31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điền Chính Quốc" Lát sau Kim Nam Tuấn lên tiếng trước "Nghe danh đã lâu"

"Không dám" Điền Chính Quốc nhìn thẳng mắt Kim Nam Tuấn

"Anh Kim mới vang danh bốn biển."

"Lẽ nào cậu không tò mò vì sao tôi biết tên cậu?" Kim Nam Tuấn tắt vòi nước, quay người đối diện với Điền Chính Quốc, ánh mắt dịu dàng như mắt nai hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh trang nghiêm của hắn

Kim Nam Tuấn tiếp tục

"Vợ cũ của tôi đã tìm ra cái tên đó bằng công cụ tìm kiếm dữ liệu do tôi sáng chế."

***

Trở về nhà thì đêm đã khuya.

Phác Trí Mẫn bị Kim Thạc Trấn và Trịnh Hạo Thạc chuốc không ít rượu, lúc ra khỏi khách sạn phải dựa hẳn vào người Điền Chính Quốc, vừa ngồi lên xe đã gục đầu ngủ thiếp đi

Điền Chính Quốc bế anh vào phòng ngủ, đặt lên giường. Phác Trí Mẫn tự động chui vào chăn, nằm co người ngủ. Có lẽ do say rượu, khuôn mặt anh đỏ hồng, hàng mi rũ xuống ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Điền Chính Quốc ngắm anh hồi lâu rồi cúi xuống hôn vào trán anh

"Anh ta cũng từng hôn anh thế này phải không?" Chất giọng khàn đặc đã bộc lộ hết mọi nỗi lòng cậu khổ tâm chôn giấu

Đó là nỗi đau chất chứa trong đáy mắt mà khi Phác Trí Mẫn thức giấc cậu tuyệt đối không muốn cho anh thấy.

Điền Chính Quốc lại cúi xuống, kề mặt sát mặt Phác Trí Mẫn, hơi thở hai người quyện vào nhau.

Anh ta cũng từng ở gần gũi anh như thế này sao?

Anh ta cũng từng nhận được nụ cười và sự nồng nhiệt của anh?

Anh ta cũng từng...

Điền Chính Quốc không cho phép bản thân tiếp tục tưởng tượng nữa.

Chỉ tại cậu luôn nghĩ họ giống nhau, trong khi cậu cô đơn trong thế giới này còn anh lại ở một thế giới khác. Có một ngày anh sẽ trở về, hoặc có một ngày cậu không chờ được sẽ đi tìm anh

Trên thực tế, từ đầu năm cậu đã bắt đầu lập kế hoạch ra nước ngoài, mặc dù vẫn biết biển người mênh mông...

Không lâu sau anh đã trở về.

Nhìn cậu với ánh mắt xa lạ.

Rồi nói với cậu, anh đã từng kết hôn.

Nếu đã có một người làm cho Phác Trí Mẫn không cô đơn, cậu nên vui mừng mới đúng, không phải thế sao?

Nhưng Điền Chính Quốc đau buồn nhận ra cậu không độ lượng như vậy.

Cậu rất để tâm.

Để tâm đến sự mất mát trong tinh thần anh

Phác Trí Mẫn vẫn thở nhịp nhàng đều đặn.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đắp chăn cho anh rồi đứng dậy đóng cửa đi ra

Đêm tháng mười một tiết trời rất lạnh, đã có người mặc áo rét. Ngay cả một nơi tấp nập như Thượng Hải người đi lại trên con đường đông đúc nhất thành phố đã thưa dần.

Kim Nam Tuấn ngồi bên cái bàn cạnh cửa sổ tại một quán trà mở cửa suốt đêm. Nhìn ra ngoài hắn quan sát người đàn ông đang đi đến, màn đêm phần nào che mất vẻ tuấn tú, nhưng không hề giảm thần thái xuất chúng của người đó. Kim Nam Tuấn vẫn biết người đàn ông đó khiến Phác Trí Mẫn lưu luyến như vậy nhất định là người ưu tú, nhưng con người Điền Chính Quốc thực sự ngoài sức tưởng tượng của hắn

Người đàn ông như vậy, khi còn ở trường đại học chắc chắn nổi bật. hồi đó làm thế nào Phác Trí Mẫn lừa được cậu ta?

Nếu mình cùng thời với cậu ta ở trường Đại học Thượng Hải thì ai thắng ai thua? Lúc đó mình cũng nổi tiếng mà

Kim Nam Tuấn thầm nghĩ

Nếu như vậy, biết đâu mình sẽ gặp Phác Trí Mẫn trước, có lẽ mọi chuyện sẽ khác 

Nhưng cứ coi như mình gặp Phác Trí Mẫn trước, con người kiêu ngạo như mình lúc đó chưa chắc đã để ý‎ đến Trí Mẫn

Cơ duyên đúng là điều kì diệu.

Trong khi Kim Nam Tuấn suy nghĩ miên man, cậu đã ngồi xuống đối diện

"Tôi tưởng cậu sẽ đến muộn"

"Xưa nay tôi luôn đúng giờ" Điền Chính Quốc bình thản nói, cậu giở cuốn thực đơn tìm phần đồ uống rồi đưa cho nhân viên phục vụ 

"Cà phê, cảm ơn"

Người phục vụ đi lấy đồ uống cho Điền Chính Quốc

Kim Nam Tuấn nhìn thẳng vào người đối diện đột nhiên hỏi

"Phải làm thế nào cậu mới chịu từ bỏ?"

Cách vào đề mang tính chất khiêu khích như vậy, không làm cho Điền Chính Quốc mất bình tĩnh như hắn tưởng. Cậu nhìn đối phương

"Anh Kim tôi không cảm thấy vấn đề này có bất kì ‎ý nghĩa thực tế nào."

"Nói chuyện với luật sư quả nhiên khiến người ta đau đầu" Kim Nam Tuấn cười gượng ngả người vào thành ghế, hai bàn tay đan vào nhau 

"Phác Trí Mẫn hầu như không nói gì về tôi với cậu" Tình hình lúc đó ở đại sảnh giúp hắn khẳng định được câu nói của mình

Đúng là không nói nhiều. Đầu tiên do cậu không cho anh nói, về sau chính anh không muốn nhắc đến. Bản thân Điền Chính Quốc cũng muốn gác vấn đề này sang một bên

Điều này thực ra không phù hợp với tính cách của cậu nhưng liên quan đến Phác Trí Mẫn luôn là một ngoại lệ. 

Kim Nam Tuấn cười, phút chốc dường như quên hẳn người đối diện, hồi lâu sau đột nhiên hỏi

"Luật sư Điền có hứng thú nghe câu chuyện về cuộc đời tôi không?"

Điền Chính Quốc ngẩng đầu

"Đã đến đây đương nhiên là muốn."

Trong hương cà phê thoang thoảng đâu đây, Kim Nam Tuấn bỗng trầm ngâm

Những chuyện ấy không biết nên bắt đầu kể từ đâu

________________________________

Vài chap sau sẽ là mẩu chuyện về cuộc đời của Kim Nam Tuấn nhée

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro