4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03.

Chơi trộm bị sếp bắt gặp hay là khi đăng bài về sự cố xấu hổ của sếp.

Tôi cảm thấy bây giờ người nên bị hỏa táng là tôi.

Vừa rồi quá căng thẳng không nghe rõ trong lòng sếp đang nói gì.

Chắc sẽ không trừ lương tôi đâu nhỉ, lương tháng tám nghìn tệ còn không đủ, nhất định muốn tôi vay tiền đi làm sao?

Tôi chủ động nhận việc trình kế hoạch giúp đồng nghiệp, tôi mò vào phòng làm việc của Jeon tổng, hỏi thăm tình hình.

Khi tôi đi vào, khóe miệng Jeon Jungkook đang nở nụ cười, trong lòng giở trò xấu:

'Có nên trừ ít tiền lương trêu cô ấy không nhỉ.'

Má nó, đồ tư bản đáng ghét, đừng có phát điên ở đây.

Có thể đút lót ít tiền rồi trêu tôi không.

'Cô ấy sẽ không khóc đâu nhỉ, bỏ đi.'

Có chứ, nếu như anh trừ tiền tôi, tôi chắc chắn sẽ rơi những giọt lệ rất chân thành đấy.

Tiếng chuông thông báo của wechat vang lên, Jeon Jungkook cầm di động lên xem, hơi nhíu mày:

'Lão Han xin nghỉ, sao lại muốn xin nghỉ lúc này.'

Lão Han là tài xế của Jeon Jungkook, tốt quá, cơ hội kiếm tiền lương li3m chó* của tôi tới rồi.

*là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh

Tôi tỉnh bơ, ra vẻ hờ hững từ trong ra ngoài.

Nhân cơ hội lần sau đi vào phòng làm việc, tôi vờ như tùy ý nói:

"Jeon tổng, tối nay có cần tôi đi đón cô Do không?"

"Được, tôi đi cùng cô, hôm nay lão Han xin nghỉ."

Tôi lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng đúng lúc, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi.

Tiền lương nhờ li3m chó lại tăng một phần, tiền thưởng tháng này, thậm chí cả tiền thưởng cuối năm đang xoay vòng trước mắt tôi.

Trong lòng tôi hát bài "hôm nay là một ngày tốt lành", vui vẻ bước trở lại chỗ làm việc.

Trong lúc đó, Jeon Jungkook còn kéo cửa chớp xuống nhìn tôi hồi lâu.

Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp giả tạo không thể bắt bẻ, đối diện với ánh mắt của anh ấy, không ngừng việc trên tay.

Anh tưởng là tôi bị anh bắt chơi trộm trong giờ một lần sẽ còn có lần hai sao?

Đến giờ tan làm, tôi chở Jeon Jungkook đi đón đối tượng xem mắt của anh, Do A-ra.

Dựa vào những tin đồn mà tôi thu thập được, gia nghiệp Do A-ra xem chừng rất nhiều, bối cảnh hùng hậu.

Cô ta là họa sĩ có chút danh tiếng, xinh đẹp, thích làm từ thiện và rất hiền lành.

Không bàn đến cái nết như cứt thì, Jeon Tổng cũng rất khôi ngô, tuấn tú, trên người lúc nào cũng mang theo hơi thở lạnh lùng, xa cách, không muốn ai lại gần.

Hai người họ có thể coi là trai tài gái sắc, thậm chí tôi cảm giác hơi giống giống một đôi.

Lúc này, bề ngoài và nội tâm Jeon Tổng lại cực kỳ yên tĩnh.

Tôi nhìn anh ấy qua kính chiếu hậu.

Jeon Jungkook đang nhìn bên ngoài, nửa khuôn mặt với đường nét rõ ràng đang chìm trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng những ánh vàng rơi ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên yên tĩnh như vậy thật sự có chút không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro