chapter 7.1: hell to pay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 7: trả giá bằng địa ngục

Đoàn Đinh Ba Đen tiếp cận hòn đảo trong sự phấn khích tột độ, thứ chỉ xuất hiện trước các cuộc đột kích tàu buôn hay bến cảng. Lần này quan trọng hơn bất kỳ cuộc đột kích nào họ đã làm, thứ sẽ tạo nên bước ngoặt lịch sử của một thủy thủ đoàn, và cũng có thể là lịch sử của giới hải tặc. Kho báu này đã nằm im quá lâu, Jungkook và đoàn hải tặc của hắn là những người đầu tiên để mắt đến nó kể từ khi bị Rồng vĩ đại chôn vùi.

"Chính là đây, Taehyung," Jungkook nói, nhìn người bạn chí cốt của mình trong nụ cười toe toét đến nỗi má hắn đã thấy đau. "Đây là những gì chúng ta đã chờ đợi."

"Hãy cùng cầu nguyện nó giống như những gì anh tưởng tượng," Taehyung trả lời, sự lo lắng khắc sâu lên từng đường nét trên khuôn mặt anh ấy.

Tuy nhiên, Jimin đứng cạnh hắn lại trông hoàn toàn trái ngược, cậu nghiêng người qua mạn tàu với ống nhòm của Jungkook, nét mặt hệt trẻ con hiện ra khi cong miệng tươi cười. "Thật đáng kinh ngạc!" cậu hét lên. "Phải chăng đây chính là cảm giác từ trước đến nay của mọi hải tặc? Cảm giác ham muốn đối với kho báu?"

"Chưa từng như thế này," Jungkook trả lời, không kém phần hào hứng. Hắn choáng ngợp trước mong muốn được ôm lấy Jimin với lượng hoóc môn adrenaline tăng cao đang chảy qua mao mạch, nhưng hiện tại hắn phải kiềm chế. Sau này sẽ có khối thời gian cho nó.

Họ thả neo tại hòn đảo, bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, nó còn u ám và hoang vắng hơn nhiều so với những gì Jungkook đã hình dung trong trí tưởng tượng của mình trước đây. Cây cối cằn cỗi, lá mục xác xơ bám trên thân cành khô héo và những thứ trông như tro tàn núi lửa nằm rải rác xung quanh, nhuộm đen cả bãi cát và cỏ dại. Dãy núi nằm sâu hơn trong đất liền trông có vẻ hung hiểm hơn là hùng vĩ, ánh nắng dường như nhạt đi khi cả đoàn bì bõm lội qua con sóng gần bờ.

"Được rồi, nhân ngư," Junho nói. "Nó nằm đâu?"

Tất cả các thành viên ngay lập tức quay đầu nhìn Jimin, chờ đợi phản ứng của cậu trong cái nhìn gay gắt.

"Chúng ta đang ở trên đất liền, tôi không thể cảm nhận được nó nữa," cậu nói, không chút bận tâm đến thái độ thù địch của đoàn hải tặc. "Tôi chỉ biết nó ở đâu đó trên hòn đảo này."

Đó là tất cả những gì đoàn hải tặc cần nghe thấy trước khi họ bắt đầu phân tán, rà soát mọi ngóc ngách trong tầm mắt để tìm kiếm kho báu. Họ len qua những bụi cây, đào xới bãi cát, lật ngược những tảng đá, thực hiện công cuộc tàn phá cả hòn đảo.

"Này!" Jungkook quát lớn, cố hết sức thu hút sự chú ý của các thành viên trong đoàn. "Bình tĩnh đi, tất cả mọi người! Nếu ta cứ quét sạch hòn đảo này như những tên man rợ, có thể sẽ giẫm nát manh mối mà Rồng lưu lại."

"Nơi này rất lớn," Tanaka phản bác. "Ta đâu có thời gian để giải đố."

Jungkook lắc đầu. Thông thường hắn sẽ đồng ý với đoàn hải tặc, tìm kiếm kho báu càng nhanh càng tốt bằng mọi giá rồi rời khỏi trước khi bất kỳ đoàn hải tặc nào khác biết được câu trả lời nằm tại đây, nhưng hắn không thể quên tình trạng của Jimin khi cậu ấy thoát khỏi hang động ở vịnh Rùa. Hắn không nắm chắc họ có được may mắn như vậy lần thứ hai hay không. "Ta có thời gian cho việc này," hắn nói. "Với những hiểu biết về Rồng vĩ đại, tôi chắc chắn nơi đây giăng đầy cạm bẫy. Chúng ta cần phải cẩn thận."

"Thuyền trưởng nói đúng," Taehyung tiếp lời. "Rồng sẽ không bỏ lại kho báu của mình ở nơi dễ thấy đến nỗi bất kỳ tên ngu ngốc già nua nào cũng có thể tình cờ bắt gặp nó bằng những hành động bạo lực."

Không ai phản đối nữa. Phản đối thế nào được, khi họ chỉ đang nói những điều hợp lý nhất? Những thanh kiếm giắt gọn bên hông thay vì vung vẫy trong không khí, cả đoàn theo sau Jungkook đi xuyên qua hòn đảo, cẩn thận quét qua đất đá để tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đường họ đến kho báu.

Khu vực đồi núi nằm sâu trong đất liền càng khó thể xác định phương hướng, con dốc gần như thẳng đứng, che khuất cả tầm nhìn dù họ đã phải dùng dụng cụ hỗ trợ để leo lên trên. Bất lợi này cũng khiến họ bỏ qua phần diện tích đất đai đáng kể trong công cuộc tìm kiếm, nhưng hòn đảo vẫn đủ to lớn để hàng tiếng đồng hồ trôi qua mà không một manh mối nào xuất hiện.

Kiệt quệ mỏi mệt bắt đầu lan tỏa, nhưng không ai cam tâm dừng chân hay nghỉ ngơi chốc lát cho đến khi kho báu thuộc về họ. Người duy nhất trong đoàn có vẻ vẫn còn hăng hái tiến lên là Jimin, người đang kiểm tra gần như tất cả mọi thứ với đôi mắt tròn xoe tò mò, người mà rõ ràng là rất mới mẻ với tất cả những gì đang diễn ra.

"Cảm ơn vì đã cho phép tôi đồng hành với chàng trong chuyến phiêu lưu này," cậu khẽ nói với Jungkook khi họ dừng lại để xem xét một gốc cây rỗng. "Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của một người lại thú vị đến vậy."

"Không phải ai cũng thế này đâu," Jungkook vui vẻ trả lời, "Nhưng tôi nghĩ rằng mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn khi có em ở đây."

Jimin mỉm cười, siết lấy tay Jungkook một lúc trước khi thả ra để tiếp tục cuộc tìm kiếm.

Tinh thần rơi dần xuống mức báo động khi mặt trời lặn đi và những chiếc đèn lồng phải được thắp lên để quan sát xung quanh. Jungkook đã gần như sẵn sàng tuyên bố tạm dừng và đề nghị cả đoàn quay trở lại tàu trước khi tiếp tục vào sáng mai thì nghe thấy tiếng gọi vang lên từ con suối gần chân núi bên kia.

"Tôi tìm thấy một thứ ở đây!" Jimin vừa nói vừa chỉ tay vào vật trông giống như chiếc xuồng bị úp ngược.

Jungkook vọt chạy qua, cùng lúc với những thành viên cũng nghe thấy khác, hắn giơ đèn lồng qua chỗ Jimin ra hiệu. Tim như nảy khỏi lồng ngực khi nhìn thấy ký hiệu được khắc trên mặt gỗ cổ kỹ của chiếc xuồng chính là dấu ấn Rồng.

"Nó đây rồi," hắn nói, thở ra phấn khích. "Đây là dấu ấn của ông ta."

Bây giờ những người còn lại trong đoàn đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra, tất cả tập trung xung quanh chiếc xuồng chờ đợi Jungkook và Taehyung nâng nó lên, hé ra lối vào tối tăm, trông như một hang động dưới lòng đất.

"Ôi chúa ơi," Taehyung thở ra.

Jungkook không nói nên lời, giơ đèn lồng của mình ra để chiếu sáng lối vào sâu hoáy này hết mức có thể, nhưng tất cả ánh sáng chỉ rọi tới một cầu thang ọp ẹp dẫn xuống khoảng đen mù mịt bên dưới.

"Chà," Jungkook bắt đầu, "Thắp sáng đèn lồng của mình nào." Hắn giữ chặt đèn lồng bằng cách cắn vào quai xách của nó khi bước xuống cầu thang, bên dưới đôi ủng là những bậc thang lỏng lẻo. Không nhìn thấy đáy hang khiến hắn cảm giác như mình đang rơi xuống khoảng không vô tận. Nó quái lạ đến nỗi hắn quyết định không nhìn xuống nữa, ngược lại tập trung vào chiếc thang và khuôn mặt các thành viên đang quan sát mình với ánh sáng yếu dần bên trên.

Cuối cùng cũng nhìn thấy đáy hang, được chiếu rọi bằng áng sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng, hắn gọi những người còn lại leo ​​xuống theo mình. "Tìm thấy đáy hang rồi!" hắn hét lên. "Xuống đây nào!"

Trong khoảnh khắc kinh hoàng thoáng qua, hắn nghĩ có lẽ mình đã xuống quá sâu để họ có thể nghe thấy, tức thì một bóng người bắt đầu leo ​​xuống, khi Jungkook bước ra khỏi thang, hắn nhận ra đó là Taehyung, và Jimin theo sát phía sau.

Trong khi đợi các thành viên còn lại xuống cùng, Jungkook đã dành thời gian để quan sát xung quanh hang động dưới lòng đất mà họ được dẫn vào. Nó tối tăm đến khó tin, nhưng bằng ánh sáng của đèn lồng, Jungkook có thể nhận định rằng đây không phải hang động tự nhiên. Có những bức tường đá và vài ngọn đuốc tàn treo trên đấy, trần nhà mục nát bị bao phủ bởi sự phát triển của lớp thực vật nhưng vẫn lưu lại vết tích có lẽ trước đây chúng đã từng được chạm khắc tỉ mỉ.

Khu vực quanh chiếc thang là một vùng chất lỏng trong như hồ nước, mặt phẳng đen như mực trải dài ra. Chất lỏng sủi bọt ùng ục bên mép lối đi lát đá khiến Jungkook ớn lạnh sống lưng.

"Chúa ơi," Junho há hốc mồm khi thả người xuống khỏi thang, dáo dác nhìn quanh trong e sợ. Đoàn hải tặc đi theo sau, quan sát mọi thứ với sự sửng sốt.

Taehyung, người đi dò đường phía trước, tự mình đốt vài ngọn đuốc trên những bức tường mà họ có thể chạm tới, những ngọn đuốc không bị ngăn cách bởi mặt hồ sủi bọt kỳ lạ. Bây giờ họ đã có thể nhìn thấy ngoài phạm vi những chiếc đèn lồng leo lét, vẻ đẹp kỳ lạ của hang động hiện ra toàn diện.

Từ đây, chỉ có duy nhất một con đường để đi tiếp, một đường hầm được lát đá, nhỏ hẹp, băng qua mặt hồ mở rộng ra phía trước, sâu đến nỗi ngay cả khi nhiều đèn đuốc được thắp sáng cũng không thể nhìn thấy nó dẫn đến đâu.

"Lối này hẳn sẽ đưa ta xuống bên dưới ngọn núi," Taehyung nói.

"Tay tôi đầy vụn gỗ từ cái thang chết tiệt đó," Jaejoon lẩm bẩm, và trước khi ai đó kịp nghĩ đến việc ngăn cản, gã đã quỳ xuống mép hồ và thọc tay vào trong.

Ngay lập tức tiếng hét thống khổ vang vọng khắp hang động, Jungkook giật mình suýt đánh rơi đèn lồng xuống hồ. "Jaejoon!" hắn hét lớn. "Chuyện gì..."

Jaejoon nhấc tay lên, khiến vài thành viên rít lên trong kinh tởm và quay mặt đi. Bàn tay lành lặn này nắm chặt cổ tay kia, giữ lấy những gì còn sót lại của nó. Chất lỏng đã thiêu rụi một phần thịt gã, làm lộ ra cơ và xương.

"Được rồi, vậy nên đừng chạm vào vùng nước đẫm máu đó," Jungkook nói. "Thật mẹ nó khó mà tin được."

"Làm sao tôi biết chứ," Jaejoon rên rỉ, vẫn nâng niu bàn tay biến dạng của mình.

"Ngươi biết hồ nước nào khác cũng sủi bọt à?" Tanaka nói, gõ mạnh vào đầu gã. "Băng bó lại đi, trông thật tởm lợn."

Jaejoon lùi ra phía sau, cố gắng băng bó bàn tay và phát ra những tiếng kêu đau đớn từng hồi, nhưng Jungkook không có thời gian để chậm bước hay dừng lại. Hắn cho rằng có lẽ biểu hiện vô tâm của mình là một hình phạt đối với Jaejoon vì những lời nói châm biếm Jimin của gã trước đây, nhưng hắn quyết định không để tâm đến nó.

"Một lời nguyền mạnh mẽ bị yểm trong nước, Jungkook," Taehyung thì thầm. Đường hầm băng qua mặt nước chỉ đủ rộng cho hai người đi cạnh nhau, với Jimin vững vàng bước bên cạnh Jungkook, Taehyung lách người phía sau cả hai, bắt kịp tốc độ của họ để anh không quá gần với đoàn người phía sau. "Tôi lo rằng những cạm bẫy khác có thể nằm sâu hơn."

"Chúng ta chỉ cần nâng cao cảnh giác," Jungkook nói, nắm chặt tay Jimin.

"Cảnh giác không phải lúc nào cũng có thể giải quyết được những thứ mà anh thường không coi là mối đe dọa," Taehyung nói. "Vùng hào quang của anh hiện giờ đã khác trước. Mọi thứ vẫn...?"

*Aura: chất/hương vị/hào quang toát ra từ người đó. Mình không biết dùng từ nào để diễn đạt trọn vẹn ý nghĩa tương đồng.

"Mọi thứ đều ổn," Jungkook nói nhanh. "Hãy tập trung vào việc tìm ra kho báu và thoát khỏi địa ngục này trước khi ta bắt đầu thảo luận về vùng hào quang, Taehyung."

"Như anh mong muốn, Thuyền trưởng," Taehyung nói, im lặng.

Jimin nhìn sang Jungkook, vẻ tò mò xuất hiện trên mặt cậu. "Tôi không nhìn ra vùng hào quang của anh."

"Hầu hết mọi người đều như thế," Jungkook nói. "Nhưng Taehyung của chúng ta không giống như hầu hết mọi người."

Jimin suy nghĩ một lúc, rồi nói. "Anh cũng vậy mà."

Trước khi Jungkook có thể trả lời, thứ gì đó trên đường hầm rơi vào tầm mắt khiến hắn dừng chân, ngăn Jimin tiếp tục tiến về phía trước. Trước mặt họ, những sợi dây mỏng tang căng xuyên qua lối đi, được bày bố tỉ mỉ đến mức nếu không nhìn từ đúng góc độ hắn sẽ không thể nhận ra chúng.

Chậm rãi, hắn khom xuống nhặt hòn đá dưới chân mình, ra hiệu cho cả đoàn lùi lại. Khi đã chắn chắn mọi người đều ở một khoảng cách an toàn hơn, hắn ném hòn đá vào những sợi dây kia, ngay lập tức âm thanh chói tai vang vọng khắp hang động.

Những sợi dây đã kích hoạt hàng trăm thứ trông như mũi tên, bắn phá khắp đoạn đường, sắc bén đến nỗi một vài mũi ghim sâu trên bức tường đá đối diện, trong khi số còn lại rơi xuống hồ nước sủi bọt bên dưới. Số ít rơi trên lối đi, họ kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện chúng được chạm khắc những hoa văn phức tạp theo trục dọc.

"Ồ," Jimin lẩm bẩm, sửng sờ trước những mũi tên, nhưng cậu không nói thêm gì.

"Cẩn thận bất kỳ sợi dây nào đó khác," Jungkook cảnh báo cả đoàn, khéo léo bước qua nơi bị gài bẫy, ánh mắt càng thêm cẩn trọng. Không ai có thể sống sót sau trận tập kích vừa rồi, khi mà nó xảy ra ngay tức khắc và xung quanh hầu như không có khoảng trống để tránh né.

Rồng chắc chắn đã không tiếc tiền của xây dựng một hang động ngăn chặn những kẻ xâm nhập. Không chỉ có thêm nhiều bẫy dây cần phải thận trọng, những vết lõm nhỏ trên lối đi bằng đá, khi có áp lực, cơn mưa mũi tên trút xuống từ trần nhà, một trong số đó đã găm vào chân Jaejoon.

"Thuyền trưởng," hắn rên rỉ, "Tôi cần nghỉ ngơi. Tôi phải nghỉ ngơi."

"Chúng ta không có thời gian cho việc đó," Jungkook nói. "Có quá nhiều điều bí ẩn trong hang động này; với tất cả những gì ta biết, Rồng có thể đã sắp đặt cho nó tự sụp đổ nếu ai đó ở bên trong quá lâu."

Jaejoon thút thít trong đau đớn và tập tễnh chạy theo họ trong im lặng.

Không ai càu nhàu nữa cho đến khi tiến vào không gian rộng hơn ở phía trước, đối diện là các bức tường của hang động, cuối cùng dòng nước nguyền rủa cũng ngắt đoạn. Phía góc hang ụ lên một mô ánh vàng, chói lóa đến mức nhìn quá lâu sẽ đau nhức mắt.

"Kho báu kia rồi!" một thành viên trong đoàn hét lên, rồi cả bọn bắt đầu lao đến đó khi Taehyung đưa tay ra ngăn cản họ cách xa chúng.

"Chờ đã," anh nói, hấc đầu về phía ụ vàng. "Nhìn đi. Nó đang chuyển động."

Jungkook nheo mắt quan sát, cố gắng chống lại màu sáng chói chang, liền chắc mẩm rằng, đụn "vàng" đang chuyển động và dịch chuyển như thể nó là một vật thể sống.

"Anh nghĩ nó là gì?" Taeha hỏi.

"Tôi không biết, và tôi thà không tìm ra nó thì hơn," Taehyung nói.

Tuy nhiên, sự tò mò khiến Jungkook cả gan hơn, hắn tìm một hòn đá khác, ném vào đụn vàng. Khi nó rơi xuống gần đó, đụn vàng trông như tách rời ra rồi nuốt chửng nó, tiếng lắc rắc vang lên khắp hang động.

"Chúa ơi," Jungkook muốn nôn khan. "Chúng là bọ rệp."

Hàng trăm con bọ rệp màu vàng túa chạy khỏi hòn đá và xây dựng lại đụn vàng kinh tởm của mình, nhưng thứ khiến tất cả kinh hãi chính là hòn đá kiađã bị nghiền thành cát bụi. Một điều chắc chắn, và thực tế là chẳng ai muốn thứ đó ở bất cứ nơi nào gần bên mình.

Chẳng ai ngoài Jimin, người đã tách khỏi đoàn để đến gần đụn vàng với vẻ mặt hiếu kỳ, phớt lờ tiếng la ó ngăn cản của Jungkook. Jungkook suýt ném sự thận trọng vào không khí và đuổi theo cậu thì chân hắn khựng lại trên đường đi.

Jimin cúi xuống gần lũ bọ, thay vì vây lấy và nuốt lấy thịt cậu như Jungkook đã sợ hãi, chúng lại né tránh cậu, nhiều con chui rút vào những khe hở nhỏ trên tường.

Cậu quay lại nhìn bọn họ, hấc đầu về cửa vào một căn phòng mà trước đó quá gần với lũ rệp để bất cứ ai muốn tiến gần. "Đi tiếp đi," cậu nói. "Đã an toàn rồi."

Ngập ngừng, cả đoàn nhích bước về cánh cửa, cho đến khi nó thực sự an toàn, họ lao qua cửa, chỉ sót lại Jungkook, người vẫn nhìn chằm chằm Jimin trong lo sợ.

"Chúng không tấn công em," Jungkook nói khi Jimin cất bước đi cùng hắn, cánh cửa đóng lại sau lưng họ.

"Không," Jimin nói. "Chúng đã không làm thế. Tôi nghĩ mình đang bắt đầu hiểu được nơi này."

"Tôi mừng là ít nhất một người trong chúng ta hiểu được nó," Jungkook cười khổ. "Không ngạc nhiên khi em hiểu nó. Tôi chắc Rồng đã dùng sức mạnh kiểm soát của mình đối với đại dương để tạo ra tất cả những thứ này, em hẳn phải cảm giác được mối liên hệ với nó."

"Gần như vậy," Jimin thì thầm, và họ tiếp tục, theo sau cả đoàn.

Một lúc lâu sau, con đường kết thúc, nhưng những gì chờ đợi họ chỉ đơn giản là một ngõ cụt. Cả đoàn nhìn chằm chằm vào bức tường đá được điêu khắc những biểu tượng giống với thứ xuất hiện trên mũi tên, rồi dáo dác nhìn quanh để tìm ra bất kỳ con đường nào khác xuyên qua nó, nhưng không một manh mối nào xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro