01 - quà là quả bom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên những tán lá xanh chiếu xuống những ánh nắng buổi sớm, làn gió dịu mát đầu thu làm các tán lá xào xạc, chúng "nói chuyện" thật rôm rả. Sân trường đại học MERI nhuộm một màu vàng óng, điểm thêm vài bóng râm xung quanh. Giữa sân chính, đài phun nước trở nên thêm phần lấp lánh bởi ánh nắng chiếu vào. Mấy chậu hoa rải quanh sân trường đung đưa trong làn gió dịu mát, cứ thế đón nhận ánh mặt trời.

Khung cảnh này thật làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu, tất nhiên không dành cho những cô cậu sinh viên sắp sửa đi học muộn. Những tán lá lại càng được dịp tán gẫu, chúng nhìn những bước chân chạy thoăn thoắt vào những tòa nhà to khổng lồ phía xa xa kia mà có chút tia "thương xót".

Cảnh tượng sinh viên chạy toán loạn để vào kịp giờ học mỗi buổi sáng không còn quá xa lạ. Đâu đó những tiếng gọi vọng của các sinh viên trên các lớp giục bạn mình chạy nhanh lên để kịp vào tiết càng khiến khung ảnh đẹp thơ mộng của buổi sáng sớm thêm phần nhộn nhịp. Các trường đại học thường có quy mô rộng rãi để đáp ứng đủ tất cả các yêu cầu của một trường đại học cần có. Điều này chắc chắn sẽ là một điểm cộng lớn của một trường, thế nhưng lại khiến sinh viên cảm thấy mỗi ngày đi học như một buổi tập thể dục bất đắc dĩ, chạy giữa cánh đồng mênh mông mà mãi không có điểm dừng.

Những sinh viên đến lớp sớm hơn, đứa thì ung dung nhai kẹo, đứa thì thư thả gặm nốt cái bánh mì ở quán no.1 đằng sau trường. Về quán bánh no.1 kia, thì no.1 ở đây là tên. Tất cả đắc chí nhìn từ trên các tầng nhìn xuống những người bạn của mình đang chạy hộc mặt và thốt ra câu:

"Sinh viên là nô lệ của GPA, là đầy tớ của điểm rèn luyện"

Tiếng chuông báo giờ vào lớp kêu inh ỏi 30 giây rồi kết thúc, sinh viên cũng vào lớp gần hết, sân trường lấy lại vẻ yên bình vốn có. Những tán lá lại tiếp tục đung đưa theo gió, đón nhận ánh ban mai, tận hưởng không khí tuyệt vời mà mẹ thiên nhiên mang lại cho chúng.

Trên sân trường rộng lớn giờ đây chỉ còn lác đác bóng dáng những người đã đi muộn, chứ không còn là "sắp đi muộn" nữa. Ai nấy đều hốt hoảng và chạy lật đật về phía lớp học của mình dù biết là lần này có vẻ hết cứu.

"Chết rồi, nay tao dậy muộn, ông ý vào chưa?"

Chàng trai có mái tóc bạch kim đang chạy hồng hộc dưới sân trường phủ nắng, gấp gáp nói vào điện thoại vài tiếng, chân vẫn thoăn thoắt hướng thẳng vào tòa nhà chính giữa sân.

"Chưa, nhanh lên"

Nhận được thông tin quan trọng nhất từ tiếng nói có phần thong thả hơn mình, chàng sinh viên vội tắt bụp máy trước khi có câu trêu đùa nào khác được nói ra.

Đã dậy muộn, lại còn phải cuốc bộ một đoạn dài dưới sân trường, chưa kể với đống máy quay phim dắt hai bên người nặng trịch khiến mặt chàng sinh viên trông càng khó coi. Mang chiếc mặt nhăn nhúm một phần mệt, một phần bất lực lên tầng ba của tòa nhà, cậu nghĩ lần này không phải ngồi ngoài cửa nữa. Chắc chắn ông trời sẽ không đành lòng làm uổng công chạy thục mạng của mình.

"Ôi đến nơi rồi"

Chàng trai thở hắt được hai hơi, bụng nghĩ hôm nay thoát được rồi. Dùng đôi mắt cận tậm tịt 2 3 độ - chưa đeo kính của mình, thấy loáng thoáng bóng dáng ai quen quen. Rồi, là ông thầy đáng kính khoa sử ấy.

Và đúng như dự đoán, 30 chưa phải là tết, chàng trai kia vừa bước chân lên tầng ba thì chứng kiến người thầy kia đi ở hành lang phía ngược lại, thành công bước chân vào lớp trước cậu.

Ông thầy nhìn cậu ánh mắt bắt quả tang, hất đầu ý là "cậu vào sau tôi, mời cậu ra ngoài". Cậu sinh viên tự hiểu, lóc cóc ra ngồi ghế ở ngoài hành lang, để thở.

Khuôn mặt tái nhợt vì chạy hết sức một đoạn dài lúc còn chưa ăn gì, lại còn tay xách nách mang đủ thứ lên hẳn tầng ba mà vẫn chỉ là người đến sau, chàng trai hậm hực, nghĩ bụng: "thứ người kì quặc ra luật không ai được vào sau giảng viên, quái gở kinh"

Người ban nãy gọi cho người bạn đến muộn của mình, nghe chừng có vẻ muốn giúp bạn, nhưng e là không có cách nào ngoài việc sẽ người điểm danh hộ. Dù sao môn này cũng không phải môn chuyên ngành.

Môn chuyên ngành sẽ do giảng viên của khoa đó đứng lớp, mà khoa truyền thông không ai kì quặc như vậy cả. Nhất là đối với cậu bạn đi muộn kia, vì cậu được cưng nhất khoa. Còn môn học sáng nay là môn đại cương của khoa khác, giảng viên khoa khác sẽ dạy.

Đúng là, ra ngoài mới là bão tố.

Người đi muộn ngó vào lớp, thấy bạn mình cắm cúi vào điện thoại. Đôi giây sau, điện thoại nhận được tin nhắn từ người bạn kia: lát tao đi ăn với mày, nhờ Ari điểm danh hộ rồi.

Đời sinh viên chỉ có vậy, điểm danh là vua, còn điểm thi chỉ luôn xếp theo sau, ai giỏi và muốn thì sẽ cố tới kì thi mà học, hoặc có thể tới thi để qua môn, là tùy lựa chọn mỗi người. Môn đại cương này không quá khó, chàng sinh viên cũng không lấy làm tiếc một buổi học.

Sau khi được hít thở không khí một cách bình thường, chàng sinh viên đứng dậy khỏi dãy ghế gỗ ngoài lớp, chọn một chiếc máy quay trong túi to đùng mà bản thân vác lúc nãy, đi xung quanh trường để quay những thước phim nào đó.

Chiếc máy quay đi dọc hành lang, được một lúc lại hướng xuống sân trường vẫn được nắng chiếu vàng rụm. Thấy khung cảnh trường lúc các tiết học đang diễn ra thật vắng vẻ mà có vẻ thơ mộng, chàng trai không nhịn được mà bình mấy lời:

"Xin chào cả nhà, Park Jimin đang quay những thước phim này ở MERI. Năm cuối rồi, chẳng biết sẽ được nhìn khung cảnh này bấy nhiêu lần nữa"

Khung cảnh đẹp, kèm thêm chất giọng khá trong trẻo của Jimin, đoạn phim có vẻ nhẹ nhàng lạ kỳ.

Vừa đi thẳng, mắt lại nhìn xuống phía sân trường theo camera, Jimin nhất thời không để ý có người đang đi đối diện mình. Sau khi quay phía sân trường, cậu lia lên hành lang một lần nữa, thì một gương mặt to đùng chễm chệ trên màn hình máy quay của cậu, khoảng cách giữa cậu và người đó chỉ có 2 cái sải tay.

"Úi dồi ôi. Cái @&%#..."

Chưa kịp buông ra câu chửi thề, Jimin đã nhăn mặt ngay vì nhận ra người trước mặt.

"Không đi học mà còn quay phim, đúng là lứa sống ảo, nô lệ của mạng xã hội"

"Việc ai nấy làm, tiếp xúc xã hội mở mang kiến thức để sống cho nó tử tế, chứ không phải mấy con robot chỉ đọc chứng khoán, nô lệ của 3 chữ cái"

Dĩ nhiên, tự dưng sáng sớm có quả dớp rơi xuống đầu, sinh viên ưu tú Park Jimin của khoa truyền thông liền đáp trả "hotboy chứng khoán" Jeon Jungkook và tặng một cái lườm không thể thân thiện hơn cho người kia.

Chưa để người đối diện đáp lại, Jimin nói tiếp:

"Với cả tòa này của khoa truyền thông, chui rúc vào làm gì? Lại đi tìm em méng nào à? Ở đây em nào cũng sống ảo như tôi ấy, mê không?"

"Hot boy chứng khoán" vừa được nhắc tới kia - Jeon Jungkook thức dậy sớm hơn mọi ngày, dù không có tiết nhưng nhớ ra "người yêu hụt" của mình có. Tính đi qua lớp với vẻ lạnh lùng nhưng mắt sẽ liếc vào lớp để thấy "bé yêu" của anh (trong mơ) trông hôm nay thế nào vì mấy ngày chưa được thấy mặt. Ấy thế mà lại gặp người ấy ở hành lang, bèn kiếm chuyện làm quà.

Cơ mà quà này có vẻ là quả bom.

"Tìm em nào không khiến em quan tâm, sân si vừa vừa thôi đồ lắm chuyện"

Jungkook đáp lại với vẻ mặt thản nhiên trong khi Jimin sắp muốn cho tên này một tẩn, hôm qua ông vừa đi tập boxing xong đấy đừng đùa.

"Thế việc tôi làm gì là việc của tôi, liên quan gì mà nói? Robot hôm nay cũng lắm mồm, cập nhật thêm EQ đi, nói câu nào thối câu nấy"

Thứ "robot" kia giật giật ở khóe mắt, người ngợm ta đây đầy đủ dây thần kinh, cớ gì lại bảo người ta là robot được lắp từ đống kim loại sắt thép. Chưa vận dụng được bộ não IQ một trăm ba có lẻ của mình để đấu lại cái máy nói trước mặt, Jungkook lại tiếp tục bị người đối diện tung chiêu võ mồm.

"Với cả tôi không phải người yêu của anh mà gọi là em. Hơn có 4 tuổi, mà gọi ông đây là em, không thèm nhé"

Người đối diện Jimin đơ đơ ra một khúc, nghe xong mặt đúng khờ. Thế phải hơn bao nhiêu tuổi mới được gọi người là em vậy người?

"Em không gọi tôi là anh thì gì? Tôi phải gọi em là em, hơn 4 tuổi cơ mà...."

"Với lại ở đây cũng toàn lũ lắm mồm lắm chuyện mà anh không ưa thôi, hôm nay robot muốn đổi vai sang cá cảnh mà lượn lờ à?"

Tư duy nhanh nhạy về ngôn ngữ khiến Jimin nhận ra câu vừa rồi sẽ khiến mình đuối lý, nên não nảy bấc sang một câu khác, đã cãi nhau thì phải thắng.

Trong "trận chiến tình yêu" (còn chưa bắt đầu) hồi trước, cậu tự nhận mình đã thua anh trai này một lần, chắc chắn sẽ không để thua thêm lần nào nữa.

Với một người đầu óc kinh tế, tính toán như Jeon Jungkook đây thì không để đáp lại được câu nào với người trong đầu chỉ toàn chữ kia, nói câu nào cũng bị đối phương chặt câu nấy. Mà không chặt được câu này cũng đổi ngay sang câu khác để thắng cho bằng được. Jungkook nghĩ bụng: "May sao mà trước mặt anh là người đẹp, mà người bình thường thì không chấp người đẹp, lại còn là người đẹp bị dở hơi".

Hotboy chứng khoán Jeon Jungkook thở dài, bước đi qua mặt người đanh đá kia. Người ta nói cấm có sai: "dại nhất là đụng vào cái khoa như cái loa phát thanh của trường như khoa truyền thông"

Nhanh bước qua người đang nhăn nhó sắp nhão ra, Jungkook vừa là người khơi mào, cũng là người kết thúc cuộc trò chuyện vì nếu tiếp tục thì chắc chắn sẽ không có hồi kết.

Lúc nào gặp mặt nhau cũng dìm nhau bằng ngành nghề công việc của đối phương, ấy thế mà cả 2 cũng chẳng ai mệt, coi như là thú vui khi gặp nhau vậy.

Sau cuộc nói chuyện sáng sớm giữa tên âm binh kia thì Jimin cũng mất hứng quay phim. Nghĩ tới chốn nương thân cuối cùng ở trường, cậu đi lên phòng của mình ngồi làm việc chờ Taehyung tan học rồi đi ăn sáng.

Không chỉ là con cưng khoa truyền thông, mà Jimin còn là quả trứng vàng của MERI. Với danh chủ tịch hội sinh viên, Jimin được đặt cách ngay một phòng riêng của bản thân trong trường.

Trường MERI đầu tư hẳn một toà nhà dành riêng cho hội sinh viên. Ở đây là một nơi sinh hoạt của các tổ chức, câu lạc bộ trong trường do hội sinh viên quản lý. Ngoài những phòng dành cho chủ tịch, phó chủ tịch hội sinh viên, các trưởng hội sinh viên khoa, thì ở tòa nhà này còn có những phòng họp như cho giảng viên: có hội trường để tổ chức sự kiện; có cả các phòng chức năng như nhảy, đàn ca sáo nhị, máy tính,.. dành riêng cho hội sinh viên. Vì thế, toà nhà này luôn nhộn nhịp, là trung tâm của mọi hoạt động, mọi cuộc chơi, cũng là mong muốn của bao sinh viên trong trường để được hoạt động tại đây.

Sở dĩ có đặc cách đặc biệt như vậy cho một tổ chức sinh viên, bởi trường MERI cho rằng, sinh viên là bộ mặt của trường, là đại sứ miễn phí để quảng bá cho trường. Kinh phí để trang bị cơ sở vật chất cũng chẳng đáng là bao với thu nhập khủng từ các hoạt động khác. Những sự kiện do hội sinh viên tổ chức thu hút hàng ngàn người từ bên ngoài vào, khiến trường càng có tiếng, và tất cả hoạt động của trường đều nhận được sự chú ý và tạo ra khoản tiền khổng lồ. Đây là kiểu đầu tư mà lời lãi không tồi.

Nhìn hàng loạt những nội dung công việc cần phải hoàn thành, chàng trai tóc bạch kim - đã uống nước nhưng vẫn chưa ăn gì - Park Jimin thở dài thườn thượt, muốn đăng xuất khỏi thế giới. Biết thế chỉ về làm việc cho bố để nhẹ đầu.

Mục việc cần hoàn thành đầu tiên là giấy tờ của tất cả các khoa trực thuộc trường. Tất cả các khoa khác đều đã gửi danh sách sinh viên đăng ký tham gia sự kiện sắp tới, riêng khoa kinh tế lúc nào cũng chậm trễ deadline khiến người làm việc chuẩn chỉnh thời gian như chủ tịch hội sinh viên trường đại học MERI - Park Jimin đây lại lần nữa muốn đăng xuất khỏi thế giới.

Nhưng trước khi đi thì phải cho đại diện sinh viên khoa kinh tế - âm binh của Park Jimin - Jeon Jungkook một bài tế dài mới nhắm mắt xuôi tay được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro