Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bởi vì sự việc của Hùng Hùng, cô giáo đã mời phụ huynh của Điền Chính Quốc và nó. Mẹ Hùng Hùng ở trường học ầm ĩ một hồi, bà ta cao lớn, so với Điền Tây thì nàng có vẻ nhỏ xinh và yếu thế hơn.

Mẹ Hùng Hùng trỏ tay vào Điền Tây, trước mặt rất nhiều giáo viên chửi đổng: "Cô dạy con cô kiểu gì hả? Mới năm tuổi nhưng chính là tội phạm giết người! Có sinh không có dạy, thằng súc sinh này sớm muộn cũng phạm tội tày đình!" – "Chẳng lẽ con không cha đều như thế, không biết đúng sai?" – "Hùng Hùng nhà tôi có chuyện gì tôi sẽ lột da nó!" – "... ...." Bà ta kích động sấn tới chỗ Điền Tây, kéo tóc nàng đấm đá.

Điền Tây nào phải đối thủ của người đàn bà cơ bắp như mẹ Hùng Hùng, giằng co đôi ba lần đã bị ấn ngã lăn trên đất, tóc bị cào lộn xộn. May mắn có mấy giáo viên gần đó nhanh chóng kéo mẹ Hùng Hùng ra, lúc này Điền Tây mới chật vật đứng lên. Ngoại hình nàng xinh đẹp, giờ phút này dáng vẻ đầy sững sờ không biết làm sao. Cho dù phía Điền Tây đuối lý nhưng các giáo viên đều trò chuyện, an ủi Điền Tây.

Mà Điền Chính Quốc m vẫn luôn đứng một bên, lẳng lặng nhìn. Trên mặt hắn không hề sợ hãi hoặc kinh khiếp, đôi mắt màu xanh chỉ nhìn đăm đăm, không hiện lên chút tình cảm dư thừa, dường như hắn không liên quan đến việc hai người phụ nữ kia gây hấn với nhau.

Thẳng đến lúc các giáo viên khuyên Điền Tây đưa Điền Chính Quốc về nhà, nàng mới yếu ớt gật đầu vài cái. Nhưng khoảnh khắc nàng nhìn Điền Chính Quốc, đáy mắt nàng tràn lan hận thù và ác độc.

Điền Chính Quốc trừng mắt với nàng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Buổi tối, gia đình Phác Chí Mẫn quây quần dùng cơm. Phác Chí Mẫn nhìn cha mẹ còn tươi trẻ và khỏe mạnh trước mắt, những chuyện không vui ở trường học đã tan thành mây khói. Thật tuyệt vì cha mẹ cậu vẫn còn đây, không còn điều gì tuyệt diệu hơn nữa. Kiếp trước, sau khi Phác Chí Mẫn có việc làm thì cậu dọn ra ngoài ở. Bởi vì bận rộn công việc hoặc tình thân qua tháng năm cũng phai nhạt nên cậu không về thăm người nhà thường xuyên, thậm chí lúc cha cậu qua đời cũng không kịp đến bệnh viện nhìn mặt cha lần cuối.

Nghĩ vậy, trong lòng Phác Chí Mẫn cảm thấy xót xa. Cậu vội vàng nói: "Cha, cha ăn thịt thêm này." Nói xong đã gắp một miếng bỏ vào bát của Phác Toàn Đức.

Phác Toàn Đức vui vẻ sờ đầu Phác Chí Mẫn: "Mẫn Mẫn ngoan quá." Rồi y khen, "Ngon thật."

Lưu Quế Lệ ngồi một bên cười phụ họa: "Trời ơi, cha con hai người tình thương mến thương, Mẫn Mẫn chắc không biết mẹ đau lòng."

Phác Chí Mẫn nghe xong bèn ngoan ngoãn gắp cho cô thêm một miếng: "Mẹ cũng ăn nhiều đi, cả cha và mẹ con đều đau lòng hết."

Lời này làm cha mẹ cậu cười ha ha, trên bàn cơm không khí êm đềm và ấm áp.

Rầm! Rầm! "A —!" Đột nhiên nhà đối diện vang lên tiếng thét điên cuồng của phụ nữ cùng với tiếng đổ vỡ của bàn ghế.

"Cái gì vậy?" Lưu Quế Lệ buông đũa, rời khỏi bàn cơm, đứng dựa vào hành lang trước cửa nghe ngóng. "Tiếng ồn kia hình như phát ra từ nhà thằng nhóc mắt xanh."

"A! A!" Tiếng gào thét của người phụ nữ ngày càng dữ dội, ngay sau đó một trận 'loảng xoảng' lại vang lên.

Thân là cảnh sát, Phác Toàn Đức vội nhăn mày đứng dậy: "Mau qua xem, đừng để xảy ra bất trắc!"

Vì thế y vội vàng mở cửa, chạy đến nhà đối diện của Điền Tây, mà bấy giờ tiếng hét bên trong lại càng ầm ĩ. "Vì sao mày muốn tra tấn tao?" "Mày là đồ ma quỷ!" "Sao mày còn chưa chết?!"

Thanh âm sắc lẻm khiến người bên ngoài chói hết cả tai.

"Hai mẹ con đứng xa một chút." Phác Toàn Đức nói với Phác Chí Mẫn và Lưu Quế Lệ, tiếp theo dặn dò, "Mẫn Mẫn về nhà đi." Mặc kệ làm chuyện gì, an toàn của người thân luôn là trên hết.

Lưu Quế Lệ ôm Mẫn Mẫn đứng trước cửa nhà mình, dõi theo chồng.

"Mở cửa, có chuyện gì vậy?" Phác Toàn Đức dùng tay đập vào cửa tạo thành tiếng vang.

Tiếng động bên trong bỗng nhiên ngưng bặt, Phác Toàn Đức lại gầm thêm một tiếng: "Mau mở cửa!"

Mọi thứ vẫn im ắng như cũ. Nhưng làm cảnh sát nhiều năm, trực giác nói cho y biết bên trong chắc chắn có vấn đề. Y chờ thêm giây lát, xác nhận người trong nhà không muốn mở cửa, vì thế giơ chân chuẩn bị tông cửa vào.

'Rầm' một tiếng, dường như có thứ gì va phải cửa, tiếp theo 'lách cách' hai tiếng, cửa mở.

Phác Toàn Đức vội vàng vào trong, cảnh tượng trước mắt làm y sửng sốt. Y thấy một phụ nữ tóc tai hỗn loạn đang đè trên người một bé trai. Tay nàng cầm dao phay, một tay khác chặn miệng đứa bé, trên mặt đất còn loang lổ vết máu. Phác Toàn Đức vội đánh về phía người phụ nữ, cướp con dao trên tay nàng ta rồi ấn nàng xuống sàn nhà.

"Trời ơi, chuyện gì thế!" Lưu Quế Lệ đứng trước cửa thấy một màn thất kinh như vậy, cô bèn chạy vào nhà Điền Tây, bế Điền Chính Quốc đầy máu lên.

Điền Chính Quốc vẫn tỉnh táo, nhưng vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn không quấy khóc, chỉ ngoan ngoãn dựa vào ngực cô. Lưu Quế Lệ kiểm tra cơ thể hắn xem bị thương ở đâu mới phát hiện trên bụng hắn là một vết thương rất to, máu tuôn ra thấm đẫm một góc quần áo.

"Đưa nó nhập viện!" Phác Toàn Đức vội nói, Lưu Quế Lệ lập tức hành động, cô ôm Điền Chính Quốc chạy về nhà lấy tiền.

Phác Chí Mẫn đứng trước cửa nhìn thấy mọi chuyện, cậu hoảng hốt chạy theo cô, sau đó hai mẹ con cùng chạy xuống dưới lầu.

Lưu Quế Lệ vẫy bừa một chiếc Taxi, Phác Chí Mẫn cũng hấp tấp chui vào, ba người ngồi ở ghế sau một loạt. Điền Chính Quốc được mẹ cậu ôm lấy, còn cậu lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Điền Chính Quốc. Cậu vươn tay nắm bàn tay lạnh băng nhỏ bé, điều này khiến một Điền Chính Quốc vốn đang bình tĩnh lại tuôn trào nước mắt, bật khóc tu tu. "Mẫn Mẫn, mình đau quá, bụng đau quá..."

Phác Chí Mẫn liên tục vuốt ve mặt hắn, an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu. Đến bệnh viện sẽ hết đau, hết ngay thôi."

Giờ phút này, Phác Chí Mẫn rất xót xa vì đứa trẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro