Sinh Sinh - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần luôn luôn bình an, cho dù đời đời không gặp.
—————

Lông mi của thiếu niên khẽ run.

Phác Trí Mân vì vậy ngẩn người, chớp mắt mấy cái, theo bản năng nằm xuống giả vờ ngủ.

Nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, cùng với bàn tay của Điền Chính Quốc lại chậm rãi mò vào trong chăn.

Nắm lấy tay của Phác Trí Mân.

Thiếu niên chậc lưỡi, tiếp tục nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Quả nhiên người bị sốt đều sẽ mơ mơ hồ hồ.

Cho dù Điền Chính Quốc là một tên nhóc có ý chí kiên cường đi chăng nữa.

Phác Trí Mân cụp mí mắt nhẹ nhàng nhìn người trước mắt mình, cậu muốn cẩn thận phác họa từng đường nét của Điền Chính Quốc, một giọt nước mắt ở khóe mắt kia mới nỡ rơi xuống.

Cậu vươn tay ra bấm chuông gọi y tá, động tĩnh này cũng không thể đánh thức được Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc được sắp xếp nằm trên giường bệnh ở bên tay trái của Phác Trí Mân. Thiếu niên cuộn tròn cơ thể trốn trong chăn, ngủ rất ngon.

Phác Trí Mân thở dài.

Cậu kéo chăn lên, che kín bản thân, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ở bên ngoài, đối mặt với thiếu niên.

Sau đó chậm rãi khép mí mắt nặng nề lại.

Hôm sau Phác Trí Mân liền xuất viện, cơn sốt của Điền Chính Quốc hơi giảm một chút, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Hắn giãy dụa muốn đưa Phác Trí Mân về nhà, lại bị người kia từ chối.

"Cậu mau quay về đi." Phác Trí Mân nói: "Sốt như thế này, quay về nghỉ ngơi đi."

Điền Chính Quốc không nghe theo.

Hắn chống đỡ cơ thể bởi vì phát sốt mà không có sức lực gì, giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Phác Trí Mân: "Tôi đưa về."

Phác Trí Mân im lặng, thấy hắn đang phát sốt yếu ớt , đành phải nhân nhượng.

Mặc dù cậu cũng không khá hơn là bao.

Đi bộ rất đau đớn, cả người rất đau đớn.

Nhưng mà, về nhà vẫn tốt hơn ở bệnh viện.

Bệnh viện quá cô đơn lẻ loi.

Đi ra khỏi bệnh viện, hai người đến bên đường bắt taxi, nhưng lại không nói gì nhiều.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người chiếm một chiếc cửa sổ.

Tài xế cao lớn thô kệch lại không cảm nhận được bầu không khí giữa hai đứa trẻ mà mình chở không đúng, từ lúc hai người bọn họ vừa lên xe đã bắt đầu tán gẫu. Mặc dù phần lớn thời gian đều là một mình tài xế nói con cà con kê, thỉnh thoảng Phác Trí Mân hoặc Điền Chính Quốc mới đáp lại vài câu không đến mức làm cho tài xế quá lúng túng.

Tài xế: "Hai đứa là bạn cùng lớp hay là anh em thế? Sao lại đi ra từ bệnh viện, bị bệnh sao? Người trẻ tuổi phải chăm sóc sức khỏe tốt vào, ít thức khuya..."

Phác Trí Mân: "Bạn cùng lớp ạ."

Tài xế: "À à à, học ở trường cấp hai nào thế? Hai đứa là học sinh cấp ba à?"

Điền Chính Quốc: "Vâng."

Tài xế: "Con trai chú mới đang học tiểu học, học ở trường tiểu học số một thành phố, thằng nhóc con nhà chú cũng giống như hai đứa, không thích nói chuyện, nhưng rất hiểu chuyện. Hai đứa vừa nhìn đã biết là học sinh giỏi rồi."

Tài xế: "Úi, phía trước bị tắc đường rồi, chậc chậc chậc —— Ôi, đường tắc ghê quá." Tài xế nói xong liền hạ cửa sổ xe xuống để hỏi người trong xe khác: "Này người anh em! Phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Tắc thành như vậy không được rồi."

Người trong xe bên kia không biết đã nói gì với tài xế, âm thanh ù ù.

Tài xế lại quay người lại, nói với hai hành khách ở phía sau, "Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ! Người chết rồi!" Tài xế cởi dây an toàn trên người, mở cửa xe đi xuống, "Này là chuyện gì vậy chứ!..."

Điền Chính Quốc quay đầu lại, vừa vặn đối mắt với Phác Trí Mân.

Cả con đường bị ùn tắc vì vụ tai nạn giao thông này. Người chen chúc trên đường nhựa không ít hơn người trên vỉa hè, mọi người ầm ĩ xì xào, châu đầu ghé tai trao đổi sự sợ hãi của mình.

Mà trên mặt đường đen kịt, là thi thể của người đàn ông bị va chạm đến vụn nát.

Mặt ông ta gần như bị máu me nhầy nhụa làm thay đổi hoàn toàn, nhưng sau khi Phác Trí Mân lảo đảo chen vào trong đám đông cùng Điền Chính Quốc, điều đầu tiên cậu nhìn thấy làm cho cả người cậu khựng lại như bị sét đánh trúng.

Cậu nhìn vào đôi mắt của người đàn ông chết không nhắm mắt kia, đột nhiên mỉm cười.

Sáng sớm.

Vận mệnh đúng thật là cực kỳ thích trêu ngươi mà.

"Phác Huấn Thành..."

Điền Chính Quốc căng thẳng nhìn về phía Phác Trí Mân, lại chỉ thấy tên nhóc kia không có biểu cảm gì, chỉ có cánh mỗi đang run rẩy theo câu nói.

"Cha đang đùa giỡn với con sao..."

Không buồn cười đâu.

Phác Huấn Thành.

Chuyện này không buồn cười một chút nào.

Cha thật vô vị nhàm chán.

Một khắc kia, Phác Trí Mân thậm chí còn muốn đẩy đám người kia ra rồi xông vào, xách cổ áo của người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia lên đánh một trận, cậu cảm thấy Phác Huấn Thành sẽ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, sẽ tay đấm chân đá trả thù cậu.

Sao cha vẫn chưa đến đánh con chứ?

Cha.

Cha thật sự chết rồi sao? Đừng đùa.

Có quỷ mới tin cha.

Cha xấu xa như vậy, làm sao có thể dễ dàng chết đi như thế.

Nhưng sự thật chứng minh, sinh mệnh của người xấu yếu đuối đến mức "không thể chịu được một cú đấm" như vậy.

Xe cứu thương chạy đến, Phác Trí Mân trơ mắt nhìn nhân viên y tế tiến hành kiểm tra cho cha cậu, sau đó tiếc nuối khẽ lắc đầu với người phía sau, một nhóm người lúng ta lúng túng nhấc Phác Huấn Thành lên cáng cứu thương.

Con mẹ nó, sao cha không đứng lên phản kích, sao cha đột nhiên lại trở nên yếu đuối như vậy chứ?

Phác Trí Mân nắm chặt quyền đứng tại chỗ.

Cậu luôn muốn xông lên, nhưng lý trí không biết tại sao vẫn cứ trực tuyến.

Phác Trí Mân phiền muộn.

"Trí Mân..."

Giọng nói của Điền Chính Quốc truyền đến từ sau lưng, nghe tràn đầy sự thân thiết và dè dặt.

Gọi đến mức khiến cho Phác Trí Mân lại lập tức hoảng sợ, đồng tử tan rã của cậu tụ lại lần nữa, linh hồn thoát ra trở lại thể xác.

Gân xanh trên cánh tay nổi lên.

Điền Chính Quốc thăm dò vươn tay ra, chạm vào mu bàn tay của người kia.

Phác Trí Mân không phản ứng.

Hắn lại chạm một chút.

Vẫn không có phản ứng.

Lúc này Điền Chính Quốc mới hít sâu một hơi, vòng qua trước mặt Phác Trí Mân.

Một giây sau bất ngờ bị người kia chặn ngang dùng sức ôm chặt.

Dùng sức —— là thật sự cực kỳ cực kỳ dùng sức, Phác Trí Mân gần như là muốn nhét hắn vào trong xương cốt, cơ thể gầy yếu không có thịt cứng rắn, ôm vào có chút cấn người.

Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ vùi vào trong ngực hắn, Điền Chính Quốc còn chưa cân nhắc xem nên nói cái gì, Phác Trí Mân đã buồn bực nở nụ cười.

Tiếng cười nghe có vẻ thoải mái lại vui sướng.

Thật sự khiến Điền Chính Quốc nổi da gà khắp người.

Hắn không dám động đậy, mặc cho Phác Trí Mân ôm lấy mình rồi cười như vậy, mặc cho cậu không biết từ lúc nào đã làm ướt quần áo trước ngực hắn bằng nước mắt hoặc là nước mũi.

Xung quanh là đám đông ồn ào, xe cộ qua lại không ngừng, bọn họ ở trên con đường đông nghịt như vậy, hết sức lo sợ tìm kiếm sự yên tĩnh từng chút một.

Thật vất vả mới đưa Phác Trí Mân đến dưới nhà, Điền Chính Quốc không yên tâm, không muốn rời đi.

"Tôi muốn ở cùng cậu." Hắn nói như vậy.

Phác Trí Mân cụp mắt xuống, im lặng một hồi, ngẩng đầu lên. Nét mặt của cậu bất ngờ lại dịu dàng, ngoại trừ khóe mắt phiếm hồng, gần như là không tìm ra dấu vết suy sụp mấy phút trước.

Cậu mở miệng, ngữ điệu bình thường, giống như Điền Chính Quốc và cậu chưa từng chiến tranh lạnh, chưa từng hờ hững, cậu vẫn thích hắn, yêu thầm hắn, hắn cũng chưa từng nói cho cậu biết mình đã có cô gái mình thích. Bọn họ vẫn là anh em tốt.

"Tôi cũng không làm chuyện làm ăn xui xẻo này, tôi quý hơn so với trong tưởng tượng của cậu." Cậu nói như không có chuyện gì xảy ra: "Lát nữa lỡ như Phác Huấn Thành lại trở về, lỡ như tôi nhìn lầm người chết kia không phải là ông ấy, ông ấy phải đánh chết tôi."

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Trí Mân..."

"Tôi không cần người ở cùng, Điền Chính Quốc, quên nói cho cậu biết tôi rất lợi hại, tôi là người có ý chí sắt đá." Phác Trí Mân nhếch miệng cười cười với hắn.

Điền Chính Quốc nghẹn lời.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ, Phác Trí Mân cũng khó ứng phó như vậy.

Câu chuyện rõ ràng nên đi theo hướng bi thương, cứng rắn phân tích cho hắn thành chuyện hàng ngày, giống như tai nạn xe hơi của Phác Huấn Thành chỉ là một trò đùa, là giả, tên cặn bã kia có lẽ một giây sau sẽ trở về, tay đấm chân đá tên nhóc thiện lương trước mắt này.

Phác Trí Mân, Phác Trí Mân...

Điền Chính Quốc nhìn khóe miệng đang cong lên của thiếu niên trước mắt, đáy lòng đau đớn như thiêu như đốt.

Tôi biết cậu khát khao một ngôi nhà như thế nào.

Cũng biết bây giờ cậu thất vọng bao nhiêu.

Phác Trí Mân...

Nhưng tôi thật vô dụng, chỉ có thể gọi tên của cậu ở trong lòng hết lần này đến lần khác.

"Này, cậu ngẩn người cái gì vậy?"

Đồng tử bị tan rã lại nhìn về phía người kia một lần nữa, Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân nhìn mình, biểu tình vô tội lại bất đắc dĩ.

Hắn không hiểu sao lại nghẹn một chút, mở miệng: "Cậu thật sự không bảo tôi lên lầu ngồi một chút sao?"

"Này." Phác Trí Mân nhíu mày giả vờ không nói nên lời, "Cậu cố chấp như vậy làm gì. Chỉ là muốn bước vào cửa nhà tôi, trở thành người nhà của tôi?"

"Được đó." Điền Chính Quốc nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời.

Không khí đột nhiên im lặng.

Phác Trí Mân chỉ cảm thấy trái tim đã tàn tạ chịu không thấu của mình được kéo dài hơi tàn theo một tiếng trả lời của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc trả lời xong, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua khoang miệng, sau khi đẩy đẩy má lại quay về vị trí cũ.

Hắn nói: "Tôi bằng lòng trở thành người nhà của cậu."

Nếu như bầu không khí, bối cảnh lúc đó không có quá nhiều bất ngờ.

Nếu như trên trời có một vầng trăng lưỡi liềm, đèn đường dưới nhà cậu sáng lên, cả bầu trời tối sầm lại.

Vậy có lẽ Phác Trí Mân sẽ ảo tưởng, sẽ coi đó là lời tỏ tình.

Nhưng Phác Trí Mân không.

Cậu nghe vậy, nở nụ cười, nhấc chân đá một cước vào chân của Điền Chính Quốc, sau đó xoay người chạy lên một bậc, quay đầu từ trên cao nhìn xuống Điền Chính Quốc, nói: "Cậu nói đùa cái gì vậy chứ?"

Điền Chính Quốc bình tĩnh nhìn cậu, "Không nói đùa."

"Tôi coi như là cậu nói xạo." Phác Trí Mân nói: "Đừng ở đây nói chuyện vô nghĩa nữa, cút về tìm bé cưng của cậu đi, tôi không hoan nghênh chó tình nhân."

"Bọn tôi không ở bên nhau." Điền Chính Quốc mở to hai mắt nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt vô tội cùng mờ mịt.

"Tôi nói ở bên nhau chính là ở bên nhau." Phác Trí Mân làm mặt quỷ với hắn, "Tôi không muốn cậu cảm thấy tôi muốn tôi cảm thấy."

"Phác Trí Mân..." Điền Chính Quốc cực kỳ bất đắc dĩ.

Nhớ lại bậc thang này lúc đó, bọn họ đã từng ôm nhau ở đây.

Phác Trí Mân nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của thiếu niên trước mắt, ý cười ở khóe miệng vẫn chưa hạ xuống.

"Điền Chính Quốc." Cậu gọi hắn: "Tôi đã không có nhà nữa rồi."

"Bắt đầu từ bây giờ."

"Sau này cũng sẽ không có."

"Cậu về đi."

Rốt cuộc tại sao phải dây dưa chứ?

Dây dưa, dông dài.

Không giống bọn họ một chút nào, không giống một người đàn ông.

Nhưng Điền Chính Quốc lại vẫn không cam tâm, muốn chu toàn với cậu.

"Không về."

"Xin cậu đấy." Nụ cười trên khóe miệng cậu cuối cùng cũng không thấy nữa, "Coi như tôi cầu xin cậu có được không? Nhanh lên, quay về đi."

Mau quay về đi, đừng làm tôi dao động nữa.

Những thứ gương vỡ khó lành kia, tôi đều không cần nữa, tôi quyết tâm không cần nữa.

Sẽ không nhặt lại nữa, sẽ không trách ai nữa.

Cậu quay về đi, tôi không cần cậu.

Tôi không cần cậu.

Dường như kiên trì hơn nữa cũng vô ích.

Điền Chính Quốc nhìn người trước mắt, đáy mắt tràn đầy bi thương.

Hắn đành phải thỏa hiệp: "Vậy cậu phải tự chăm sóc tốt bản thân, ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường."

Phác Trí Mân không nhìn vào mắt hắn nữa: "Được." Cậu quay người lại.

Bọn họ không ôm nhau.

Phác Trí Mân không cần sự an ủi của hắn nữa.

Cậu nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

Vừa về đến nhà, Phác Trí Mân đóng cửa lại, dần dần trượt xuống trên bức tường phía sau.

Thật mệt mỏi.

Cậu nhắm chặt đôi mắt chua xót lại.

Mệt mỏi chết mất.

Nắm đấm buông xuống bên cạnh không có sức lực.

Mọi âm thanh trở nên tĩnh lặng.

Dường như cậu cứ bất động như vậy, dừng lại sự sống.

—————

Quay lại trường học, Phác Trí Mân đến rất sớm.

Cậu đã nộp đơn xin đổi chỗ ngồi với giáo viên, đổi sang hàng đầu tiên của tổ gần cửa ra vào.

Không ngồi cùng bàn với Điền Chính Quốc nữa.   

Trong lớp, trong khối, thậm chí cả trường, đều đang lan truyền tin đồn ngày đó của cậu.

Phác Trí Mân nhất loạt không để ý đến.

Cậu chỉ học cho chính mình, mua đủ loại ngân hàng đề thi làm ngày làm đêm.

Lễ tang của Phác Huấn Thành làm qua loa sơ sài, ông ta không có người thân, của để lại cũng không tính là nhiều.

Nhưng đủ để dùng đến khi Phác Trí Mân học đại học.

Điền Chính Quốc đến tìm cậu trong đêm đổi chỗ đó, đến hỏi cậu, muốn đòi một cái "Tại sao".

Mà Phác Trí Mân đã khôi phục lại sự lạnh nhạt của tuần trước, thậm chí còn lạnh nhạt hơn so với tuần trước.

"Đừng chặn tôi." Cậu nói, giọng điệu lạnh lùng đến khó tin.

"Tên lừa đảo." Điền Chính Quốc đỏ mắt mắng cậu.

Bước chân của Phác Trí Mân dừng lại.

Qua rất lâu, cậu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi vốn chưa từng đồng ý với cậu cái gì."

Sau đó mới cất bước rời đi.

Thật lâu sau giọng nói của Điền Chính Quốc mới truyền đến từ  phía xa.

"Tôi vẫn coi cậu là bạn, Phác Trí Mân, từ chối không có hiệu lực."

"..." Phác Trí Mân siết chặt nắm đấm, trong lòng cậu có lưỡi dao sắc bén: "Cút đi." Hung hăng đâm về phía bản thân, đâm đến mức máu thịt lẫn lộn, mình đầy thương tích.

Quang cảnh của lớp 11 cứ trôi qua như đèn kéo quân, bắt đầu lớp 12. Từ sau ngày hôm đó, các bạn học rất nhanh đã phát hiện ra hai học sinh giỏi như hình với bóng trước kia —— Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân, không biết từ lúc nào đã không còn thấy bọn họ đi cùng nhau.

Mà Phác Trí Mân dường như cũng quyết tâm muốn rời xa bọn họ, ngay cả mấy người Bạch Hành Lục Xuyên kia cũng không phản ứng.

Chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Kim Thái Hanh vài câu.

Thời gian còn lại đều dành cho việc học tập.

Cậu là đang làm tê liệt chính mình, hiệu quả không biết như thế nào, chỉ nhìn bề ngoài là cảm thấy có thể.

Kim Thái Hanh hiểu chuyện, sau này cũng không nhắc đến Điền Chính Quốc ở trước mặt Phác Trí Mân nữa.

Ngẫu nhiên có một lần, là sinh nhật cậu ta, mua bia đến tìm Phác Trí Mân nói chuyện phiếm, hai người ngồi ở cầu thang dưới nhà Phác Trí Mân, gió đêm mát mẻ thổi qua, nói ra chuyện trong lòng.

Kim Thái Hanh: "Tôi biết cậu thích Điền Chính Quốc."

Phác Trí Mân: "Tôi biết cậu cái gì cũng biết."

Hai người nhìn nhau cười.

Phác Trí Mân cụp mắt xuống hỏi: "Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Kỳ lạ? Tại sao?"

"Thích con trai ấy."

"Chuyện này có gì kỳ lạ chứ?"

"Ha ha, được rồi."

"Ừm." Kim Thái Hanh đáp, sau đó cậu ta chuyển đề tài: "Lớp 12 rồi."

Phác Trí Mân: "Ừm."

"Sắp tốt nghiệp rồi." Kim Thái Hanh lắc lon bia trong tay: "Sinh nhật năm nay của cậu hẳn là chưa kịp ước nhỉ."

"... Ừm."

"Vậy tôi sẽ mang theo cả phần của cậu cùng ước." Kim Thái Hanh nói xong, một ngụm uống cạn lon bia, đứng dậy.

Cậu ta cũng không quan tâm Phác Trí Mân muốn nói cái gì, tự mình chắp hai tay, nhắm mắt lại.

Một lát sau lại mở ra: "Được rồi."

Phác Trí Mân mỉm cười với cậu ta: "Cảm ơn."

Kim Thái Hanh lại ngồi xuống: "Điền Chính Quốc với Diêu Xán, gần đây cũng không tốt lắm." Cậu ta vừa nói, vừa dùng khóe mắt quan sát biểu cảm của Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân ngừng một lát.

Kim Thái Hanh mím môi tiếp tục: "Lúc trước cậu nằm viện có phải Diêu Xán từng đến tìm cậu đúng không? Không biết tại sao Điền Chính Quốc lại biết chuyện này."

"... À." Phác Trí Mân há miệng, không nói gì.

Hắn biết chuyện này.

"Cậu ở trong lớp cũng luôn là dáng vẻ không chú ý đến những chuyện bên ngoài, xem ra có vẻ thật sự là không biết cái gì." Kim Thái Hanh nhìn cậu, lại cười khúc khích.

Phác Trí Mân cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng: "Ừm."

Một trận gió đêm lại thổi qua.

Kim Thái Hanh khép áo khoác trên người, lấy điện thoại ở trong túi ra nhìn một cái, rồi lại cất vào.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Phác Trí Mân vỡ vụn trong gió: "Không biết cái gì cũng rất tốt..."

Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu, im lặng.

Điện thoại trong túi lại rung lên, nhưng không ai chú ý.

Trên đó hiển thị một tin nhắn mới, đến từ Điền Chính Quốc.

Hắn hỏi: "Tâm trạng của cậu ấy vẫn ổn chứ?"

"... Không biết gì cả, thì sẽ không có cảm xúc kỳ lạ." Phác Trí Mân nói: "Chịu đựng qua năm cuối cùng có lẽ là được rồi."

Cậu rõ ràng cũng không có nhíu mày, không nghẹn ngào hay la hét. Nước mắt đảo quanh vành mắt vài vòng, xuất hiện một chút màu trắng mờ mịt, rồi lại tản đi.

Cuối cùng vẫn không để cho nước mắt rơi xuống.

Tuổi này hiếu thắng, có lẽ đều là như vậy.

Phác Trí Mân tàn nhẫn xé nát tất cả dịu dàng đối với bản thân, ném chính mình vào trong hiện thực, cũng không bao giờ giang hai tay ôm lấy an ủi dù là một chút, xoa dịu bản thân một chút.

Cậu từ đầu đến đuôi đều là tên lừa đảo, lừa dối người khác cũng lừa dối chính mình.

—————

Lớp 12 cứ bị bài thi dày đặc ùn ùn kéo đến che lấp đi như vậy. Trong lớp bất tri bất giác cũng không còn ai ồn ào chuyện của Điền Chính Quốc và Diêu Xán nữa, Diêu Xán cũng chuyển chỗ ngồi đến góc lớp học vào học kỳ sau của lớp 12.

Thiếu nữ dường như là thất tình, trạng thái vẫn luôn không tốt lắm, thành tích cũng lúc lên lúc xuống.

Điền Chính Quốc trái lại luôn luôn ổn định, chỉ có điều trong đôi mắt trong veo của hắn ngoại trừ núi sông, thơ ca công thức, cũng chỉ còn lại bóng dáng của người kia.

Người kia sẽ không quay đầu lại nhìn hắn, hắn có thể không kiêng nể gì mà phác họa đường nét của cậu.

Phác Trí Mân vẫn luôn đạt hạng nhất, mà hắn cũng vẫn luôn theo sát phía sau với khoảng cách một vài điểm.

Tiệc tối chia tay sau khi tốt nghiệp, trong KTV, không biết là ai đã gọi bài《Sinh Sinh》.

Bọn họ lén lút dùng khóe mắt biểu đạt sự nhớ nhung trong tiếng gào thét điên cuồng của một nhóm người.

—— Cho dù khoảng cách không xa.

"Có thắp sáng ngọn lửa thì ánh sáng và bóng tối cũng chẳng đổi thay, nhìn những vết thương cứ xảy đến mà chẳng thể làm được gì cho cậu, tôi hận chính bản thân mình..."

*Bài hát 生生 (The Beacon) của Lâm Tuấn Kiệt, bản dịch của Trang Bún.

Đèn đuốc sáng rực, nước mắt lộng lẫy.

Cấp ba chính là hai người thích nhau nhưng lại vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè, mượn sức mạnh của nhau để tiến về phía trước.

Có lẽ những người ngồi ở đây đều nên biết, thanh xuân chia tay, yêu hận tình thù đã từng, yêu thầm hay công khai, đều sẽ có một kết cục.

"... Trong cuộc sống của tôi và cậu, chia ly là điều không thể thay đổi, nỗi đau của những năm tháng ấy, xin để cho nước mắt tự trả lời, trước mắt là sự gập ghềnh của ngày dài vô tận..."

Cho dù cách núi sông, không gặp nữa. Cho dù quay đầu lại, ý nan bình.

Sau màn đêm, bình minh trong đáy mắt tôi chắc chắn sẽ nghiêng về phía cậu, từ đầu đến chân cậu, dùng ánh sáng rạng rỡ xối lên một lần nữa, dùng ánh mắt thiêu đốt xương của cậu đến khi chảy máu.

Vạn vật sinh sôi, không muốn chìm vào giấc ngủ.

Tôi cúi người xuống, run rẩy nhặt từng chút một, —— nhặt vầng trăng đã vỡ nát kia, chắp vá với trái tim tan nát của tôi.

Tiệc tối chia tay kết thúc, thanh xuân rời đi.

Hai giờ rưỡi sáng, bọn họ vừa khóc lóc vừa chia tay.

Khải Minh, Bạch Hành, Lục Xuyên, cộng thêm Kim Thái Hanh Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc.

Rõ ràng cũng không phải sắp tới ngày tận thế, mọi người ở đây lại đều đau xé ruột gan.

Bọn họ nói lời tạm biệt với một khoảng thời gian đẹp đẽ như vậy.

Một nhóm anh em, từng người một đưa người từ xa đến gần trở về nhà.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân rơi vào cuối cùng.

"Tôi đưa cậu về." Điền Chính Quốc nói.

Dù cho hắn nhìn thấy sự từ chối trong mắt Phác Trí Mân.

Hắn gần như là khẩn cầu: "Một lần cuối cùng."

Ánh trăng tán loạn, sóng vai không nói gì.

Đoạn đường này rõ ràng đã đi qua vô số lần.

Giờ phút này lại giống như chưa từng đi qua, phải nhớ lại từ đầu đến cuối một lần.

Nhớ tần số và hơi thở đồng đều của bọn họ, nhớ độ cao của mặt trăng, góc nghiêng của bóng hình.

"Bye bye, chúc ngủ ngon."

"... Tạm biệt."

Cậu tạm biệt xong liền định xoay người, lại bị Điền Chính Quốc kéo cổ tay.

Sau đó rơi vào trong ngực người kia.

Trong lòng Phác Trí Mân hoảng hốt, nước mắt gần như là lập tức tràn ra khỏi khóe mắt. Cậu đấu tranh dữ dội.

Điền Chính Quốc lại không buông cậu ra, cánh tay rắn chắc càng ôm càng chặt.

"Một lần cuối cùng thôi." Hắn nói, giọng nói khàn khàn run rẩy.

Hô hấp liền phun lên cổ Phác Trí Mân.

Ánh mặt trời ở phía xa dần dần xuất hiện.

Hắn ôm đủ rồi, mới buông ra.

Sau đó không có "Tạm biệt".

Phác Trí Mân đối mặt với bức tường ảm đạm ở giữa cầu thang, nước mắt rơi xuống như mưa. Sau lưng, là bóng lưng càng chạy càng xa của thiếu niên, đón ánh mặt trời ấm áp đang lên đầu mùa hạ.

Tôi, thực sự rất thích cậu.

Cho nên chỉ cần cậu luôn luôn bình an, cho dù, chúng ta đời đời không gặp.

And forever has no end.

—sinh sinh • end—

Phần sau sẽ là phần tái hợp giữa hai bạn, nhưng có lẽ phải một khoảng thời gian nữa (hoặc là không vì mình đang khá cấn với một đoạn ở phần sau). Vậy nên mình đang phân vân không biết có nên tiếp tục dịch phần sau hay là dừng lại ở đây. Mình sẽ suy nghĩ trong lúc lấp hố Nghe Lời, mọi người thông cảm nhé và cảm ơn mọi người đã đọc fic ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro