu chưa bao giờ nỡ đối với người trước mắt này, chỉ là vẫn luôn cố gắng giả vờ rộng lượng, hiện tại không cần vậy nữa.

Phác Trí Mân dùng sức lưu lại, dùng sức nhét vào trong trái tim vốn dĩ không lớn gần như tất cả hình ảnh thu nhỏ của Điền Chính Quốc thời cấp ba, hình ảnh cười với cậu, hình ảnh đắm chìm dưới ánh mặt trời, hình ảnh đang chơi bóng, uống nước... Cậu giống như chuột hamster, những gì về Điền Chính Quốc đều muốn lưu giữ lại, dùng được hay không dùng được cũng đều muốn giữ lại. Chỉ là bây giờ người đàn ông này nói cho cậu biết, không cần giữ lại.

Không cần phải giữ lại, hắn đã là của cậu rồi.

Phác Trí Mân vẫn chưa thích ứng được. Dù sao ăn đắng quá nhiều rồi bỗng nhiên được ăn ngọt, thật sự là làm cho người ta được sủng ái mà lo sợ.

Vì thế cậu không mở miệng, lời nói khó mở miệng như vậy, cậu cũng nói không nổi.

Có điều không sao, Điền Chính Quốc chờ mấy giây, lại tự mình nói tiếp.

"Anh không nỡ rời xa em." Hắn nói xong, lấy cằm đặt trên bả vai thon gầy của Phác Trí Mân, cọ cọ vài cái: "Không đi có được không? Bé cưng."

"..." Phác Trí Mân bị cọ đến mềm chân, suýt chút nữa thì ngã xuống, lảo đảo bước một bước nhỏ về phía trước, đầu đụng vào trong lòng Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc kéo cậu lại, chợt nghe Phác Trí Mân nhẹ nhàng mềm mại hỏi hắn: "Tại sao lại không cho em rời đi thế?"

Rõ ràng là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Trong lòng Phác Trí Mân thấp thỏm, biết rõ nhưng cậu vẫn hỏi, như thể con người luôn lặp đi lặp lại một vài chuyện có ý nghĩa không lớn để làm dịu sự bất định trong lòng mình.

Điền Chính Quốc cũng phối hợp: "Không nỡ. Anh còn chưa hôn đủ đâu."

Hào phóng lại thẳng thắn vô cùng, làm cho Phác Trí Mân đỏ mặt nhưng hoàn toàn không thể ghét được.

Phác Trí Mân bị Điền Chính Quốc ôm vào trong lòng, không nói gì.

Luôn luôn có cảm giác mình đã chui vào ổ sói.

Cậu yên lặng oán thầm, mái tóc khẽ cọ ở trong ngực Điền Chính Quốc.

"Phác Trí Mân..." Người đàn ông lại gọi cậu.

Phác Trí Mân nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Chỉ nghe Điền Chính Quốc nói: "Bây giờ anh rất tỉnh táo, biết mình đang làm cái gì. Nhưng chính là, rất kỳ quái, anh chỉ muốn dính lấy em, ôm em, không rời khỏi em nửa bước. Muốn hôn em, sờ em, muốn chiếm lấy em..."

"Anh cũng không biết là làm sao, chính là đột nhiên, dục vọng chiếm hữu em sắp tràn đầy."

Điền Chính Quốc nói xong, sức lực ở cánh tay càng lúc càng chặt: "Anh dường như đã thích em rất lâu rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, rất lâu rồi."

Hắn giống như một thằng nhóc mới biết yêu, không che giấu sự yêu thích của mình đối với người trong lòng một chút nào, thậm chí là cả dục vọng. Thẳng thắn đầu đuôi ngọn ngành, còn tủi thân tiếp tục kìm nén bản thân, tuyệt đối không ép buộc người yêu, ga lăng lại đáng yêu.

Giống như vội vàng muốn bù đắp cho những tiếc nuối trước đây, sử dụng toàn bộ sức lực để nói với người yêu lòng tin của mình đối với tình yêu này, cùng với lời nói thành thật "Anh thực sự thích em".

Trái tim Phác Trí Mân bỗng chốc mềm nhũn.

Cậu từ trước đến nay vẫn luôn dung túng cho hắn, bởi vì sự yêu thích kia, cũng bởi vì tính cách luôn thích đánh đổi của mình. Cậu muốn cho, thứ Điền Chính Quốc muốn lấy, cậu đều có thể cho.

Phác Trí Mân mím môi, bàn tay nhỏ bé bám trên góc áo của người đàn ông, cách một lớp quần áo khẽ véo thắt lưng của người kia.

Lại kiễng chân lên, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên cổ Điền Chính Quốc.

Nốt ruồi đó.

Ánh mắt Phác Trí Mân dừng ở phía trên, nhớ tới cần cổ của mình.

Cậu cũng có một nốt ruồi tương tự.

Đột nhiên có chút buồn cười, vì thế cậu cũng bật cười.

Chỉ nghe thấy giọng nói kìm nén mang theo chút uất ức của Điền Chính Quốc vang lên bên tai một lần nữa: "... Em lại quyến rũ anh."

—tbc—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro