13.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02

05.

Sáng sớm hôm sau, khi đang thu dọn quần áo, tôi nhận được cuộc gọi từ đối tác.

"Chae Chae, Park Hyeon đến đây và nói rằng anh ta muốn giao dự án cho chúng tôi."

Giọng anh ấy trầm và có vẻ hơi cáu kỉnh.

"Họ không có ý định lãng phí thời gian vào dự án này, họ làm vậy chỉ để hạ nhục chúng ta!

"Đừng lo lắng, tôi sẽ từ chối họ ngay lập tức!"

Tôi im lặng một lúc và ngắt lời anh ấy.

"Vậy thì đừng từ chối, hãy thương lượng một mức giá phù hợp với anh ta.Hãy lưu lại tất cả dữ liệu và kết nối chúng lại.Trong tương lai, khi chúng ta ra ngoài để thảo luận về công việc kinh doanh, nó có thể tạo thêm điểm nhấn cho công ty của chúng ta. Kế hoạch này chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, lãng phí thì thật đáng tiếc."

Đây là cách thế giới vận hành.

Một số công ty có tiếng sẽ dễ dàng nhận được dự án hơn, nhưng họ không thèm làm điều đó, nói thẳng ra là họ chỉ tìm kiếm danh sách.

Những lúc như thế này, kiêu ngạo là vô ích.

Kiếm tiền a! Tiền chính là quan trọng nhất. Không những thế, còn có bản tóm tắt của dự án này, đó là một lợi ích tốt.

Tôi cúp điện thoại, nhìn Jeon Jungkook với vẻ mặt có lỗi:

"Hôm nay chắc không đi chơi được rồi. Em phải đến công ty gặp Park Hyeon. Nếu không... anh cũng đi cùng đi?"

Jeon Jungkook sửng sốt, cười nói:

"Được.

"Ai nói hẹn hò thì phải ra ngoài chơi?"

Anh ấy quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến tôi áy náy, nhưng Jeon Jungkook chỉ cười.

"Chẳng lẽ không phải? Em dù bận công việc vẫn sẵn lòng đi cùng anh. Chae Chae, anh rất cảm động."

"...."

Tôi ngơ ngác và chợt nhớ lại trước đây.

Bạn trai cũ từng nói, Chae Chae, em quá bận rộn, người như em thích hợp làm đồng nghiệp, nhưng không thích hợp làm bạn gái, ở bên em sẽ khiến anh rất mệt.

Trong mối quan hệ này, thực ra tôi mới là người cảm động.

06.

Trong công ty.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói ngạo mạn của Park Hyeon.

"Giá cả? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là anh trai của Park Chaeyoung, công ty của mấy người sớm muộn cũng sẽ bị giải tán! Bây giờ thành thật một chút, sau này tôi có thể nhận mấy người vào làm, nếu không các người đều sẽ bị từ chối!

Cô ta có thể giúp các ngươi bao lâu? Lão phu nhân nhà họ Kim sắp về hưu, cô ta vẫn không chịu thỏa hiệp, cuối cùng một chút cũng không lấy được.

Cô ta có trả lương cho anh không, tại sao bây giờ anh không đổi việc? Nhưng mà tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty chúng tôi hơi cao, có thể cũng chẳng đến lượt mấy người.

Nhân tiện.... công ty nhà chúng tôi đã ký hợp đồng với đối tác ở thành phố A. Mấy người có biết ý nghĩa của nó không?

Chúng tôi, cũng là Park gia tiến vào vòng tròn thành phố A!

Từ giờ trở đi, chúng tôi cũng sẽ có một chỗ đứng ở đó!"

Tôi cười khẩy, đá tung cửa phòng làm việc đi vào, lạnh lùng nhìn anh ta:

"Sao vậy, nhà họ Jeon ở thành phố A lợi hại đến mức không chịu chi trả tiền cho anh sao?

Anh vẫn cần đến công ty nhỏ của chúng tôi để có tiền à?

Anh nói đúng, tôi không thể trả lương cho họ sớm, cho nên nếu anh Park muốn hợp tác, giá cả hẳn là cao hơn một chút, dù sao anh cũng không thiếu tiền."

Park Hyeon không ngờ tôi sẽ xuất hiện vào lúc này, anh ta nghẹn lại một lúc rồi nói tiếp:

"Park Chaeyoung, mày đừng có không biết tốt xấu!

Tao đã cho mày một cơ hội!

Nếu không có lòng tốt của tao, tám trăm đời nhà mày cũng không có khả năng đảm đương được dự án lớn như vậy!"

Tôi quay đầu lại nhìn Jeon Jungkook phía sau, bình tĩnh nói:

"Anh quay video lại rồi đúng không? Park gia không đủ tiền, sắp phá sản. Đăng lên giúp họ quảng bá một chút."

"Mày, mẹ mày..."

Park Hyeon đột nhiên đứng dậy và sững người khi nhìn thấy Jeon Jungkook.

"Jeon..."

"Video đã được đăng lên. Anh có quen một người làm trong ngành này. Em có muốn mua hot search không? Anh ấy sẽ cho chúng ta một mức giá đặc biệt."

Vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa Park Hyeon, không ngờ Jeon Jungkook lại cứng rắn như vậy.

Vừa định từ chối thì đã thấy Park Hyeon thay đổi thái độ.

"Em đăng cái này làm gì? Chúng ta đều là người một nhà, anh chỉ nói đùa thôi."

"Jeon...."

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Jeon Jungkook cắt ngang:

"Vừa nãy là trò đùa, giờ thì ra ngoài đi, không tiễn."

Park Hyeon do dự một lúc rồi đi ra ngoài.

Có điều gì đó không đúng.

Park Hyeon mà tôi biết không phải là người dễ dàng bỏ qua như thế.

"Jeon Jungkook, có điều gì anh chưa nói với em không?

" Sao Park Hyeon biết anh họ Jeon"

"Họ Jeon nào?"

Jeon Jungkook im bặt.

Tôi nhìn anh chăm chú, dần cảm thấy có chút thất vọng.

Đối tác phía sau tôi đột nhiên khịt mũi lạnh lùng:

"Tiểu Jeon, giúp chúng tôi đi mua trà sữa nhé."

"Chúng ta vẫn còn có việc cần bàn."

Jeon Jungkook gật đầu và đi ra ngoài.

Tôi thở dài, sốt ruột nhíu mày.

Một lúc sau, tôi đứng dậy và bước ra ngoài.

Tình cảm trong khoảng thời gian này đều là thật lòng. Ở bên anh, tôi cũng rất hạnh phúc.

Có lẽ có điều gì đó chưa rõ ràng, tôi nên đi hỏi anh ấy.

Không thể vô cớ buộc tội anh ấy.

Tôi nhìn thấy anh đứng bơ vơ trước cửa công ty, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

07.

Tôi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy Jeon Jungkook hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên.

Anh ấy luôn cư xử tốt và ôn hòa trước mặt tôi.

Tôi không tiến lên, chỉ đứng đó nhìn bóng lưng anh, cảm giác như chưa từng quen biết anh.

Đứng bên cạnh anh ấy là ông anh trai khốn nạn của tôi.

Anh ta đang cúi xuống và thắp lửa cho Jeon Jungkook.

"Ngài Jeon, sao ngài lại ở đây?

"Đã lâu nghe nói ngài học ở thành phố C, muốn đến thăm ngài, không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngài và em gái tôi...."

Anh ta còn chưa nói xong, Jeon Jungkook đột nhiên xoay người lại cho anh ta một cái tát.

Tiếng "bốp" rất lớn.

"Hợp đồng ở thành phố A chưa được ký phải không?

"Anh Park đã đứng ra lừa dối hợp đồng dưới danh nghĩa của chúng tôi. Đây không phải là một đối tác tốt.

Tôi nghĩ sự hợp tác có thể bị hủy bỏ.

Anh đi đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa."

Park Hyeon lập tức hoảng sợ.

Anh ta tiến lại gần hơn và không ngưng giải thích:

"Không, ngài Jeon, trách tôi nông cạn thiếu hiểu biết...."

"Ngài nhìn trúng Chae Chae rồi?"

"Em gái tôi bướng bỉnh, tôi sợ không thể phục vụ tốt cho ngài được..."

"hoặc...."

Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Jeon Jungkook đá một phát vào bụng.

Sau đó, anh duỗi chân dẫm lên mặt Park Hyeon như đang dập tàn thuốc.

"Chae Chae, anh cũng xứng được gọi?

"Cô ấy là bạn gái của tôi, khuyên anh đừng nói nhiều.

"Cút, đừng để bảo bối của ông đây nghe thấy!"

Tôi đứng đó, nhìn thấy anh quay người lại, trong vô thức liền chạy ra phía sau cây cột trốn, cảm thấy bối rối.

Jeon Jungkook ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác, phủi phủi lòng bàn tay, cau mày rời đi.

Khi quay lại, tôi thấy anh lấy ra một cái bình xịt, anh ấy có vẻ lo lắng, xịt lên áo và tóc với nụ cười trên môi.

Anh ấy dường như đã trở thành chàng trai mà tôi biết rõ một lần nữa.

Anh cúi đầu, lấy điện thoại ra và hắng giọng.

"Chae Chae, Chae Chae, vừa rồi anh quên hỏi, lần này em muốn uống vị trà sữa nào?

"Vẫn là chanh chanh dây 30% đường à?"

"Ding dong", điện thoại của tôi reo lên.

Jeon Jungkook nhìn tôi với vẻ mặt đờ đẫn.

Sau đó, anh cẩn thận hỏi:

"Chae Chae, em vừa nãy....nhìn thấy rồi à?"

08.

Tôi không biết phải đối mặt với Jeon Jungkook như thế nào.

Trên đường về, chúng tôi không nói chuyện.

Thỉnh thoảng anh ấy dùng ngón tay kéo góc quần áo của tôi, nhưng khi thấy tôi im lặng, anh ấy lại im lặng lùi lại.

Đến khi về nhà, tôi mở cửa và nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang đứng bên trong, dọn dẹp phòng khách.

Bây giờ, vẫn còn điều gì đó mà tôi chưa rõ.

"Jeon Jungkook."

Tôi nói chậm rãi.

"Chính xác là anh muốn làm gì?"

Đường đường là thái tử gia của thành phố A, ngài muốn gì ở tôi?

Cho nên suốt thời gian qua, người dọn dẹp nhà cửa không phải là Jeon Jungkook mà là những người anh tìm đến.

Sau đó, trước khi tôi về nhà, anh ấy lại diễn một vở kịch khác và tạo nên hình ảnh một người vợ tốt.

Có phải mọi thứ chỉ là giả vờ?

Những rung động đó cũng là giả ư?

Tôi hít một hơi thật sâu:

"Quên đi, không có chuyện gì, hai người cùng nhau đi ra ngoài đi."

"Chae Chae! Nghe anh giải thích...

"Anh không cố ý gạt em! Không,anh....

"Anh chính là thích em, nhưng nghe nói em không thích người trong giới này, em chỉ thích loại ...người đàn ông không có tham vọng."

Nói xong, Jeon Jungkook xấu hổ cúi đầu, như thường lệ, bất mãn kéo góc áo của tôi:

"Xin lỗi, anh biết mình sai rồi.

Hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ học cách làm việc nhà.

Anh sẽ không nói dối em nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro