chapter 12.1: the ghost ship

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 12: con tàu ma


"Sự Trả Thù Của Phù Thủy Biển đang ở đâu?"

"Tôi không biết, thật sự, tôi..."

"Nó ở đâu? Ta biết ngươi đã gặp Jiwon quanh đây, thằng khốn gian manh, vì vậy hãy nói ta biết..."

"Jungkook," Taehyung bước về phía trước, đặt một tay lên vai Jungkook.

Jungkook nhún vai gạt tay anh, vẫn không hạ thanh kiếm đang nhắm thẳng vào cổ họng tên hải tặc đối diện xuống. Một gã đàn ông yếu đuối, thủy thủ đoàn của gã có lẽ sẽ sớm bị giết hoặc được thu nhận bởi một con tàu khác, nhưng theo lời kể của tay thủy thủ ở thị trấn cảng gần đây, thời gian trước anh ta bắt gặp gã này đi với Jiwon. Gã này chắc chắn phải biết hắn đang ở đâu.

"Tôi xin thề với anh," tên hải tặc nói, giọng run rẩy. "Tôi không biết Jiwon ở đâu. Lần cuối cùng tôi nghe tin là hắn đã đi tìm kho báu bị mất của Rồng vĩ đại phương Đông."

"Hah," Jungkook chế giễu. "Cũng chỉ là một đụn vàng tầm thường. Không có gì ngoài một đống rác rưởi."

"Tôi nghe nói đoàn hải tặc của Đinh Ba Đen đã có được nó, hiện giờ họ đang du thuyền dưới những lá cờ của Rồng..."

Chau mày, Jungkook khiến gã ta im lặng bằng cách xuyên thanh kiếm qua bụng gã, ra hiệu cho thủy thủ đoàn của mình thu dọn. "Lấy những gì có thể, mặc kệ phần còn lại," anh nói, nhìn khi cơ thể vô hồn của tên đàn ông gục xuống trên boong tàu. "Lại một lần lãng phí thời gian."

"Anh không cần phải làm như vậy," Taehyung nói, khi họ lục soát xong con tàu của tên hải tặc và trở về tàu của mình, ra khơi một lần nữa. "Trạng thái gần đây của anh rất bất ổn."

"Nó không có ý nghĩa gì cả," Jungkook nói, nắm đấm của anh siết chặt quanh thanh kiếm ngay cả khi anh đã tra nó vào vỏ. "Làm sao một con tàu có thể biến mất khỏi thế gian? Tại sao tất cả những thủy thủ hay hải tặc nào chúng ta bắt gặp, không ai trong số họ biết Jiwon ở đâu?"

"Biết đâu nó đã bị chìm?" Hoseok đoán.

Jungkook liền bắn ánh mắt giận dữ của mình vào anh ta, sẵn sàng vồ lấy anh vì thậm chí gợi ý một điều như vậy, nhưng Taehyung chen vào trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì khiến bản thân hối hận về sau.

"Jungkook, hãy bình tĩnh lại. Anh biết rằng con tàu phải ở đâu đó ngoài kia; Nếu Jimin chết, thì anh cũng vậy, nhớ chứ?" Anh chỉ cho bàn tay đeo găng của Jungkook.

"Đã ba tháng rồi," Jungkook nói, sự tức giận của anh lắng xuống, thay thế bằng cảm giác tuyệt vọng. "Ai biết được những gì đang xảy ra với cậu ấy? Tôi... Tôi sợ điều tồi tệ nhất."

"Điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra", Taehyung nói. "Anh biết Jimin mạnh mẽ như thế nào; Cậu ấy đã sống sót lâu đến vậy, anh cũng cần phải mạnh mẽ vì cậu ấy." Anh liền đưa Jungkook sang một bên, sau khi liếc nhìn các thành viên khác trong đoàn vẫn còn nán lại gần đó. Hạ thấp giọng nói để chỉ mỗi Jungkook nghe thấy, anh tiếp tục, "Anh không thể để thủy thủ đoàn nghĩ rằng mình đang mất hy vọng. Anh là điều duy nhất khiến cả đoàn tiếp tục theo đuổi mục tiêu này; Nếu anh bỏ cuộc, những người khác sẽ ra sao?"

Jungkook thở ra, nhắm mắt lại và sẵn sàng trút bỏ những thất vọng. Không có tác dụng, vì thất bại, căng thẳng và tội lỗi là tất cả những gì đã quấn lấy tâm trí của anh kể từ ngày Jimin bị bắt, nhưng ít nhất anh đã có thể giải tỏa đầu óc đủ rõ để nhận ra những gì Taehyung vừa nói là đúng.

Thủy thủ đoàn đã thề sẽ theo anh đến tận cùng trái đất, nhưng trước tiên anh cần phải dẫn dắt họ đến đó.

"Như mọi khi," Jungkook thở dài, "anh nói đúng. Đi nào, ta hãy du thuyền đến bến cảng tiếp theo trên bản đồ. Nó là đâu, vậy?"

"Tôi tin rằng cảng tiếp theo chính là vịnh Rái Cá. Tuy nhiên, ta sẽ phải thận trọng. Nó có thể không nguy hiểm như cảng Vạc khi mà Hải quân ra vào liên tục, nhưng người dân ở đó vẫn rất cảnh giác với hoạt động của hải tặc."

"Thật tốt khi chúng ta đã đánh cắp con thuyền của một thống đốc", Jungkook nói với nụ cười mỉm. "Không ai có thể nghi ngờ ta cho những hành vi sai trái."

Taehyung cười khà khi Yoongi lướt nhanh qua người họ, lẩm bẩm về việc vải bịt mắt của anh bị dính máu sau trận chiến vừa rồi. Nana, người vẫn đang dõi theo anh như mọi khi, khẽ khàng đề nghị làm sạch nó cho anh.

Hiện tại, mọi người đã trở nên thoải mái khi có thể thân quen với nhau, sự lúng túng của một thủy thủ đoàn hoàn toàn mới đã biến mất như thể nó chưa bao giờ tồn tại ngay từ đầu. Jungkook biết những thói quen và tật xấu của họ, họ cũng biết những gì anh mong đợi từ mình trên con tàu này.

Anh tự tin rằng ngay cả khi mình lạc lối, họ sẽ không bỏ rơi anh như đoàn hải tặc Đinh Ba Đen đã làm. Đơn giản là anh không tưởng tượng được việc không thể tin tưởng một người như Namjoon, người đã cam kết lòng trung thành và không thể hiện bất kỳ điều gì ngoài ủng hộ và thấu hiểu. Yoongi và Nana đã chủ động ở lại, đặc biệt kể từ khi Jungkook nhận ra Yoongi dường như nảy sinh lòng yêu mến kỳ lạ với Taehyung, trong tất cả mọi người. Seokjin cũng vậy, anh ta bị mê hoặc và say đắm trong cuộc sống của một hải tặc nhiều đến nỗi Jungkook chắc chắn rằng anh ta sẽ ở lại cho dù nhiệm vụ là gì, cho dù có một kho báu đang chờ đợi họ ở cuối hành trình hay không.

Hoseok là người duy nhất anh khá lo lắng, vì anh ta thể hiện quá rõ sự do dự nhưng khát khao được tận mắt gặp gỡ nhân ngư đã khiến anh ta tìm thấy một niềm vui chân thực trong công việc của mình. Thậm chí Jungkook đã hơn một lần nghe thấy anh ta hát theo những bài đồng dao của Seokjin và Yoongi.

Anh không cần phải lo lắng về thủy thủ đoàn của mình, nhưng nó vẫn không ngăn được anh thôi lo lắng về Jimin. Ba tháng đã trôi qua, và họ vẫn không có được bất cứ manh mối nào về cậu như trước đó. Người này kẻ nọ đồn rằng đã nhìn thấy con tàu của Jiwon đi qua, nhưng khi họ lần theo dấu vết, con đường mòn luôn kết thúc trong vô vọng.

Jimin vẫn còn sống. Anh biết chắc chắn điều đó. Anh chỉ không biết cậu đang ở trong tình trạng nào, và đây mới chính là việc khiến anh khủng hoảng.

Thư giãn không còn là một lựa chọn cho Jungkook, nhưng anh đã cho phép thủy thủ đoàn của mình phân tán và hoạt động theo ý thích khi đến vịnh Rái Cá. Hầu hết trong số họ ngay lập tức đến các quán rượu, trong khi những người khác tìm nơi buôn bán những chiến lợi phẩm đã thu thập được sau cuộc đột kích gần nhất trên một con tàu.

Jungkook đi theo nhóm người đến quán rượu, nhưng không có tâm trạng để uống. Anh chỉ đến để trùng hợp bắt gặp những ngư dân và thủy thủ vui say trong bia lạnh của mình, rồi nghe ngóng những câu chuyện về hoạt động của hải tặc tại các quán rượu như thế này. Tìm kiếm những manh mối về nơi con tàu của Jiwon đang neo đậu, nên giờ họ đang ngồi trong một quán rượu tồi tàn cùng với hàng tá gã bợm rượu già đời.

Taehyung đi cùng anh, việc khiến Jungkook ngạc nhiên. Gần đây, ở những bến cảng họ thả neo lưu lại, Taehyung dành phần lớn thời gian trên đất liền cùng Yoongi và Nana. Đã quá lâu kể từ khi Jungkook nhìn thấy Taehyung tương tác với ai đó ngoài anh mà không có sự phòng vệ nào, đôi khi, anh dường như nhìn thấy hình dáng của Taehyung ngày xưa, một Taehyung mà anh biết khi lần đầu tiên trở thành thành viên của đoàn hải tặc Đinh Ba Đen.

"Anh không đến các cửa hàng với Yoongi sao? Tôi nghe nói anh ấy đưa tiểu thư Nana đến hiệu may để mua cho cô bé vài bộ váy mới."

Taehyung lắc đầu. "Không, tôi đã nghe một số tin đồn thú vị về thị trấn này. Tôi muốn nghe những câu chuyện mà chính người dân địa phương kể lại. Tôi có cảm giác ta có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích ở đây."

Anh ấy né tránh câu hỏi của Jungkook thẳng thừng đến nổi anh bắt đầu tự hỏi liệu giữa Taehyung và Yoongi đã xảy ra việc gì mà anh ấy chưa muốn nhắc đến.

Nếu vậy, Jungkook cảm thấy nhẹ nhõm. Yoongi có thể là một tay hải tặc độc nhãn lão luyện với giọng nói cộc cằn, nhưng anh ấy cũng thật lòng quan tâm đến Nana và các thành viên khác trong thủy thủ đoàn, và anh rất dịu dàng với Taehyung, không hề ra vẻ trịch thượng. Họ sẽ là điều tốt đẹp dành cho đối phương, và Taehyung xứng đáng có được một người như vậy, người luôn ở đó vì anh theo những cách mà Jungkook không làm được.

"Tôi hy vọng anh đúng về việc đó", Jungkook nói, đặt lại suy nghĩ về Yoongi và Taehyung sang một bên.

Họ ngồi ở quầy rượu, cách đó vài chiếc ghế là nhóm ngư dân lớn tuổi, râu ria xồm xoàm và vô số chai rượu ngổn ngang . Họ đang trò chuyện với nhau bằng tông giọng mà Jungkook cho là nỗ lực càng nhỏ càng tốt, nhưng với số lượng chai rỗng trước mặt, chất cồn đã khiến cho cuộc trò chuyện trở nên rõ ràng.

"Lão nghe nói về con tàu ma chứ?"

"Con tàu ma nào?"

"Con tàu ma nào? Lão tự gọi mình là thủy thủ trong khi không nghe biết gì về con tàu đang lảng vảng quanh vùng biển này ư?"

"Không, không, tôi đã nghe nói về nó," một trong những người khác lên tiếng. "Họ kể rằng nó được điều khiển bởi duy nhất một linh hồn báo thù. Nó vô cùng độc ác, tàn nhẫn, và bất cứ ai không đủ may mắn vượt lệch đường đi của nó đều có kết cục nằm yên bên những con cá."

"Cái gì?"

"Nó đưa họ đến cõi chết, nó đã làm như thế."

"Thần linh ơi! Nếu đó không phải là hải tặc, thí nó là ma quỷ. Đại dương đã không còn an toàn nữa rồi."

Jungkook chế giễu bản thân, lắc đầu và nhấc ly bia lên môi. Tất nhiên họ sẽ không tìm thấy bất cứ điều gì ở đây. Lại là một ngõ cụt khác, một quán rượu đầy những kẻ ngốc buôn bán những câu chuyện ma quái.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Taehyung nhảy khỏi ghế và chuyển sang ngồi ở phía còn lại của Jungkook, gần hơn với nhóm ngư dân. "Lần cuối cùng người ta nhìn thấy con tàu ma là khi nào?" anh ấy hỏi.

Jungkook há hốc mồm nhìn anh, choáng váng rằng Taehyung sẽ rơi vào một thứ lố bịch như thế này.

"Họ kể rằng nó chỉ xuất hiện vào ban đêm khi sương mù giăng kín trời", lão ngư dân đầu tiên nói, dường như đã quên rằng mình đang ở trong cuộc trò chuyện riêng tư mà quay sang tiếp chuyện với Taehyung. "Một khoảng yên tĩnh chết chóc, sương mù chuyển dần sang màu xanh lục, rồi ngay sau đó...nó xuất hiện, với vị thuyền trưởng ma quỷ đứng ở vị trí bánh lái."

"Đã ai nhìn thấy vị thuyền trưởng đó chưa?" Taehyung hỏi.

"Câu chuyện không được kể bởi những ai còn sống," lão ngư dân trả lời. "Không một kẻ sống sót nào đủ ngu ngốc tiến gần đến đó để nhìn rõ con quỷ đó. Nếu ngươi thấy sương mù chuyển màu xanh, lập tức đặt cánh buồm của mình theo hướng ngược lại, nhanh nhất có thể. Một khi ngươi lạc vào sương mù, ngươi sẽ vĩnh viễn lạc lối."

Taehyung gật đầu với chính mình, tiếp nhận tất cả lời khuyên như thể các ngư dân đang răn dạy anh một điều quan trọng cần ghi nhớ.

"Taehyung, chúng ta đi thôi," Jungkook nói, bực bội. Họ chỉ lãng phí thêm thời gian ở đây.

"Anh có chắc không?"

"Chắc. Tôi mệt mỏi vì những thứ này rồi."

Taehyung do dự, nhưng cuối cùng cũng thuận theo, cùng Jungkook trở ra bên ngoài, đi về phía nhà trọ nơi thủy thủ đoàn sẽ tá túc đêm nay.

"Anh không thực sự tin vào những gì mấy lão già đó đang nói, đúng chứ?" Jungkook nhíu mày hỏi.

"Có lẽ vị thuyền trưởng của con tàu đó biết chuyện gì đã xảy ra với Sự Trả Thù Của Phù Thủy Biển," Taehyung trả lời, khoanh tay. "Đó có thể là manh mối mà ta đang lần mò để tìm Jimin."

"Ngay cả khi con tàu ma đó tồn tại, điều mà tôi khá chắc chắn là không", Jungkook bắt đầu, "Tại sao nó sẽ biết về Jimin hay Jiwon và con tàu của hắn ta?"

"Nếu con tàu này thực sự đưa tiễn những tàu thuyền khác đến cõi chết, điều này có thể giải thích tại sao con tàu của Jiwon dường như đã biến mất khỏi thế gian", Taehyung nói. "Có lẽ hắn đã chạm mặt với con tàu ma này."

Jungkook đứng sững trên bước chân của mình, ruột xoắn lại. "Anh đã nói Jimin phải còn sống," tim anh đập thình thịch. "Bởi vì vệt đen, và lời nguyền..."

"Jungkook," Taehyung nhẹ nhàng nói, khiến anh bình tĩnh lại. "Ý của tôi là, nếu con tàu của Jiwon đã bị nuốt chửng, nhưng Jimin vẫn còn sống, thì thuyền trưởng của con tàu ma có thể biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy. Bằng cách nào đó, Jimin chắc chắn đã trốn thoát."

Jungkook thở dài, nhấc tay vò tóc trong sự hoài nghi rằng anh thậm chí còn cho phép mình vui vẻ với suy nghĩ này. Anh đã tận mắt chứng kiến sự tồn tại của các vị thần và linh hồn trong thế giới của họ, nhưng ý tưởng về một tên ma quỷ chỉ huy một con tàu ma đang đánh chìm những tàu thuyền khác trong sương mù màu xanh lục nghe có vẻ quá...khó tin.

"Được thôi," anh nói. "Ta có thể để mắt đến bất kỳ con tàu ma nào bị bao phủ trong sương mù màu xanh, nhưng ưu tiên của chúng ta vẫn nên là tìm kiếm con tàu thực sự của Jiwon mà ta biết chắc nó tồn tại."

"Đó vẫn là ưu tiên hàng đầu", Taehyung nói. "Tôi chỉ cho anh một giải thích hợp lý về những gì có thể đã xảy ra. Chúng ta sẽ không đi đến đâu với việc dò hỏi xung quanh về con tàu của hắn, nhưng nếu ta cố gắng tìm ra con tàu ma này, tôi nghĩ có lẽ sẽ có tiến triển mới."

"Chúng ta thậm chí còn chưa hỏi han về hắn ở đây", Jungkook lập luận. "Ai đó ở thị trấn này cũng rất có thể đã nhìn thấy hắn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro