second wishes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin rón rén đi vào studio tối. Jungkook bị cuốn vào màn hình máy tính của mình mà không hề hay biết có người đang vào. Jimin lặng lẽ thắp nến rồi tắt bật lửa trước khi mở đèn.

"Happy birthday to you, Happy birthday to you"

Jungkook giật mình và xoay ghế lại. Khi thấy Jimin khuôn mặt bất ngờ của cậu liền bật cười.

"Happy birthday to my Jungkookiee" Jimin hát thật to và lắc lư người theo Jungkook.

"Chúc mừng sinh nhật em!"

"Hyung à" Jungkook cười. "Anh đã chuẩn bị cái này khi nào? Em thậm chí còn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình"

"Bởi vì tên nhóc nhà em quá ám ảnh với công việc." Jimin chun mũi.

Bàn làm việc của Jungkook trông khá lộn xộn - những ly ramen rỗng và những vỏ kẹo nhàu nát nằm lung tung giữa bàn phím và micro. Cây đàn guitar được đặt tựa vào bàn làm việc và dây đàn thì đã bị mòn do sử dụng thường xuyên.

"Hôm nay là sinh nhật của em nên hãy nghỉ ngơi một chút đi". Jimin cầm chiếc bánh lên trước mặt Jungkook. "Đây!".

Jungkook nghiêng đầu. "Tại sao chiếc bánh lại màu vàng? Nó có vị gì hyung?"

"Chuối! Vị yêu thích của em."

"Họ làm bánh kem chuối ư?"

"Anh đã yêu cầu họ làm một cái dành cho em"

Jungkook nhìn xuống Jimin, nở một nụ cười ấm áp. "Dễ thương quá đi". Cậu thì thầm, véo má Jimin. Jimin ré lên và ngọ nguậy. "Nhanh lên! Thực hiện điều ước của em! Nến sắp tắt rồi."

"Ok! Ok," Jungkook nắm chặt tay mình lại, nhắm mắt. Mọi thứ im lặng trong giây lát, ngọn lửa lập lòe yếu ớt. Cậu thì thầm điều ước của mình rồi đặt tay vào lồng ngực mình để lấy sức trước khi thổi nến thật mạnh.

Jimin cổ vũ, tìm một chỗ trống trên chiếc bàn lộn xộn để đặt chiếc bánh xuống. "Vậy? Em đã ước điều gì? "

Jungkook ôm Jimin từ phía sau, đặt cằm lên vai anh. "Em đã yêu cầu hai điều ước."

Jimin bật cười. "Em không thể làm như vậy!"

"Tại sao không? Không có quy tắc nào nói rằng nó không thể."

"Có chứ! Người ta luôn nói rằng chúng ta không thể ước điều ước thứ hai được. Chính vì vậy bây giờ mong muốn của em sẽ không thành công."

"Chà, nhưng em sẽ là ngoại lệ vì em là Jeon Jungkook."

Jimin đảo mắt rồi cười, lấy nến ra khỏi bánh. "Em đã ước gì?"

"Điều ước số một - Em sẽ trở thành ngôi sao nhạc rock nổi tiếng trên thế giới." Đó là câu trả lời của Jungkook mỗi năm và lần nào cậu cũng mong ước cái hy vọng thuần khiết đó thành sự thật. Điều này làm trái tim Jimin đau. Khi sinh nhật của Jimin đến vào tháng tới, anh sẽ ước rằng điều ước của Jungkook sẽ trở thành hiện thực.

"Còn điều ước thứ hai thì sao"

"Điều ước thứ hai của em là..." Jimin đột nhiên quay cuồng, hơi thở bị bóp nghẹt bởi đôi môi của Jungkook đặt trên môi anh. Jungkook đặt tay sau gáy Jimin, ấn anh thật chật vào cái ôm và nụ hôn, không để thừa chút khoảng trống dù chỉ là một inch. Đôi mắt của Jimin nhắm chặt lại, nhẹ nhàng rên rỉ trong nụ hôn.

"Số hai," Jungkook tách ra khi họ kết thúc nụ hôn để nói tiếp, "là em sẽ không bao giờ đánh mất anh."
Jimin cười khúc khích trước đôi môi Jungkook. "Em đã lừa dối quy luật tự nhiên. Họ sẽ không ban cho em điều ước thứ hai của mình."

Nhưng Jungkook tỏ ra không thích thú, trán nhăn lại với một cái cau mày. "Đừng đùa về điều đó chứ"

Jimin cười khúc khích, rúc vào chóp mũi Jungkook. "Đừng lo lắng em bé lớn của anh. Em sẽ không bao giờ mất anh."

Ánh nhìn mà Jungkook dành cho Jimin luôn bị bạn bè và gia đình của họ trêu chọc anh. "Đó đó ở đó. Em ấy lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu như thể bị dính gì trên mặt vậy." . " Hả nhìn gì chứ?" "Giống như cậu là cả thế giới của ẻm vậy."

Và hiện tại Jungkook đang trao cho anh ánh nhìn ấy. Cậu kéo Jimin lại, hôn anh thật mạnh.
Họ loạng choạng lùi lại, lưng của Jimin đập vào bàn làm việc. Jungkook mơ hồ đưa tay ra phía sau và đẩy bàn phím sang một bên, đặt Jimin lên đó.

Tuy nhiên, một tiếng 'tách' lớn khiến cả hai giật mình.

"Chúa ơi Jungkook! Cái bánh!"

Chiếc bánh bị trượt khỏi bàn và trở thành một đống kem nhão màu vàng trên sàn.

"Ôi chúa ơi. Ở yên đây đợi anh. Anh sẽ đi mua một cái mới."

"Không sao mà hyung." Jungkook cười toe toét, "Em có món tráng miệng của mình ở ngay đây rồi."

Cậu tiến về phía trước và kéo Jimin trở lại phía mình, khiến anh cười lớn...

_____

Những kí ức đẹp có thể rất tàn nhẫn. Vì nó nhắc nhở anh về một người không còn ở ký ức đó nữa.

Những giọt nước mắt của Jimin thi nhau tuôn trào. Tay anh run đến mức gần như không thể cầm vững chiếc bánh nổi nữa.

Anh chàng đó giật mình, liền rời khỏi lòng Jungkook và chộp lấy quần áo trước khi chạy nhanh ra khỏi cửa. Jungkook đảo mắt, chỉnh lại quần lót trước khi nhấc mình ngồi dậy. Cậu lấy điếu thuốc ở kệ tủ đầu giường rồi châm lửa, ngậm đầu thuốc giữa môi. Cậu thậm chí còn không nhìn Jimin trong khi nói. "Anh không có nói với em là anh sẽ đến."

Sức chịu đựng của Jimin đã đến giới hạn. Chiếc bánh trượt khỏi tay anh ta và rơi xuống sàn, bắn tung toé khắp nơi.

Đầu Jungkook sôi lên. "Cái quái gì vậy Jimin?" Cậu nói một cách cọc cằn rồi đứng dậy. "Sao anh lại gây chuyện ở đây? Và bây giờ em phải gọi người đến để dọn dẹp đống rác rưởi này."

"Anh đã bay 13 tiếng đồng hồ để đến gặp em và chúc mừng sinh nhật em, nhưng em lại đang lừa dối sau lưng anh?" Jimin thở hắt, giọng gần như bị vỡ không thể nói rõ được.

"Chúa ơi, em và cậu ta thậm chí còn không có bất kì mối quan hệ gì, chỉ là chơi đùa chút thôi" Jungkook chộp lấy điện thoại và gọi dịch vụ phòng. "Anh đừng có làm quá mọi chuyện lên như thế."

Jimin run rẩy, tai ù đi. Anh đã biết rằng mối quan hệ giữa anh và Jungkook đang dần rạn nứt, nhưng một phần ngu ngốc trong anh vẫn hy vọng rằng mình có thể cứu vãn được nó.

Năm 22 tuổi, Jungkook cuối cùng cũng có được bước đột phá lớn. Một bài hát mà cậu phát hành bất ngờ viral, mang lại cho cậu một hợp đồng của hãng thu âm. Jungkook lập tức chạy hết tốc lực đến nhà Jimin ngay khi nhận được tin, xuất hiện trước cửa nhà anh, người ướt đẫm mồ hôi nhưng với nụ cười hạnh phúc nhất mà Jimin từng thấy. "Em đã làm được, em đã làm được rồi!"

Kể từ đó Jungkook một bước tiến thẳng vào cuộc sống của người nổi tiếng - các cuộc họp báo, xuất hiện trên đài truyền hình, các tour diễn vòng quanh thế giới. Thời gian đầu cậu vẫn gọi cho Jimin hàng ngày, kể cho anh mọi chi tiết về cuộc sống mới của mình. Jimin đã rất hạnh phúc khi nghe, trong lòng tràn đầy sự tự hào.

Nhưng rồi nhiều người bắt đầu hỏi Jimin. "Vậy bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra với mối quan hệ hai người?" Jimin bối rối. "Ý cậu là gì?" Anh thật ngây thơ lúc đó. Jimin đã nghĩ rằng sự nổi tiếng của Jungkook sẽ không làm ảnh hưởng đến họ. Thực sự anh đã nghĩ như vậy.

.

Tuy nhiên, thời gian trôi qua, những cuộc gọi của Jungkook ngày càng thưa thớt. Ngay cả khi Jimin gọi điện, tất cả những gì anh nghe là cậu mệt mỏi như thế nào. Giọng nói của Jungkook đã mất đi sự vui vẻ, nó miễn cưỡng. Một đêm nọ, hai người cãi nhau và Jungkook nổi giận với Jimin. "Anh có biết rằng việc gọi cho anh chỉ là một việc lặt vặt không?"

Vào lúc ấy, Jimin cảm thấy đau. "Anh xin lỗi. Hãy gọi cho anh khi em rảnh. Anh chỉ muốn biết em thế nào thôi" Jimin biết rằng lịch trình Jungkook rất dày đặc, vì vậy, anh đã trải qua hai tháng mà không nhận được một cuộc gọi nào từ Jungkook.

Cuối cùng ngày này cũng đến, đó là một lời mời từ Jungkook. "Em sẽ tổ chức một bữa tiệc để kỷ niệm album đầu tay của mình. Em muốn anh đến. Và em sẽ trả tiền vé cho anh. Em muốn xin lỗi về tất cả mọi thứ. Thực sự rất nhớ anh."

Jimin đã xin nghỉ làm và bay tới đây bằng vé hạng nhất, đây là sự lịch sự của Jungkook. Trợ lý của Jungkook đón Jimin từ sân bay và đưa anh về khách sạn. Khách sạn bây giờ chính là ngôi nhà thứ hai của Jungkook, không còn là căn hộ nhỏ mà họ từng âu yếm ở Busan. Khi Jimin đến phòng Jungkook, anh ngay lập tức bị nhấn chìm trong một cái ôm thật chặt. "Em nhớ anh. Thực sự nhớ anh rất nhiều."

Khoảng thời gian ở bên Jungkook thật hoàn hảo. Chỉ có hai người họ, quấn mình trong chăn, trao nhau những nụ hôn chậm rãi và những cái chạm nhẹ nhàng. Jungkook đã mất hết mỡ ở má và bụng. Do chế độ kiêng. Còn có một ống truyền dịch bên cạnh giường của cậu. "Cái đó để làm gì vậy?" "Không có gì. Chỉ để đảm bảo rằng em luôn khỏe mạnh."
Quầng thâm dưới mắt Jungkook thâm đen đến đáng sợ nhưng cậu vẫn mỉm cười với Jimin, lắng nghe từng lời anh nói.

Nhưng cho đến khi họ đến bữa tiệc và Jungkook bị tách khỏi Jimin chỉ trong vài giây. Cậu được đưa đi gặp mọi người để chào hỏi. Jimin không quen biết ai trong phòng, thu mình vào một góc và lúng túng nhấp từng ngụm rượu vang. Mọi thứ cứ như vậy suốt đêm, và khi Jimin thấy Jungkook cười đùa với những người nổi tiếng quyến rũ kia, anh nhận ra rằng Jungkook thậm chí còn không hề để ý anh đã không ở bên cạnh cậu suốt bấy giờ. Jimin lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.

Sau đó một cuộc cãi vã khác xảy ra.

"Em tất nhiên là rất bận, đây thực sự là ngày ra mắt của album đầu tay của em!"

"Vậy thì sao? Ít nhất em có thể đưa anh theo bên cạnh em"

"Em không hề cố ý, chỉ là em quá bận và mọi người ở đó đều quan trọng nên em phải đến chào hỏi tất cả"

"Vậy ra anh không phải là người quan trọng sao?"

Jimin đã đặt chuyến bay sớm về nhà. Họ ngừng liên lạc với nhau nhiều tháng trời cho đến khi Jungkook lại gửi cho anh một vé máy bay khác.

Và mọi chuyện cứ tiếp diễn liên tục như thế. Đôi khi mọi thứ rất tốt. Jungkook sẽ đưa Jimin đến buổi concert của mình và làm tình với anh ở sau hậu trường. Họ gọi bữa tối trong phòng khách sạn và trò chuyện suốt đêm bên những ly rượu vang. Jungkook sẽ hôn tạm biệt anh khi đến lúc phải rời đi và thì thầm vào tai Jimin rằng cậu yêu anh hơn bất cứ điều gì.

Nhưng đôi khi mọi thứ cũng thật tệ. Jungkook sẽ bỏ rơi anh để đến những bữa tiệc mà cậu khăng khăng rằng phải tham dự. Jungkook gọi họ là mối làm ăn quan trọng nhưng Jimin gọi họ là lời bào chữa của Jungkook. Hoặc khi Jungkook kiệt sức và trút giận lên Jimin. Hoặc khi có cuộc tranh cãi về Jungkook trên mạng, cậu sẽ đối phó điều này bằng cách say xỉn hoặc phê thuốc để quên đi mọi thứ, và Jimin sẽ phải đối mặt với mớ hỗn độn này.

Và hôm sau họ sẽ lại cãi nhau, đồ đạc ném khắp phòng và những tiếng la hét giận dữ thề rằng sẽ chia tay, rồi mọi chuyện kết thúc bằng việc Jimin xách vali lao ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Điều này xảy ra mọi lúc.

"Có lẽ đã đến lúc con phải buông tay, Jimin ah". Mẹ nói với anh trong khi anh đang khóc nức nở trong phòng của mình lần thứ một triệu. Đó là câu trả lời hiển nhiên nhưng Jimin không thể hiểu nổi. Mối quan hệ của anh và Jungkook rất đặc biệt. Họ có thứ mà không ai khác có. Họ đáng lẽ phải ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng có lẽ mọi thứ chỉ là thoáng qua. Có lẽ chúng ta chỉ gặp nhau để rồi chia xa. Có lẽ yêu là để buông bỏ.

______

"Anh chẳng là gì ngoài một gánh nặng đối với em, phải không?" Jimin hỏi, giọng nói nặng nề. Jungkook liếc nhìn Jimin qua vai mình.

"Anh lại bắt đầu r—"

"Anh không bắt đầu bất cứ điều gì với em. Anh đang kết thúc nó!"

Jungkook dừng lại, nhìn chằm chằm vào Jimin, gần như bối rối. Jimin lau nước mắt cùng với tiếng sụt sịt, mỉm cười buồn bã với chính mình. "Đây sẽ là một sự giải thoát cho em. Em sẽ không phải đối mặt với anh nữa."

Jimin tháo chiếc nhẫn từ ngón tay ra, đặt nó lên giường. Đó là chiếc nhẫn hứa hẹn mà Jungkook đã tặng anh nhân ngày kỷ niệm đầu tiên của họ, cùng với một lời hứa rằng họ sẽ kết hôn. Jungkook vẫn đang đeo chiếc dây chuyền có chiếc nhẫn ở cổ. Quả là một trò đùa.

Jimin hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn Jungkook lần cuối. "Anh chỉ hy vọng tất cả những điều này sẽ khiến em hạnh phúc."

Jungkook cứng đờ tại chỗ, không nhúc nhích. Jimin đợi, đợi cậu nói điều gì đó nhưng chẳng có gì xảy ra. Cuối cùng, anh bỏ cuộc, nhặt túi xách và đi đến cửa.

Jimin mở cửa, nhưng một bàn tay phóng ra từ phía sau đóng sập nó lại. Jungkook nắm chặt tay thành nắm đấm dựa vào cửa, thở mạnh.

"Quay lại và ngồi xuống." Giọng điệu của cậu nghiêm khắc nhưng giọng nói phát ra thì run rẩy.

Jimin không quay lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong sự im lặng đáng sợ.

"Được rồi. Em xin lỗi về chiếc bánh. Em sẽ nhờ trợ lý đi mua một cái mới, được chứ?

"Jungkook. Buông tay ra."

"Tên vừa rồi chỉ là một con điếm ngẫu nhiên mà thôi!" Jungkook bùng nổ.

"Thì sao? Điều này không có ý nghĩa gì cả, anh không quan tâm đến cậu ta!"

Jimin chỉ có thể lắc đầu đáp lại, với lấy tay nắm cửa lần nữa. Ngay lập tức, Jungkook lật anh lại và áp anh vào cửa, áp môi mình vào Jimin.

Jimin đã quá quen với điều này. Sự hung hăng của Jungkook - cắn vào môi cho đến khi bật máu, ghim cổ tay anh lên đầu để khiến anh không thể cử động. Jimin từng chống trả, đá và vùng vẫy để thoát khỏi.

Nhưng bây giờ anh vẫn hoàn toàn bất động.

Jungkook hôn Jimin mạnh hơn. Nắm lấy cổ và siết chặt eo anh, cố gắng khơi gợi phản ứng nhưng Jimin vẫn mềm oặt trong vòng tay cậu. Jungkook cố gắng, và tiếp tục cố gắng nhưng cuối cùng cậu cũng dừng lại, dần tách khỏi Jimin trong sự bối rối.

Jimin để mình tựa lưng vào cửa với một tiếng đập mạnh, nhìn chằm chằm vào Jungkook. Anh đã quá mệt mỏi.

"Hãy để anh đi Jungkook."

Jungkook chỉ siết chặt eo anh hơn. Đôi mắt đỏ ngầu và giận dữ của cậu bắt đầu chảy nước mắt.

Và ánh nhìn ngày đó của Jungkook đang xuất hiện trước mắt anh.

Thật nực cười. Chúng ta yêu ai đó nhất khi chúng ta sắp mất họ.

Trong một khoảnh khắc, Jimin hồi tưởng lại, anh trở lại studio cũ của Jungkook, đón sinh nhật lần thứ 20 cùng cậu. Jungkook toả sáng dưới ánh nến lung linh trong bóng tối và khi đó cậu không phải là Jeon Jungkook - một ngôi sao nhạc rock nổi tiếng thế giới. Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ đến từ Busan, uống sữa chuối như nước và sử dụng chổi làm micro để hát cho các bà thím trong khu phố, người đã khóc khi ăn tteokbokki vì quá cay và bị mẹ véo tai vì làm phòng bừa bộn, là người nằm trên giường của Jimin, chơi guitar và cùng mỉm cười giữa nụ hôn.

Trong một khoảnh khắc cậu ấy chỉ là Jungkook của Jimin.

Jimin nhón chân, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Jungkook. Anh giữ yên ở đó mà không cử động, cố gắng kìm nén tiếng nức nở run rẩy trong cổ họng. Jungkook run rẩy bên nụ hôn, và chẳng mấy chốc Jimin cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của cậu rơi trên má mình.

"Anh đã nói với em rồi mà" Jimin thì thầm.

"Nó không có tác dụng khi em ước điều ước thứ hai."

Jimin lùi lại và lần này Jungkook để anh đi, đôi tay buông thõng xuống bên hông.

Jimin bước ra ngoài, bỏ lại Jungkook. Và lần này, anh ấy không quay lại.

Điện thoại Jungkook bỗng kêu "ting", màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn mà Jimin đã không gửi được trước đó, hiện tại đã được gửi thành công.

[video https://drive.google.com/file/d/1l3036oIunmvST4DG29fieEmE5zlYOims/view?usp=sharing]

Phần kết

"Ca sĩ nhạc rock Jeon Jungkook đã trở lại với một album hoàn toàn mới! Người hâm mộ đã rất kỳ vọng vào lần trở lại này sau khi nam ca sĩ đột ngột tạm ngừng hoạt động vào tháng 9 năm ngoái với lý do cá nhân. Mặc dù nhạc rock không phải là thể loại xu hướng, nhưng chủ đề của album lần này là về sự tiếc nuối và đau lòng đã gây được tiếng vang lớn với nhiều người trên toàn thế giới. Album 'Second Wishes' đã đứng đầu tại bảng xếp hạng 78 quốc gia  đạt doanh số 2 triệu bản......"

Jimin tắt radio, lái xe suốt quãng đường còn lại về nhà trong im lặng. Khi đang trở đồ mà anh vừa ở mua siêu thị về căn hộ của mình, anh thấy một nhân viên giao hàng đang đợi trước cửa nhà mình.

"Tôi có thể giúp gì cho anh?"

"Anh là chủ số nhà 13-1 phải không?"
Jimin gật đầu.

Người nhân viên đưa cho anh một bưu kiện. "Có cái này gửi cho anh"

"Nhưng tôi đã không đặt bất cứ thứ gì..." Jimin bối rối nhìn qua nhìn lại giữa người giao hàng và bưu kiện.

"Anh là Park Jimin phải không?" Người giao hàng chỉ vào tên trên đơn hàng, có tên Jimin được in bằng mực rất rõ ràng.

"Ừm...vâng...đó là tôi." Jimin ngập ngừng nhận hàng, quan sát bốn phía của nó. "Cái này là gì?"

Vào trong căn hộ, Jimin ngay lập tức ngồi xuống và mở ra.

Anh lập tức đóng băng tại chỗ, thở gấp.

Album của Jungkook nằm bên trong hộp cùng với một tấm thiệp. Đôi bàn tay run rẩy của Jimin cầm tấm thiệp lên và mở ra

"Em xin lỗi."

Jimin nắm chặt mép tấm thiệp, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.

Anh đặt chiếc CD vào đầu thu kĩ thuật số, nhấn nút bắt đầu và nốt nhạc đầu tiên là giọng hát Jungkook vang lên trong căn hộ trống rỗng của mình.

My you

Lẻ loi dưới màn đêm
Trong nháy mắt
Bóng tối tan dần
Những hồi ức giữa em và anh
Bỗng bừng sáng dưới ánh dương

Từng tia sáng đều rực rỡ vì anh
Từng khoảnh khắc đều trân quý vì anh
Bốn mùa mình bên nhau
Cũng vì anh mà đọng lại bốn mùi hương

Anh là lý do khiến em mỉm cười thật tươi
Anh là lý do khiến em hát bài ca này
Thực biết ơn khi được ở bên anh
Em sẽ cố gắng tỏa sáng hơn nữa

Tan biến rồi chăng?
Lẽ nào là giấc mơ chăng?
Trở mình rồi lại chìm vào giấc ngủ
Có thể mãi mãi vậy không?
Thấu tận tâm can này
Vỗ về an ủi
Rồi khóa chặt trong màn đêm

Đêm tối đơn độc ấy
Mây đen sớm dần tan
Để hơi ấm lại bên anh
In lên dải nắng vàng

Vì anh, ánh dương trong em thêm rực rỡ
Vì anh, thời gian của em thêm hoàn mỹ
Bốn mùa trong năm
Cứ đến rồi đi
Càng trở nên sinh động hơn
Một lần nữa
...

_______________

Note của author:
"Có một đoạn mà mình viết rằng 'Có lẽ chúng ta chỉ gặp nhau để rồi chia xa', và nó xuất phát từ thành ngữ tiếng Nhật 'eshajori' - 'mọi người gặp nhau, rồi chia tay', nó thể hiện sự vô thường của tất cả vạn vật, rằng mọi mối quan hệ của con người sẽ kết thúc vào một ngày nào đó do tính quy luật của cuộc sống này. (Mình hy vọng tâm trạng các bạn cũng cảm thấy như cách mình lần đầu biết đến thành ngữ này. Mang một ý nghĩa vô cùng đau lòng.)"

Note của translator:
Cảm nhận của bạn về bộ này như nào? Hãy để lại cmt cho mình biết với nha. Fic kết thúc với kết OE, mọi người có thể tự nghĩ ra cái kết cho em nó, có thể là một khởi đầu mới của Jungkook và Jimin, cũng có thể là sự kết thúc hoàn toàn của họ. Lyric "My you" thuộc bản dịch của JKVN, mình đã thêm lyrics vô để mọi người cũng có thể cảm nhận được bài hát mà Jimin nghe sau khi hai người chia tay. Cuối cùng thì chúc mọi người một ngày tốt lành. 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro