1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần tái ngộ này sau đúng năm năm, vào một ngày cuối tuần tại siêu thị chật kín người mua sắm.

Phác Trí Mẫn một mình đẩy xe hàng chật vật len loi giữa đám đông. Vừa từ nước ngoài trở về, anh vẫn chưa quen với cảnh chen chúc như thế này. Tuy nhiên, cảnh tượng đông đúc mà thân thiết ở đây bất giác khiến anh mỉm cười, cảm thấy hình như mình đang lắng nghe tiếng quê hương với tâm trạng nôn nao của một người xa xứ. Anh không biết những người vừa trở về nước liệu có giống mình không? Hân hoan và hồi hộp đến không thể kiềm chế.

Năm năm! Vậy mà đã năm năm rồi!

Nhưng sao vừa về nước đã gặp lại cậu? Không nói đúng ra là gặp lại họ.

Phác Trí Mẫn lặng người nhìn cặp nam nam đứng trước quầy bán rau, một lần nữa cảm nhận được sự lạ lùng của số phận. Năm năm trước, chính họ đã khiến anh quyết định ra đi.

Bây giờ họ lại cùng nhau đi mua sắm, vậy là cuối cùng họ vẫn bên nhau! May mà hồi ấy anh ra đi, nếu không chỉ sợ vết thương sẽ càng thêm sâu...

Điền Chính Quốc, Điền Chính Phong, sao mình ngốc thế, tại sao cứ một mực cho rằng hai người ấy tên gần giống nhau thì nhất định là anh em?

"Chúng tôi không phải là anh em ruột. Trước đây, hai gia đình là hàng xóm, đều họ Điền nên đặt tên các con giống nhau. Về sau, cha mẹ Chính Quốc đột ngột qua đời nên cha mẹ tôi nhận nuôi anh ấy."

"Anh tưởng, anh thắng được tình cảm mười bảy năm giữa tôi và Chính Quốc sao?"

"Hôm nay, tôi chính thức cho anh biết, tôi yêu Chính Quốc nhưng tôi không muốn tiếp tục yêu thầm anh ấy nữa. Tôi và anh sẽ cạnh tranh công khai. "

Năm mười tám tuổi, một ngày trước sinh nhật Trí Mẫn, Điền Chính Phong vốn điềm đạm bỗng nhiên thắng thắn tuyên bố với anh như vậy. Một người hiền từ, không bao giờ tranh giành với ai như Chính Phong mà quả quyết đến thế, chắc hẳn cậu ấy phải yêu Chính Quốc nhiều lắm.

Nhưng biết lấy gì để cạnh tranh với Chính Phong? Chính vào ngày tuyên chiến, anh đã thua sau đó chạy trốn sang Mỹ suốt năm năm trời.

Điền Chính Quốc... Bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng cùng những lời nói tuyệt tình của cậu, Trí Mẫn thấy lòng đau nhói. Tuy cảm giác rất mơ hồ, khó để nhận ra nhưng chắc chắn là thật.

Họ đang bước về phía anh. Phác Trí Mẫn nắm tay đẩy xe hàng chặt đến mức đầu khớp ngón tay trở nên trắng bệch, gần như lập tức muốn quay đầu. Nhưng siêu thị lúc đó quá đông, anh lại đang đẩy xe nên hoàn toàn không thể bỏ chạy. Thế rồi ngay lập tức anh nghĩ, tại sao mình phải lẩn tránh? Mình nên bình thản nói với họ một câu đại loại như "Xin chào, đã lâu không gặp!" rồi kiêu hãnh quay đi, để lại cho họ một hình ảnh đẹp về mình mới phải.

Huống hồ, có thể họ không nhận ra mình. Anh đã thay đổi nhiều, mái tóc hồng bồng bềnh năm nào giờ đã trở thành mái tóc đen được tỉa gọn gàng trông rất hút người nhìn, làn da trắng mịn giờ đã sạm đi chút ít bởi cái nắng của Mỹ, lại còn quần tây, áo sơ mi trắng, khác xưa nhiều quá. Họ bước từng bước, chầm chậm tiến lại gần nhau, rồi... đi lướt qua nhau.

Ai nói không đau lòng?

Hình như có tiếng nói vọng lại.

"Có cần mua thêm sữa không? Giọng Chính Phong vẫn nhỏ nhẹ như xưa.

...

Phác Trí Mẫn không nghe rõ câu trả lời. Nhớ quá, giọng nói trầm ấm như tiếng vĩ cầm của Điền Chính Quốc luôn văng vẳng bên tai anh suốt năm năm lưu lạc xứ người.

Hụt hẫng nhưng cũng nhẹ nhõm. Trí Mẫn ngẩng đầu lên, qua quyết bước đi.

"Rầm!" Chiếc xe đẩy hàng xô vào đống xà phòng hạ giá chất như núi trên lối đi. Anh đứng ngây ra nhìn mấy trăm bánh xà phòng đồ tung tóe, ngổn ngang

Tệ thật, liệu có thể vờ tỏ ra mình vô can không?

"Trời ơi đây là lần thứ ba trong ngày rồi." Người quản lý siêu thị không biết từ đâu chạy đến than vãn.

Thế nên, cũng không nên trách anh, sao lại chất hàng ngay giữa lối đi như vậy. Trí Mẫn lẩm bẩm, cố bày ra vẻ áy náy.

Đương nhiên, cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong đó có Chính Phong. Điền Chính Phong chỉ vô tình liếc nhìn về phía có nhiều tiếng ồn ào, rồi bỗng giật mình. Anh ấy! Có phải anh ấy không? Chính Phong dường như không tin vào mắt mình. Phác Trí Mẫn... trở về rồi ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro