25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12 tháng 5, trời âm u

Hôm nay bầu trời không được trong xanh lắm, từng đám mây đen kéo về từ phía Nam, không khí có phần ẩm ướt rất khó chịu, tôi vẫn như lúc ở bệnh viện rất mệt mỏi, đầu óc đã tỉnh táo hơn nên sẽ không hay rúc vào phòng ngủ uống thuốc rồi nằm trên giường chờ đợi giấc ngủ mê mang kéo đến nữa, tôi thích ánh sáng nên rèm cửa lúc nào cũng kéo sang một bên để cho ánh sáng soi sáng căn phòng thiếu sức sống này nhưng hôm nay trời không được tươi sáng, không có một giọt nắng, nằm trên giường tôi rất buồn phiền, đầu giường có rất nhiều thuốc đều là thuốc của tôi do các bác sĩ ở bệnh viện đưa sau khi xuất viện, rất nhiều thuốc, trong hộc tủ để đèn ngủ cũng có, mọi loại thuốc đều được tôi sắp xếp rất gọn gàng và tôi hài lòng với chúng, tôi thích sự trật tự. Tôi tìm sách gì đó đọc cho đỡ buồn chán, dù trời bắt đầu mưa nhưng tôi vẫn để cửa sổ cho gió tạc vào, khung cảnh bên ngoài rất đẹp

Bác sĩ không nói cho anh biết tôi còn 2 tháng nữa sẽ từ giã cuộc sống này, xem như đây là họ không muốn anh đau lòng đi.

Tôi được thăm khám hằng ngày hôm nay cũng vậy, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe tôi thế nào, sau khi kiểm tra xong bác sĩ kéo Jungkook ra ngoài nói gì đó nhưng sau khi trở vào tôi thấy anh rất khó chịu, tức giận hiện hữu rõ trên gương mặt, có lẽ lúc nãy anh đã quát lên vị bác sĩ đó rất khó nghe.

"Jungkook có chuyện gì thế?" Tôi gượng người ngồi dậy.

Anh tiến đến ngồi xuống giường ôm lấy tôi vào lòng.

"Ông ta nói lung tung!" Giọng điệu anh có vẻ không được tốt lắm.

"Bác sĩ nói với anh cái gì mà khiến anh tức giận?"

"Ông ta nói... nói rằng..." Anh khép mắt lại, vùi đầu vào cổ tôi.

"Ông ta nói em là đang hồi quang phản chiếu*, tuỳ thời sẽ đi, muốn anh đừng đi đâu cả, phải gác hết công việc lại ở bên em. Nên thuê vài người giúp việc để khi muốn mua gì thì nhờ họ mua không nên rời khỏi em"

Tôi cười haha, cả người đều run lên.

"A, hóa ra đây gọi là hồi quang phản chiếu, cũng là một chuyện tốt, nhưng mà dường như em không có cảm giác gì lạ lắm chỉ thấy cơ thể tốt lên hơn bình thường thôi!"

Jungkook không nói gì nữa chỉ ôm tôi, còn có thể nói gì nữa chứ?

Ngày 2 tháng 6, trời xanh trong rất đẹp

Anh thật sự đã làm như bác sĩ nói anh luôn ngồi ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi nửa bước chỉ cần tôi mở mắt tỉnh lại sẽ nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của anh, anh sẽ hôn tôi vô cùng ngọt ngào nhưng cũng dáy lên vài phần chua sót nơi đáy mắt.

Loại thời điểm này, tôi chỉ cảm thấy thật im lặng, thật thoải mái, không có thống khổ, thì ra, đây là hồi quang phản chiếu mà người ta nói.

Tôi chính thức rời đi vào ngày 20 tháng 6, một mùa hạ buồn, mưa phùn lất phất.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro