chapter 14.1: cursed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chương 14: lời nguyền


Để một nhân ngư làm thuyền trưởng không phải là điều mà bất kỳ thủy thủ đoàn nào cũng có thể thoải mái khoe mẽ. Song, Sự Trả Thù Của Phù Thủy Biển vốn không phải thủy thủ đoàn thông thường. Bắt đầu với tư cách một đội chuyên cướp giết được dẫn dắt bởi vị thuyền trưởng khét tiếng một thời mà nay đã rơi vào quên lãng, hiện lại trở thành thủy thủ đoàn đáng kính sợ hoặc kính trọng khắp châu lục (tùy thuộc vào người được hỏi là ai) và được chỉ hủy bởi một sinh vật không hẳn là người mà cũng không hoàn toàn là nhân ngư, sở hữu giọng nói tuyệt vời để lôi cuốn các thủy thủ tìm đến cái chết của mình.

Với Jimin là thuyền trưởng của con tàu, họ có thể tận mắt chứng kiến sức mạnh ẩn sau giọng nói của cậu ấy, nỗi kinh hoàng mà nó có thể gây ra cho những kẻ thù chân chính của họ.

Tình trạng hiện tại của Sự Trả Thù Của Phù Thủy Biển tốt hơn so với thời Jiwon làm thuyền trưởng, nhưng trước mắt, nó chỉ dự trữ thực phẩm cho một người, thế nên con tàu đầu tiên mà họ tấn công trên đường đến Nhật Bản là một tàu buôn. Chuyện chỉ đơn giản bằng việc Jimin trèo lên cột buồm, đứng cạnh chòi quan sát, và khi tàu họ tiếp cận đủ gần, cậu hát một giai điệu ám ảnh buộc mọi thủy thủ trên thuyền bước qua khỏi mạn tàu và nhảy xuống đại dương. Các thành viên của Sự Trả Thù Của Phù Thủy Biển đã được hướng dẫn bịt chặt tai để không bị ảnh hưởng, cho đến khi Jimin ra hiệu, họ cử một đội nhỏ đến tàu buôn để lấy càng nhiều thứ càng tốt.

"Giá như tôi có thể thưởng thức một trong những bài hát của cậu mà không gặp phải kết cục đau buồn", Hoseok bâng khuâng nói khi họ đã rời khỏi tàu buôn. "Tôi đã luôn khao khát được nghe tiếng mời gọi của nhân ngư."

"Tôi không hoàn toàn thích cảm thấy vớt xác cậu ra khỏi đại dương sau khi cậu cố gắng tự dìm mình xuống đâu," Yoongi nói. "Có vài thứ tốt nhất chỉ nên tưởng tượng."

"Đây chắc chắn là một phương án tấn công hiệu quả bội phần," Namjoon nói, đổi chủ đề trước khi Hoseok lại bắt đầu bài phát biểu ủ rũ khác của mình về việc anh chỉ muốn nghe giọng nói của Jimin một lần trong đời. "Ít máu me và nhiều cơ hội sống sót. Phần đông thủy thủ có thể quay trở về thuyền của họ."

"Sẽ khó khăn hơn nếu họ đang sẵn sàng cho một cuộc tấn công," Jimin nghiêm túc nói. "Nó có thể hiệu quả với các tàu buôn, nhưng đừng quá ung dung với ý tưởng không cần chiến đấu. Những hải tặc sẽ chống cự mạnh mẽ hơn nhiều trước lực khống chế của tôi."

"Không sao cả," Seokjin nói, "Bây giờ cậu có một thủy thủ đoàn, và trong tay chúng tôi có kiếm, thuyền trưởng."

"Tôi thích dùng kiếm của mình," Nana chiêm vào, thời gian ở cùng bọn họ càng lâu, cô bé càng hoạt ngôn. Mặc dù vẫn dính chặt Yoongi như keo dán, nhưng dường như ở cạnh Taehyung nhiều hơn đã khiến cô bé từng chút thoát khỏi vỏ bọc của chính mình, và cô không thiếu đề tài để trò chuyện.

"Đôi mắt của anh thật đáng sợ," cô nói với Jimin vào một buổi tối khi họ đến gần Nhật Bản.

"Nó có đáng sợ với em không, nhóc con?" Jimin hỏi.

"Vâng. Đại dương thật đáng sợ. Bà ta tức giận, và muốn chúng ta đều phải chết."

Jimin trao đổi ánh mắt với Jungkook, người lắc đầu không tin. Cậu chưa từng nghe thấy Nana đề cập đến vấn đề này, như thể cô bé biết những thứ mà họ không biết. Cô bé biết về lời nguyền, nên có lẽ chỉ đang đơn thuần nhắc đến nó. Hai người họ sẽ không có được lời giải thích, vì Yoongi đã đưa cô bé đi trước khi có thể nói thêm nhiều điều khác.

Bên cạnh vài trận ẩu đả với các tàu hải tặc khác và những bình luận ngày càng kỳ quặc của Nana, chuyến đi đến hòn đảo cực bắc của Nhật Bản đã diễn ra suôn sẻ xét theo tiêu chuẩn của Jungkook. Danh tiếng của Jimin đi trước cậu một bước, khiến hầu hết các tàu thuyền quay đầu mỗi khi nhìn thấy màn sương mà Jimin triệu hồi xung quanh họ như lớp vỏ bọc. Cách những câu chuyện về con tàu ma được lan truyền rộng rãi cũng thật sự ấn tượng, Jungkook không khỏi cảm thấy tự hảo về Jimin.

Điều không may là khi tàu họ càng đến gần hòn đảo phía bắc, nơi cư trú của các nhà sư theo tin tức của Jimin, thời tiết càng trở nên lạnh lẽo, buộc mọi người phải bó mình trong không khí băng giá và gió rét. Thành viên duy nhất không bị ảnh hưởng là Jimin, người đã quen với việc đắm mình ở ngay cả vùng nước Bắc Cực, và cũng là người duy nhất trên thuyền không ửng hồng gò má vì lạnh và tê cóng các ngón tay đến mức khó thể buộc dây.

Trong tất cả mọi người, Jungkook là người cảm nhận cơn lạnh sâu sắc nhất, vệt đen của anh dường như là nơi dễ tổn thương nhất, ngay cả khi được che chắn bởi đống quần áo và găng tay. Cơn ớn lạnh khó chống đỡ đến nỗi anh buộc phải ở dưới boong tàu trong phần lớn thời gian, răng môi run rẩy và các mao mạch như đông cứng lại trong huyết quản.

Jimin đã cố gắng sưởi ấm cho anh vào ban đêm khi họ ngủ chung giường, nhưng không gì có thể ngăn được cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, đóng băng anh từ trong ra ngoài. Nếu họ không sớm đến được đất liền, Jungkook sợ rằng mình sẽ mất nhiều hơn là vài ngón tay hay ngón chân vì tê cóng.

"Jungkook, hiện tại tôi lo lắng cho chàng hơn bao giờ hết," Jimin nói. "Nhờ lòng thương hại của đại dương mà chàng đã sống sót được đến hôm nay, nhưng lòng thương hại của bà ta sẽ không kéo dài bao lâu nữa. Nếu nhà sư kia không thực sự nắm giữ câu trả lời để phá bỏ lời nguyền, thì chàng... chàng sẽ chết."

"Tôi kiên cường hơn em nghĩ rất nhiều," Jungkook trả lời, mặc dù âm thanh của anh bị lấn át bởi tiếng răng va vào nhau và những cơn rùng mình không thể kiểm soát xuyên qua toàn thân. Từ khi họ tiến vào vùng trời lạnh giá này, anh đã không tháo chiếc găng tay che vệt đen ra, và thầm kinh hãi trước những gì mình sẽ nhìn thấy. Anh biết nó đang lan nhanh hơn trong những ngày này, anh thậm chí đã cân nhắc đến việc hy sinh cánh tay trước, dù biết thừa rằng nó sẽ không ngăn được lời nguyền.

Dấu ấn này chỉ là cách đại dương cho anh thấy bà đã khống chế anh ngay dưới ngón tay cái của mình; có hay không có vệt đen, anh cũng đã bị định sẵn cho cái chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro