09. Vẫn Bên Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc

Nếu biết mọi thứ sẽ trở nên thế này

Anh sẽ cố lưu giữ lại nhiều hơn

Ngày ấy khi nào sẽ tới?

Nếu như có thể gặp em lần nữa

Anh sẽ nhìn sâu vào đôi mắt em

Và nói, "Anh rất nhớ em"

♡♡ Still With You ♡♡

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu các bạn đã đọc hết series "Câu chuyện về Rosekook" và các phần ngoại truyện, Rosekook đã có 'Buổi Hẹn Đầu Tiên', 'Lần Đầu Tiên', và bây giờ, tớ xin được gửi đến mọi người câu chuyện về 'Cuộc cãi vã đầu tiên' của họ.

Mời các bạn đọc và cảm nhận!

Và đừng quên tiếp tục ủng hộ tớ nha. Cảm ơn mọi người nhiều lắm luôn! 😘

-----------------------------------------------------------

Vào một ngày Hè, 2019

Ngày cô ấy đi, trời đổ mưa. Và trong trái tim trống rỗng của Jung Kook, dường như cũng đã đổ mưa từ lúc đấy.

Có một vài khoảnh khắc trong cuộc sống mà Jung Kook thực sự cảm thấy như thể chúng đang diễn ra như một thước phim quay chậm. Đó là những dịp vui vẻ khi anh hít thở sâu lúc kết thúc concert nhóm và nhìn ngắm biển người hâm mộ đã ủng hộ BTS. Hay cảm giác lần đầu tiên được hôn Chae Young - người con gái anh yêu.

Và có lúc... Đó là những khoảnh khắc như thế này, khi anh nhìn thấy nỗi đau hiện rõ trong mắt Chae Young, trái tim anh như chìm xuống đáy biển. Cơ thể như chuyển sang chế độ máy bay, và anh chẳng thể làm gì khác. Nhịp đập nơi trái tim như cố gắng chạy thoát khỏi nỗi sợ hãi. Nước mắt cay xè khi sự im lặng kéo dài giữa hai người và cuối cùng càng trở nên gay gắt. Trái tim Jung Kook đang cố gắng giữ cho chính nó không bị vỡ thành hàng nghìn mảnh, trong khi tâm trí anh loay hoay tìm những từ ngữ thích hợp để nói. Để cứu vãn mọi thứ trước khi quá muộn.

Anh có nên tiếp tục xin lỗi không? Anh có nên để nó qua đi, nói với bản thân rằng nó sẽ tốt hơn theo cách này? Hay anh nên cố gắng giải thích thêm nữa ? Anh có nên bày tỏ sự tổn thương của mình hay thay vào đó anh nên giả vờ rằng anh hoàn toàn ổn? Không có câu trả lời cho điều này, và tâm trí anh chỉ có vài giây để quyết định mình phải làm gì. Bởi vì cô ấy sắp rời đi, và mặc dù bản thân anh tự nhủ rằng, không được để điều này xảy ra...

Jung Kook đã đứng im trong vài giây, chết lặng khi Chae Young đưa điện thoại lên trước mặt anh. Cô cho anh xem một bức ảnh của chính anh, mà Jung Kook không biết là đã bị chụp. Bức ảnh anh với một người phụ nữ khác.

Lông mày Jung Kook đan vào nhau thật chặt khi anh nhìn chằm chằm vào màn hình. Bức ảnh được chụp cách đây vài ngày khi anh đi nghỉ cùng nhóm bạn. Jung Kook và bạn bè đi uống rượu vào đêm hôm đó để kỷ niệm việc cuối cùng anh đã có hình xăm đầu tiên của mình. Người nghệ sĩ vẽ chúng cho Jung Kook là một trong những người bạn cũ của anh từ thời trung học và họ khá quen biết, nhưng anh chưa từng có hành động gì khác với cô ấy ngoài sự thân thiện như những người bạn cũ.

"Chae Young, mọi chuyện không phải như những gì em nhìn thấy đâu." Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng thể hiện sự bàng hoàng và trung thực của anh về những gì cô đang cho anh thấy.

Nhưng đôi mắt Chae Young đã ngấn lệ, bàn tay cô ấy run run. Ngoài sự tức giận và nỗi đau trong đôi mắt ấy, còn chứa một thứ khác - sự chấp nhận. Như thể cô ấy đã quyết định rằng tình huống này là sự thật.

"Chẳng lẽ đây không phải là anh sao? Đây không phải là trong thang máy của khách sạn sao? Đây không phải là anh đang cười với cô ấy trong bức ảnh này và ôm cô ấy trong vòng tay của anh sao?" Chae Young hỏi, lông mày nhíu chặt lại khi cô ấy giận dữ, vuốt từ bức ảnh này sang bức ảnh khác.

Jung Kook chưa bao giờ thấy Chae Young như thế này. Cô ấy đau đớn và tức giận. Giọng cô ấy gay gắt, đôi mắt đã không còn hơi ấm, cơ thể căng thẳng đến mức gần như run lên. Điều đó gần như giết chết Jung Kook, khi biết rằng anh chính là nguyên nhân gây ra nỗi đau của cô, nhưng Jung Kook quá sốc với lý do đằng sau nó, đến nỗi anh không biết nên thế nào để làm cho nó tốt hơn.

Vào thời điểm của kỳ nghỉ, Chae Young đã dành những ngày nghỉ cùng gia đình ở Seoul, còn Jung Kook thì về Busan. Vì vậy, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau hai tuần. Jung Kook đã mong đợi cô sẽ chạy vào vòng tay anh và chào đón anh theo cách vui vẻ mà cô vẫn thường làm. Thay vào đó, anh đã phải đối mặt với một sự tức giận mà anh chưa bao giờ thấy ở cô.

"Anh có thể giải thích, Chae Young. Xin em đừng vội kết luận. Xin hãy nghe anh nói."

Chae Young thở ra một hơi đầy bực bội và chỉ thẳng vào điện thoại của mình.

"Nhìn những bức ảnh này đi, Jung Kook! Chúng không hề bị chỉnh sửa. Em đã không gặp anh trong nhiều tuần rồi! Anh nói rằng mình đi du lịch với bạn bè. Và sau đó em thấy những bức ảnh này của anh xuất hiện khắp nơi trên mạng. Em phải làm gì đây? Ngoài việc tự hỏi điều gì đã xảy ra trong chuyến đi của anh để tạo nên những bữa ảnh này?!"

Jung Kook hiểu rằng Chae Young có quyền tức giận và chất vấn anh, nhưng mặt khác anh ấy cũng bắt đầu cảm thấy tức giận về sự xâm phạm quyền riêng tư từ các tờ báo lá cải. Về việc Chae Young nhanh chóng mất lòng tin vào anh sau hơn một năm họ cùng nhau vun đắp tình cảm yêu thương, gắn bó. Hơn bất cứ điều gì, Jung Kook thật sự tức giận về toàn bộ chuyện này, nó xảy đến trong khi anh thực sự chẳng làm gì cả.

"Chae Young!" Anh nói, giọng trầm thấp kiên định. "Em có thể tin tưởng anh không? Tin rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em? Cho anh cơ hội giải thích được không?"

Cô nhướng mày nhìn anh. "Vậy... Anh nói đi!"

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng tìm kiếm chút gì còn sót lại của tình yêu luôn lấp lánh nơi đó mỗi khi cô nhìn anh. Nhưng có quá nhiều nỗi đau ở đó lúc này, rất khó để anh có thể nhìn thấy bất cứ điều gì khác ngoài nó.

"Đúng là những bức ảnh này được chụp khi anh đi du lịch. Anh đã nói với em, anh đi xăm vào tuần đó, em cũng biết đó là một điều có ý nghĩa lớn như thế nào đối với anh. Sau khi hoàn thành, tụi anh đã đi uống rượu để ăn mừng, cùng với người thợ xăm, và những người bạn khác — "

"Vậy anh đang đổ lỗi cho những chuyện này là vì rượu?" Cô hỏi mang theo chút chế giễu trong giọng nói.

Jung Kook siết chặt quai hàm. Anh có thể cảm thấy cơn tức giận của chính mình bắt đầu ngấm qua sự kiên nhẫn, nhưng anh lại thở sâu và cố gắng giữ bình tĩnh.

"Chae Young, em có thể nghe anh nói hết không?"

Hai người im lặng nhìn nhau trong một khoảng thời gian dài, hàm nghiến chặt, hai mắt nhìn nhau, lông mày nhíu lại ngày càng sâu hơn, ngôn ngữ cơ thể ngày càng khép lại.

Và rồi cuối cùng, Chae Young thở dài thườn thượt. Vẻ giận dữ bắt đầu vơi đi trên nét mặt của cô, nhưng nỗi buồn và sự tổn thương thay thế cho nó, điều này dường như còn tồi tệ hơn.

"Cô ấy là ai?" Chae Young hỏi, giọng thật nhẹ nhàng, mang theo cả cảm giác thất bại của chính cô.

Jung Kook muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể đang căng thẳng của họ và ôm Chae Young vào lòng, để trấn an cô rằng mọi thứ sẽ ổn. Rằng họ có thể vượt qua điều này. Và rằng anh yêu cô hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này.

Nhưng khi anh cố gắng tiến lại gần một bước, Chae Young lập tức bối rối lùi ra xa. Với cú sốc và nỗi đau mà mỗi một bước lùi lại của cô, từng chút một bùng cháy xuyên qua lồng ngực Jung Kook, đau đớn như thể cô đang tát vào mặt anh vậy.

"Cô ấy là ai??" Lần này to hơn, giọng cô run run, nhưng mắt cô lại nhìn chằm chằm vào anh.

"Cô ấy là một người bạn thời trung học, hiện là một nghệ sĩ xăm hình. Cô ấy làm việc ở một thị trấn nhỏ gần ngoại ô của Busan. Cô ấy đã giúp thiết kế hình xăm của anh được một thời gian. Trong kỳ nghỉ đó, anh đã đến studio của cô ấy để xăm."

Chae Young há hốc mồm và cô từ từ lắc đầu.

"Anh không kể với em rằng anh đã nói chuyện với người phụ nữ này trong suốt thời gian qua, em chưa bao giờ nghe thấy anh đề cập đến cô ấy. Vậy mà anh đã đến đó để gặp cô ấy và đích thân cô ấy xăm cho anh? Nếu anh thích cô ấy đến vậy..."

Bây giờ, cơ thể Chae Young đã mềm nhũn. Giọng cô ấy như hét lên, cô giật lấy ví và áo khoác, và rời khỏi ghế sofa trước khi Jung Kook kịp nhận ra mình đã nói sai điều gì.

"Chae Young, nó không phải là điều gì sâu sắc như vậy! Anh chỉ muốn một nghệ sĩ xăm mà anh biết để có thể tin tưởng rằng nó sẽ được thực hiện đúng cách! Anh không đề cập đến cô ấy vì đó chỉ là một mối quan hệ bạn bè bình thường thôi, Chae Young! Anh và cô ấy chỉ trao đổi một vài tin nhắn và luôn chỉ nói về các hình xăm! Chưa kể cô ấy đã có bạn trai."

Rõ ràng, đó là điều tồi tệ nhất mà Jung Kook đã nói ra với Chae Young vào lúc này. Bởi vì bây giờ cô đang nhìn anh với quá nhiều sự kinh ngạc xen lẫn thất vọng đến nỗi anh gần như có thể nghe thấy trái tim mình như vỡ vụn ra từng mảnh.

"Jung Kook...," Chae Young nói rất nhỏ như thể cô chẳng còn đủ sức để tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, "Suy nghĩ đầu tiên của anh không nên là cô ấy có bạn trai... mà phải là anh đã có bạn gái rồi, Jung Kook..."

Chae Young xoay người định bỏ đi, nhưng Jung Kook đã nắm lấy tay cô.

"Chae Young, điều này có nghĩa là gì?!"

Sự hoảng loạn bắt đầu vào lúc này. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tình hình đã leo thang trước khi Jung Kook có thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn nó. Và bây giờ tất cả đã sôi sục để rồi đi đến một kết cục bi thảm, tất cả những gì anh có thể cảm thấy là kinh hãi. Mặc dù một phần trong anh biết điều gì sắp xảy ra tiếp theo, nhưng một phần khác lại kiên quyết không chấp nhận nó.

Chae Young hất tay anh ra, rồi từ từ quay lại đối mặt với anh, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô.

"Em nghĩ anh biết chính xác nó nghĩa là gì, Jung Kook."

"Hình ảnh đôi lúc chỉ là những khoảnh khắc được ghi lại, nó không phải toàn bộ câu chuyện, nhưng tình yêu và sự thấu hiểu giữa chúng ta mới là toàn bộ sự thật, Chae Young."

Jung Kook có thể nghe thấy sự run rẩy trong chính giọng nói của mình khi cố gắng giữ lấy cô. Giữ thật chặt lấy tình yêu của anh.

"Đối với anh, tình yêu của chúng ta luôn là điều thật nhất trên đời, vì vậy anh cũng đau đớn khi em nghĩ rằng anh đã lừa dối em. Tại sao em không thể tin tưởng anh? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua? Em hiểu rõ anh mà, Chae Young. Em biết là anh sẽ không bao giờ làm điều này. Xin em hãy tin lời anh nói... Chae Young!"

Jung Kook càng nói, Chae Young càng khóc nhiều hơn, và bên ngoài trời bắt đầu mưa, và cơn mưa dường như cũng đang đập mạnh vào trái tim anh, hiện thực bắt đầu chìm vào trong màn mưa ấy. Và khi Jung Kook nhìn vào mắt cô một lần nữa, anh có thể cảm thấy chính mình cũng đang rưng rưng nước mắt.

"Không phải là em không tin anh,..." Cô nhẹ nhàng nói, khụt khịt trước khi bước lại gần anh.

Khi cô đưa tay lên ôm mặt anh, anh như nắm được một tia hy vọng. Anh nghiêng người chạm vào cô và để những giọt nước mắt thấm vào lòng bàn tay cô, tay anh ôm lấy cổ tay cô, rồi đặt lên ngực mình. Nhưng hy vọng đó đã bị dập tắt với những lời tiếp theo của cô.

"Em muốn tin anh, Jung Kook, em rất muốn... Nhưng điều mà đôi mắt em đang nhìn thấy khiến em muốn nói điều gì đó khác. Em đã từng trải qua tình huống như này trước đây, vì vậy rất nhiều ký ức thực sự đang hiện về trong em. Nhưng lần này, người đó là anh, Jung Kook, em như muốn nổ tung, như không thể thở được. Em đau hơn gấp nhiều lần. Em không biết mình nên làm gì ngay bây giờ. Em nghĩ... Cả hai chúng ta đều cần thời gian, để sắp xếp lại mọi thứ từ trong suy nghĩ... để xoa dịu cảm xúc của chính mình... để tìm ra những gì chúng ta thật sự muốn..."

"Anh biết mình muốn gì," Jung Kook nói chắc nịch, tay vuốt ve hai bên mặt cô giống như cô đang ôm anh. "Anh không cần thời gian vì sẽ không có gì thay đổi được điều đó. Nhưng anh sẽ tôn trọng mong muốn của em và cho em tất cả thời gian em cần."

Chỉ nói lời cuối cùng đó thôi đã khiến lồng ngực anh đau đớn vô cùng, và với cái cách mà Chae Young nhắm mắt lại trong giây lát, anh biết điều đó cũng khiến cô tổn thương nhiều như vậy.

Chae Young mất một giây để nhìn lên anh, đôi mắt cô đẫm nước mắt.

"Không, Jung Kook,...," Cô thì thầm, lắc đầu, khiến cho nước mắt chảy dài trên mặt cô và lòng bàn tay anh. "Em muốn chia tay."

Jung Kook cảm thấy quai hàm của mình như chùng xuống vì điều đó, cổ họng anh đột nhiên khô khốc, trái tim anh chìm sâu đến mức, như thể nó đã ngừng đập trong vài giây.

Jung Kook sốc đến mức như bị đông cứng tại chỗ. Không thể nói, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, thậm chí dường như anh chẳng thể thở nổi nữa. Jung Kook chưa bao giờ nghĩ rằng anh và cô sẽ đi đến thời điểm này.

"Anh không muốn thế," Anh nói nhẹ nhàng khi cô bắt đầu kéo ra khoảng cách với anh, Jung Kook cố giữ chặt lấy tay cô. Tuyệt vọng, anh nói. 

"Làm ơn, Chae Young... Chúng ta có thể giải quyết được chuyện này. Chúng ta có thể nói chuyện, em có thể la hét, em có thể tức giận, thậm chí, em có thể đánh anh cũng được, nhưng làm ơn đừng làm như thế, xin em... Chỉ là... Em đừng đi... Chae Young!"

Cơ thể mỏng manh của Chae Young lúc này đang run rẩy theo những tiếng nức nở của cô, khiến cõi lòng Jung Kook càng tan nát nhiều hơn.

"Em yêu anh quá nhiều, Jung Kook. Tình cảm này nơi em quá sâu... Đến nỗi em không thể chịu được nỗi đau này nữa, nó thực sự sẽ giết chết em mất. Vì vậy, chúng ta hãy kết thúc nó trước khi chúng ta làm tổn thương nhau nhiều hơn."

"Đó thực sự là những gì em muốn sao?" Anh hỏi, tầm nhìn của anh mờ đi khi anh chớp mắt nhìn cô, tìm kiếm trên vẻ mặt đau khổ của cô bất kỳ dấu hiệu không chắc chắn nào. Nhưng không có. Cô ấy đã có quyết định của mình.

Và khi Chae Young cúi xuống để đặt lên má anh một nụ hôn cuối cùng, Jung Kook nhận ra một điều rõ ràng đến đau lòng rằng, anh không thể làm gì để thay đổi ý định của cô.

"Anh sẽ mãi là tình yêu đầu tiên của em," Chae Young thì thầm và quay đi.

Jung Kook đã cố nắm chặt lấy tay cô trong một giây lâu nhất có thể, cảm thấy ngón tay cô dần tách khỏi tay anh khi cô bắt đầu bước đi. Bước ra khỏi cuộc sống của anh.

"Chae Young, em luôn là tình yêu duy nhất của anh." Anh nhẹ nhàng nói sau lưng cô khi cô bắt đầu bước đi.

Cô dừng lại trong tích tắc khi nghe thấy tiếng anh, nhưng rồi anh thấy vai cô nâng lên và thở sâu. Và sau đó, Chae Young đã thật sự rời đi.

⤝❁⤞

Dấu vết tình yêu của họ lưu lại ở khắp mọi nơi. Từ ga trải giường cho đến những bộ quần áo cô cất trong tủ của anh, đến chiếc bàn chải đánh răng màu hồng baby mà cô để lại trong phòng tắm, đến những bức ảnh của cô làm choáng ngợp cả album ảnh trong điện thoại của anh. Với mỗi ngày trôi qua mà không có cô ở bên cạnh anh, tất cả những ký ức đó bắt đầu dần trở nên xa vời hơn. Giống như tất cả mọi việc đều do anh vừa mới tưởng tượng ra.

Ngày tháng bắt đầu mờ nhạt khi anh lãng phí từng đêm, chìm đắm trong đau khổ sau hai tuần đầu tiên không có cô. Anh đã nhắn tin cho cô rất nhiều lần vào mỗi đêm cô đơn, gọi cho cô trong những lúc trái tim anh yếu đuối nhất, và để lại những thư thoại tuyệt vọng trong lúc say, mà anh chỉ nhớ được mình đã làm gì khi thức dậy vào buổi sáng.

Đôi khi cô bắt máy của anh, nhưng cô hoàn toàn im lặng hết lần này đến lần khác. Anh có thể nghe thấy tiếng sụt sịt của cô trong điện thoại và biết cô cũng đang rất đau, như anh vậy.

Nếu cả hai đều yêu nhau, tại sao họ không thể ở bên nhau? Nó khiến Jung Kook như phát điên. Khi tất cả những gì anh muốn, là giữ chặt cô trong vòng tay của mình và nói cho cô biết rằng, điều đó đã giết chết anh đến mức nào khi để cô ra đi.

Bạn bè và gia đình vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Jung Kook. Bởi vì mặc dù anh vẫn xuất hiện trong mọi lịch trình làm việc với nụ cười trên môi, nhưng bất cứ lúc nào rảnh rỗi Jung Kook đều dùng để hồi tưởng lại những khoảnh khắc anh bên cạnh Chae Young và nghiền ngẫm về sự vắng mặt của cô trong cuộc đời anh.

Đôi khi điều đó kéo theo việc Jung Kook thức cả đêm trong phòng thu, viết những ca từ đau lòng, với hi vọng phần nào làm vơi đi sự đau khổ của anh. Đôi khi, anh giải phóng tất cả những cảm xúc dồn nén đó trong những buổi tập thể dục, khiến cho cơ thể mệt mỏi, với hi vọng nỗi đau thể xác thoáng chốc có thể che đi nỗi đau đớn trong tim. Đôi lúc, Jung Kook uống rượu cả đêm trong khi nghe tất cả những bài hát khiến anh lại nhớ về cô.

Các thành viên khác của BTS đã cho phép Jung Kook một khoảng thời gian để đau buồn. Nhưng sau hai tuần chịu đựng với đám mây đau khổ của mình và Jung Kook vẫn nhốt mình trong phòng mỗi đêm, các hyung đã không thể để yên được nữa.

⤝❁⤞

"Em có nhận ra em của hiện tại là một mớ hỗn độn không, Jung Kook?" Yoongi đã nói vào một đêm khi họ có thời gian rảnh rỗi hiếm hoi không có lịch trình.

Cả bảy người họ đã quyết định trở về ký túc xá thay vì tham gia các buổi hẹn cá nhân vào buổi tối khi tất cả đều dần nhận ra những dấu hiệu không ổn kéo dài của Jung Kook.

Bây giờ, khi Yoongi chặn đường về phòng của Jung Kook, trong khi Jin giật lấy chai rượu trên tay và những người khác bắt đầu vây quanh anh, cuối cùng Jung Kook cũng nhận ra các hyung định làm gì.

"Em không có chuyện gì đâu," Jung Kook nói, giọng đều đều và thiếu đi năng lượng bình thường vốn có. "Tình yêu của đời em vừa rời bỏ em, cả thế giới đều nghĩ rằng em đang hẹn hò với nghệ sĩ xăm hình và em chỉ đang mắc kẹt trong những điều đó. Vì vậy, hãy tha thứ cho em vì để các anh phải nhìn thấy em như thế này."

Jung Kook cố gắng giật chai rượu ra khỏi tay Jin, nhưng Jin đã giấu nó sau lưng và nhanh chóng bước đi.

"Jung Kook," Nam Joon thở dài, đặt một tay lên vai Jung Kook. "Tụi anh ghét phải nhìn thấy em như thế này. Em không nên đối mặt với cảm xúc của mình theo cách này. Vốn dĩ, em thường rất giỏi thể hiện suy nghĩ bản thân và giải tỏa hiểu lầm ngay lập tức, nhưng em đang để Chae Young tin bất cứ điều gì cô ấy muốn tin... Tất cả tụi anh đều biết em không làm gì sai, nhưng từ lập trường của Chae Young, em phải thừa nhận rằng, điều đó rất tệ..."

"Em hiểu...," Jung Kook có chút không kiên nhẫn. "Nhưng điều làm em đau đớn nhất là cách cô ấy không tin tưởng em. Cô ấy không tin những gì em nói và đã quyết định điều tồi tệ nhất. Ngay cả sau tất cả... Có lẽ, tụi em chưa bao giờ có kiểu tình yêu tin tưởng lẫn nhau mà em vẫn luôn nghĩ rằng tụi em đã có."

Hoseok ngồi phịch xuống ghế sofa thở dài thườn thượt.

"Chae Young là người bị tổn thương trước, Jung Kook. Em sẽ cảm thấy thế nào nếu ở vị trí của cô ấy? Đổi lại, nếu Chae Young vừa trở về sau một kỳ nghỉ và hàng ngàn bức ảnh của cô ấy với một người đàn ông khác bị lan truyền khắp nơi như đám cháy rừng, em sẽ làm gì?"

Jung Kook nghiến chặt quai hàm. Anh muốn nói lại rằng mình sẽ không hoài nghi và lắng nghe cô ấy, nhưng thành thật mà nói, Jung Kook không chắc mình sẽ hành động như thế nào vào lúc đó. Chỉ cần ý nghĩ về việc Chae Young cùng với người khác thôi cũng khiến Jung Kook trào dâng sự ghen tị trong xương tủy.

Nam Joon gật đầu đồng ý với Hoseok, sau đó nói thêm. "Và anh biết rằng, em đang cảm giác kiểu, thế giới dường như đã kết thúc, nhưng đây mới chỉ là cuộc cãi vả đầu tiên của hai người. Đây chỉ là lần đầu tiên trong số rất nhiều hiểu lầm nhỏ sẽ có trong một mối quan hệ. Cả hai đứa sẽ dần nhận ra rằng bản thân mình đã trở nên vô lý như thế nào và mọi thứ sẽ sớm ổn trở lại thôi."

"Và một điều nữa, thực sự thì chuyện quái gì đã xảy ra trong chuyến đi đó?" Ji Min hỏi, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Hoseok. "Em đã sống khép kín kể từ khi chia tay đến nỗi bọn anh thậm chí chưa bao giờ nghe thấy em nói về điều đó."

Jung Kook không muốn hồi tưởng lại những sự kiện dẫn đến việc Chae Young tổn thường và nói chia tay anh, nhưng với cái cách mà tất cả các hyung đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng, anh biết mình nợ họ một lời giải thích.

"Cô gái trong hình là một người bạn thời trung học. Cô ấy là người đã thực hiện những hình xăm của em, vì vậy sau khi xăm xong, tụi em cùng một số bạn cũ khác ở Busan đã đi du lịch cùng nhau. Đêm đó tụi em đi ăn rồi tất cả cùng nhau trở về khách sạn, nơi tụi em đặt phòng để ở lại trong chuyến du lịch 2 ngày 1 đêm. Trong thang máy, vì có uống một chút rượu, nên cô ấy gặp khó khăn trong việc giữ thăng bằng, em đã đỡ lấy cô ấy. Camera an ninh trong thang máy có lẽ đã bắt được cảnh đó và sau đó hình ảnh bắt đầu bị lan truyền và mọi người hiểu sai về nó."

Yoongi lắc đầu. "Anh đã biết trước rằng, "phẩm chất quý ông" của em sẽ mang đến rắc rối cho em một ngày nào đó."

Jin cười khúc khích trước khi bị ánh mắt của Jung Kook làm cho im lặng.

"Cô ấy đã gần như ngã nhào ngay trước mặt em, em phải làm gì đây?"

"Nên tránh ra!" Taehyung đề nghị, và bước ra khỏi bếp với một túi khoai tây chiên trên tay.

"Bảo cô ấy bám vào tay vịn trong thang máy chẳng hạn?" Ji Min nhướng mày. "Em phải luôn nhớ rằng em có một cô bạn gái xinh đẹp, người sẽ ghét nhìn thấy bàn tay của em chạm vào bất kỳ một người phụ nữ nào khác, dù là vô tình. Chưa kể đây còn là người phụ nữ đã xăm hình cho em, là bạn học cũ, nói thế nào vẫn là có mối liên kết với em. Cô bạn ấy lại nghiễm nhiên trở thành một phần của khoảnh khắc đặc biệt đó, trong khi Chae Young không thể có mặt ở đó. "

"Để anh nói cho em nghe vài điều về phụ nữ," Jin đặt một cánh tay qua vai Jung Kook, anh ấy lập tức cố gắng gạt ra, nhưng Jin giữ quá mạnh.

"Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù có một người phụ nữ khác cố gắng tiếp cận và quyến rũ em trước mặt cô ấy, cũng không gây tổn thường bằng việc em đã dùng chính hai bàn tay của mình để chủ động chạm vào người con gái khác, dù với bất cứ lý do gì. Khi em đang ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, đôi tay này chỉ dành cho người con gái em yêu thôi, hiểu không? "

"Điều này..." Nam Joon xoa tay dọc quai hàm của mình. Có vẻ căng thẳng. "Không hoàn toàn đúng. Nhưng với trường hợp này thì đúng là như vậy."

"Vấn đề là," Yoongi lớn tiếng cắt ngang. "Cả em và Chae Young đều... Haizzz... Chae Young lẽ ra nên tin tưởng em, còn em thì nên cho cô ấy thấy lý do để làm vậy. Bây giờ, điều duy nhất em có thể làm là để cho cuộc chia tay tạm thời diễn ra cho đến khi cả hai bước tiếp, hoặc em có thể chiến đấu để giành lại cô ấy. Em muốn nó trở nên như thế nào là tùy thuộc vào em. Nhưng anh biết rằng, thực tế là em đã hạnh phúc như thế nào khi hai đứa ở bên nhau và nếu em để tình yêu của mình qua đi như thế, thì em chính là một kẻ ngốc."

Trong suốt hai tuần, Jung Kook chỉ nhốt mình, tìm kiếm niềm an ủi trong bóng tối và sự im lặng nơi căn phòng của mình, nhưng mọi thứ càng dần trở nên tồi tệ hơn. Giống như anh đang dần chìm vào một cái hố đen tối và khi anh càng cố gắng trốn tránh đối mặt với thực tế, thì càng khó cứu lấy bản thân ra khỏi nó.

Và sáu người đàn ông này là gia đình của anh. Những người hyung luôn quan tâm đến anh với tất cả lo lắng và yêu thương. Jung Kook biết các hyung chỉ đang cố gắng giúp đỡ, vì vậy sẽ thật ngu ngốc khi phủ nhận lời khuyên của họ mà không phản hồi lại lời nói của họ.

Căn phòng rơi vào im lặng trong giây lát, âm thanh của hệ thống điều hòa không khí là tiếng vo ve duy nhất, Jung Kook nhìn chằm chằm lên mái nhà và cố gắng chớp nước mắt trong khi các thành viên tiếp tục nhìn anh với ánh mắt thật buồn và đồng cảm. Hoseok như thể cũng sắp rơi lệ, khi nhìn thấy Jung Kook như vậy.

Không ai nói thêm bất cứ điều gì. Họ kiên nhẫn cho Jung Kook thời gian để xử lý cảm xúc của mình, cậu ấy thở ra một hơi dài và sâu.

"Em muốn cho cô ấy thời gian," cuối cùng Jung Kook nói, giọng đứt quãng, "Bởi vì em sợ rằng, nếu em tiếp cận cô ấy quá nhanh, cô ấy sẽ thực sự kết thúc nó... Em thật sự không muốn mất cô ấy..."

Jung Kook thì thầm lời cuối cùng và vội vàng xoa tay áo lên mặt để gạt đi những giọt nước mắt khó chịu đã bắt đầu chảy xuống. Những giọt nước mắt đó dường như xuất hiện trên má anh thường xuyên trong những ngày này, đến mức anh thậm chí không còn ngạc nhiên vì chúng nữa.

Nam Joon là người đầu tiên bước tới và nhấn chìm Jung Kook trong vòng tay của mình. Và sau đó, như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, tất cả các thành viên khác đều tham gia, cho đến khi họ bao bọc lấy Jung Kook, cho phép tất cả những cảm xúc của anh ấy tuôn trào ra. Jung Kook hiếm khi khóc trước mặt các thành viên, nhưng bây giờ, khi tất cả đều đang an ủi anh, cơ thể anh ấy rung lên vì tiếng nức nở của chính mình.

Cuối cùng, đêm đó, các thành viên đã để Jung Kook trở về phòng, và anh ấy đã không uống rượu. Thay vào đó, Jung Kook đã chuyển tải tất cả cảm xúc của mình vào một bài hát mới. Bởi vì âm nhạc luôn là một điểm kết nối mạnh mẽ trong mối quan hệ của anh và Chae Young. Đó là ngôn ngữ tình yêu của họ. Thứ mà cả hai đều hiểu sâu sắc hơn bất cứ lời nói nào. 

Vì vậy, Jung Kook viết nó để bày tỏ nỗi đau và cả nỗi nhớ da diết của mình, để làm nhẹ đi gánh nặng của những cảm xúc đang chất chứa trong trái tim anh. Nhưng trên hết, Jung Kook viết nó để gửi gắm tình yêu của mình và mong rằng nếu có thể, khi Chae Young nghe được, cô ấy sẽ hiểu được rằng trong trái tim anh không bao giờ có ai khác, luôn một và chỉ một mình cô ấy.

⤝❁⤞

Mãi đến một tháng trôi qua kể từ khi Chae Young nói lời chia tay, Jung Kook cuối cùng cũng quyết định tham gia các cuộc tụ tập xã hội một lần nữa. Chủ yếu là vì cậu ấy bị Ji Min ép buộc, nhưng cũng vì cậu ấy biết một sự thật là Chae Young sẽ ở đó.

Vì không muốn làm khó xử với tất cả bạn bè của họ, hai người vẫn là một phần của cuộc trò chuyện nhóm. Dù là nhóm của 97-liner, hay nhóm dành cho tất cả các thành viên BTS và Blackpink. Thậm chí còn có một nhóm chỉ dành cho giọng ca chính của một số nhóm nhạc Kpop nổi bật.

Cả Jung Kook và Chae Young đều không tích cực tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào trong tháng qua, nhưng Jung Kook vẫn cảm thấy tim mình quặn thắt mỗi khi nhìn thấy dấu tích nhỏ ở cuối đoạn chat có nghĩa là cô ấy đã xem những tin nhắn giống như anh ấy. Rằng cả hai vẫn được kết nối theo một cách nhỏ bé nào đó.

Và khi Chae Young trả lời một cuộc khảo sát nhỏ, nói rằng cô ấy sẽ tham dự bữa tiệc của Jae Hyun, Jung Kook đã cảm thấy một tia mong đợi và phấn khích mà anh đã không cảm thấy nó trong một thời gian dài.

Nhưng khi Ji Min buộc Jung Kook phải sẵn sàng cho bữa tiệc, anh ấy liên tục băn khoăn về việc mình có nên đi hay không.

"Nếu Chae Young không muốn em ở đó thì sao?"

"Đó là bữa tiệc của Jae Hyun, vì vậy cô ấy thực sự không được lựa chọn."

"Nếu cô ấy đi cùng người khác thì sao?"

"Vậy em càng phải mau mau cướp Chae Young trở về."

"Nếu cô ấy không muốn quay lại với em thì sao?"

"Vậy thì... Haizzz... Thằng nhóc này thật là... Nhưng cách duy nhất để biết chắc chắn là hãy thử. Vì vậy, em hãy mau chuẩn bị đi, mặc một bộ đồ mà em biết rằng Chae Young sẽ thích, hãy dùng hương nước hoa mà em đã dành cho cô ấy vào những dịp đặc biệt trước đây, và đưa cô ấy trở lại! Trước khi những người đàn ông khác đánh bại em."

⤝❁⤞

Jung Kook bặm môi dưới, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương trong khi anh cài cúc áo sơ mi trắng. Chọn lấy một chiếc đồng hồ Rolex rồi trượt xuống cổ tay, sau đó anh vuốt ngược mái tóc đen sang một bên. Đúng như Ji Min đã đề nghị, Jung Kook chọn mặc quần áo theo kiểu mà Chae Young thích và xịt loại nước hoa anh đặc biệt dành riêng cho cô.

Ji Min cũng ăn mặc "hoành tráng" không kém. Nhìn lướt qua món đồ trang sức đắt tiền trên cổ tay của Ji Min, Jung Kook biết rằng ông anh độc thân của mình đang hy vọng gặp nhiều may mắn trong bữa tiệc này. Đưa Jung Kook và Chae Young trở lại bên nhau chỉ là một trong những mục đích của Ji Min khi đến đó.

Họ lái chiếc Mercedes của Jung Kook để đến nhà Jae Hyun, chủ yếu là để Ji Min có thể uống cho thỏa nỗi lòng của mình, đồng thời ngăn Jung Kook làm điều tương tự, để cho cậu ấy thực sự tỉnh táo. Bởi vì nếu Jung Kook lái xe, anh không thể uống rượu.

Ngay khi họ đến bữa tiệc với rất nhiều người nổi tiếng tham gia, đôi mắt của Jung Kook đã tìm kiếm trong đám đông để tìm mái đầu màu vàng đặc trưng của Chae Young. Anh không gặp được cô ngay. Phải mất một lúc Jung Kook mới đi qua được sảnh khi từng người bạn của anh chặn lại dọc đường để chào hỏi.

Chae Young đang ở giữa sàn nhảy, mái tóc vàng xõa tung bay quanh người theo từng cú lắc hông, từng cử động của cánh tay lên không trung. Chae Young giữ gót chân bằng một tay trong khi tay kia cầm một chai rượu. Chiếc váy lụa của cô nổi bật trên làn da trắng ngần, mịn màng. Khi cô ấy nhắm mắt lại và chìm đắm trong nhịp điệu của bản nhạc EDM đang vang lên, nhìn cô thật mê hoặc. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng Chae Young trông thật... hạnh phúc.

Nhưng Jung Kook hiểu Chae Young, nói đúng hơn là, hai người hiểu rõ nhau. Jung Kook biết loại rượu Chae Young đang cầm, đó là loại cô sẽ uống mỗi khi đau khổ. Chae Young trông gầy hơn trước, giống như chỉ trong một tháng, cô đã giảm cân rõ rệt như thường lệ mỗi khi căng thẳng. Và mặc dù cô ấy vẫn nở nụ cười với những người bạn đang nhảy múa xung quanh mình, Jung Kook vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn thực sự đằng sau đôi mắt đó.

Chae Young nhìn lên ngay khi Jung Kook bước vào phòng, giống như cô cũng có thể cảm nhận được anh, và cô sững người trong một giây, hai tay lơ lửng giữa không trung, chân không di chuyển, nụ cười tắt dần.

Jung Kook cảm thấy lồng ngực bị kéo căng khi họ khóa mắt vào nhau. Đôi mắt mà anh nhung nhớ, anh biết từng sắc thái nhỏ thoáng thay đổi nơi ấy. Một luồng cảm xúc khó tả tràn ngập trong tim khi Jung Kook nhìn thấy Chae Young sau gần một tháng qua. Hối hận, vui sướng, buồn bã, phấn khích, và đau đớn... Chỉ một cái nhìn từ cô ấy đã gợi ra những cảm xúc sâu sắc, chân thực đến mức anh không biết phải xử lý như thế nào.

Hơn bất cứ điều gì, anh muốn chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng và hứa sẽ không bao giờ để cô ra đi nữa. Khoảnh khắc ấy trôi qua, trước khi anh có thể tiến thêm một bước về phía cô, Chae Young đã quay đi, tiếp tục nhảy như thể không có chuyện gì xảy ra. Như thể cô ấy thậm chí còn không biết anh.

Đau đớn vô cùng...

"Em không định đi qua đó à?" Ji Min hỏi, huých vai Jung Kook với đôi mày nhướng lên.

Jung Kook tự động với lấy một ly rượu trước khi bị Ji Min gạt nó ra khỏi tay và hất hàm về phía anh, nhắc nhở rằng anh đang lái xe.

"Cô ấy rõ ràng không muốn nhìn thấy em nữa," Jung Kook nói với giọng thật nhỏ và buồn, Ji Min đảo mắt lên trời và rên rỉ vì thất vọng.

"Em điên à?" Ji Min hỏi, có chút bối rối. "Em không thấy Chae Young đang nhìn sang hướng này à? Và anh biết không phải là để nhìn anh."

Jung Kook không thể không liếc qua về phía đó, lại bắt gặp ánh mắt của Chae Young ngay khi cô ấy nhìn đi chỗ khác. Nó khiến anh gần như có thêm hi vọng.

"Vậy em ở đây đi, anh đi loanh quanh một chút." Ji Min uống một ngụm rượu mà anh giật lại của Jung Kook lúc nãy và vỗ vai động viên đứa em của mình, sau đó khi anh bắt đầu lướt qua người Jung Kook.

"Chờ đã, anh để lại em ở đây?" Jung Kook nhìn Ji Min. "Em đến đây chỉ vì bị anh kéo đi đấy!"

"Thôi đi, rõ ràng là em đến vì Chae Young. Em cần giải quyết vấn đề hiểu lầm với Chae Young, vì vậy anh sẽ để em tự xử lý. Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ tự tìm cách về nhà."

Ji Min liếc qua vai Jung Kook với một nụ cười toe toét. "Jung Kook, thư giãn đi. Hai người đã gắn bó với nhau hơn một năm rưỡi rồi, em không cần phải sợ hãi khi nói chuyện với cô ấy như vậy."

"Em không sợ — "

Nhưng Ji Min đã đi xa. Và đó là một lời nói dối. Jung Kook có chút sợ hãi.

Chae Young là người con gái mà anh ấy đã dốc hết trái tim mình. Cô thấu hiểu mọi tâm tư, mọi lo lắng chỉ cần một lần nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt anh lại nhìn về phía cô. Chae Young đang vuốt tóc và bước ra khỏi sàn nhảy với một trong những người bạn của mình. Đôi má ửng hồng càng làm sáng lên làn da của cô ấy.

Jung Kook đắm chìm hướng ánh nhìn về cô đến mức không nhận thấy ai đó đang tiếp cận mình từ phía sau. Cho đến khi nghe thấy tên mình được xướng lên, cuối cùng anh mới quay lại, Jung Kook nhìn thấy một người mà anh chưa bao giờ mong đợi sẽ gặp ở đó. Và không thể hiểu nổi, bằng cách nào đó mà cô ấy lại có thể xuất hiện ở đây.

Đó là nữ nghệ sĩ xăm mình. Và cô ấy đang nắm lấy cánh tay của Jung Kook và mỉm cười như thể họ đã đến bữa tiệc cùng nhau.

"Này," Jung Kook nói, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cánh tay anh trong khi nhìn cô đầy thắc mắc. "Cậu đang làm gì ở đây?"

"Tôi chỉ đến để xin lỗi vì mọi chuyện," cô nói, né tránh ánh mắt khi Jung Kook tiếp tục nhìn cô bối rối.

"Tôi mới phải là người xin lỗi cậu..." Jung Kook nói. "Tôi biết cậu đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi toàn bộ chuyện đã xảy ra."

Cô lắc đầu với Jung Kook, đôi mắt hối lỗi.

"Không, Cậu đừng như vậy. Sự tử tế của cậu khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn gấp ngàn lần... Ông chủ của tôi phát hiện ra chúng ta là bạn và ép tôi làm rò rỉ những bức ảnh đó. Nhưng trái với mong đợi của ông ta, cửa hàng của chúng tôi gần đây không được tốt lắm... Tôi rất xin lỗi, Jung Kook. Tôi không bao giờ có ý định làm tổn thương cậu... "

"Làm tổn thương tôi?" Jung Kook chế giễu, sự tức giận trào dâng trong anh. "Cậu đã gần như hủy hoại cuộc đời tôi. Thế giới nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò, nhưng trên tất cả những điều đó, người con gái tôi yêu thậm chí không muốn nhìn thấy tôi nữa. Vì vậy... Làm ơn đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa."

"Jung Kook — " Cô cố gắng nắm lấy cánh tay Jung Kook một lần nữa, nhưng anh đã né được tầm tay của cô và xoay người lại.

Đôi mắt anh vội vàng tìm kiếm Chae Young, với quyết tâm cao hơn phải tìm cô ấy và giải thích mọi chuyện khi anh đã biết toàn bộ câu chuyện. Nhưng Jung Kook không nhìn thấy cô ấy ở đâu cả.

Với một cảm giác sợ hãi, Jung Kook nhận ra điều này có thể sẽ như thế nào đối với Chae Young. Nhìn thấy anh trong một bữa tiệc cùng với người phụ nữ trong những bức ảnh... Tất cả là một cơn ác mộng của sự hiểu lầm. Và nếu bây giờ anh không hành động, anh biết mình sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Jung Kook chạy đến chỗ bạn bè cô.

"Chae Young đã đi đâu?" Jung Kook hỏi Lisa mà không kịp nói lời chào trước. Giọng nói của anh vô cùng khẩn trương, khiến Lisa bối rối vô thức chỉ tay về phía cửa ra vào.

"Cậu nghĩ Chae Young sẽ đi đâu?" Lisa nheo mắt nhìn Jung Kook. "Chae Young nhìn thấy cậu với người con gái kia và sau đó lập tức bỏ đi. Tôi đã cố gắng ngăn cô ấy lại nhưng không thể. Chae Young nói cô ấy muốn đi bộ về nhà."

Giữa câu nói đó, bên ngoài vang lên một tiếng sấm trầm đục, gần như làm rung chuyển cả căn nhà. Đôi mắt của Lisa và Jung Kook đều mở to khi họ nhìn ra cửa sổ và thấy cơn mưa như trút nước đang bắt đầu rơi bên ngoài. Họ đều hiểu Chae Young, cô ấy đủ cứng đầu để tiếp tục bước đi giữa trời giông bão, cho dù sau đó có chuyện gì đi chăng nữa. Sự quyết tâm của cô luôn chiến thắng suy luận logic thông thường.

Jung Kook không lãng phí một giây nào, vội chạy về phía cửa ra vào. Lisa chưa kịp nói thêm lời nào thì cánh cửa đã đóng sầm lại sau lưng anh.

Jung Kook chạy nhanh ra bãi đậu xe khi những hạt mưa lớn rơi trên mặt đường tối xung quanh anh. Mưa bắt đầu thấm đẫm toàn thân anh trong vài giây. Cơn mưa to nhanh chóng tạo thành những vũng ẩm ướt bóng loáng trên khắp mặt đất trông gần như đen kịt vào thời điểm đó trong đêm.

Lúc Jung Kook leo lên xe, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã ướt đẫm, và phần đuôi tóc đã bắt đầu xoăn lại.

Anh lái xe qua một vài dãy nhà, để mắt đến Chae Young trong khi hàng ngàn ý nghĩ hoảng loạn hiện về trong đầu anh. Hy vọng anh sẽ tìm thấy cô ấy. Và rằng sẽ không quá muộn để cứu lấy mối quan hệ của họ.

Chae Young không có thời gian để đi xa lắm. Vì vậy, sau một lúc, Jung Kook phát hiện ra dáng người cao gầy của cô đang đi chân trần trên một vỉa hè vắng vẻ. Đôi giày được giữ bằng một tay và cô ấy không mặc áo khoác. Giống như Chae Young đã bỏ cuộc hoàn toàn khi cơn mưa trút xuống khắp người cô, làm ướt tóc cô, và khiến chiếc váy dính chặt vào cơ thể cô.

Jung Kook cảm thấy nhói trong tim, anh lập tức dừng xe và chạy đến bên cạnh cô.

"Chae Young, lên xe đi," Jung Kook nói, bắt đầu có chút tức giận với chính mình và vì cô đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm như thế này. Rằng cô ấy đã phải chịu đựng, và anh thậm chí không thể an ủi cô ấy về điều đó.

Chae Young giật mình khi nhìn thấy anh, mắt cô mở to vì kinh ngạc trong một giây khi quay lại nhìn anh. Nhưng khi nhớ lại mình đã phát điên như thế nào, cô vòng tay ôm lấy chính mình, tiếp tục bước qua anh trong cơn mưa.

"Không." Chae Young nói. "Tôi sẽ không đi đâu với anh. Để tôi yên."

Jung Kook vẫn kiên nhẫn đuổi theo bên cạnh Chae Young khi cô bước đi. "Đừng nghĩ rằng anh không thể nhìn thấy em đang run rẩy. Em sẽ chết cóng vì lạnh ở ngoài này mất, Chae Young. Em hãy lên xe đi. Trước khi anh phải làm gì đó."

Chae Young trừng mắt nhìn anh. "Đừng giả vờ như anh quan tâm. Anh nên quay lại với người phụ nữ mới của anh đi?"

Bình thường, Chae Young rất nhẹ nhàng và dễ thương. Nhưng mỗi khi bướng bỉnh, cô ấy rất đáng sợ và khó đoán. Jung Kook không biết làm thế nào để đối phó với một Chae Young bướng bỉnh.

"Cô ấy không phải người phụ nữ của anh," Jung Kook nói to trong màn mưa. "Anh sẽ giải thích mọi chuyện. Lên xe đi. Làm ơn, Chae Young. Em sẽ bị ốm mất."

"Có lẽ cảm lạnh còn tốt hơn cơn đau lúc này, Jung Kook!" Cô đột ngột dừng lại và quay sang trừng mắt nhìn anh.

Những giọt mưa vẫn tiếp tục ập vào đầu và vai hai người. Không còn cách nào khác. Trước khi Chae Young kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra... Đôi mắt Jung Kook chỉ hướng về Chae Young.

"Anh đã cảnh báo em rồi, Chae Young." Jung Kook nói, sau đó cúi xuống nắm lấy chân cô.

Chae Young hét lên một tiếng, tay cô theo phản xạ nắm lấy bắp tay của Jung Kook để làm điểm tựa khi anh ôm cả người cô qua vai và bước đến phía cửa xe.

"Jung Kook!" Chae Young phản đối. "Anh không thể làm như thế này, đây là hành vi quấy rối, tôi sẽ gửi đơn khiếu nại —"

"Được, cứ như vậy đi!" Jung Kook nói, trong khi dùng một tay để mở cửa rồi hạ cô xuống ghế. "Anh chỉ đang cố gắng giúp em vì em rõ ràng là đang tự hành hạ cơ thể của chính mình."

Chae Young khoanh tay nhưng không còn cố gắng kháng cự rời khỏi chỗ ngồi, Jung Kook thận trọng từ từ buông tay ra khỏi cơ thể cô. Cố gắng phớt lờ luồng điện chạm vào người cô vẫn bùng cháy xuyên qua tất cả các tế bào trong cơ thể anh.

"Anh sẽ đưa em về nhà." Jung Kook đóng cửa xe lại cho cô, rồi nhanh chóng chạy tới ghế lái để cô không có cơ hội nhảy ra ngoài.

Họ lái xe trong im lặng tuyệt đối. Máy sưởi được bật hết công suất, và mặc dù lúc này Chae Young sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với anh, nhưng Jung Kook biết cô yêu sự ấm áp. Chae Young luôn ghét bị lạnh, cô thường tìm kiếm vòng tay và nằm vào lòng anh lúc nửa đêm để tìm kiếm hơi ấm cho cơ thể.

Tiếng mưa tạt vào mái và cửa kính xe là âm thanh duy nhất lấp đầy màn đêm yên tĩnh. Trong khi cả hai vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Jung Kook như sắp phát điên. Chae Young ghét anh đến vậy sao?

Trái tim Jung Kook đập mạnh trong lồng ngực đến nỗi anh chắc chắn rằng Chae Young có thể nghe thấy. Nhưng khi anh liên tục liếc trộm nhìn cô, cô vẫn nghiêm nghị và tĩnh lặng như tượng.

"Tất cả những hình ảnh mà em nhìn thấy là do tiệm xăm đã phát tán chúng. Và anh không hề đến bữa tiệc cùng với cô ấy", cuối cùng anh nói sau khi hắng giọng để lấy lại bình tĩnh. "Anh không biết cô ấy sẽ đến đó."

"Cũng giống như anh không biết sẽ có camera trong thang máy đó, đúng không?"

Jung Kook siết chặt tay một vài lần trước khi có thể đủ bình tĩnh để trả lời. "Chae Young, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy chỉ bị vấp ngã và anh chỉ tình cờ giữ vững cô ấy trong hai giây theo phản xạ mà thôi."

Phản ứng duy nhất của Chae Young là quay đầu sang chỗ khác để nhìn ra ngoài cửa sổ, một lần nữa chặn lại lời nói của anh.

Jung Kook thở một hơi thật sâu khi quay lại tập trung vào con đường trước mặt. Con đường rất nhanh như bị nước cuốn trôi.

"Có vẻ như nước không kịp rút do trận mưa quá lớn." Jung Kook tự lẩm bẩm.

Điều đó khiến Chae Young nhìn ra kính chắn gió phía trước, lông mày cô ấy nhíu lại vì lo lắng thay vì tức giận khi cô nhìn ra vũng nước.

"Sẽ ổn chứ?" Cô hỏi nhẹ nhàng, khiến Jung Kook vô cùng ngạc nhiên vì anh cảm nhận được một chút tình cảm nào đó trong giọng nói của cô.

"Ừ, sẽ ổn thôi," Jung Kook trấn an cô ngay lập tức. Mặc dù, với cách mà anh đã cần phải đạp ga, anh biết, trên thực tế, nó không hề ổn.

Khi họ chỉ còn cách nhà Chae Young vài dãy nhà, một con đường bị tắc, có vẻ như đã bị ngập. Jung Kook quay đầu xe nhanh chóng và cố gắng đi theo một con đường khác, nhưng tất cả các con đường dẫn đến chỗ của Chae Young dường như đều bị ngập. Giống như số phận đã xen vào chuyện của hai người một lần nữa.

"Anh có thể thả tôi xuống ở đây được rồi," Chae Young nói sau khi thấy Jung Kook lần thứ ba quay đầu xe, nhưng vẫn không thể đi tiếp về phía nhà cô. Vài giây sau đó, trận mưa đá to bắt đầu đập vào nóc xe.

"Tôi có thể đi hết quãng đường còn lại."

Jung Kook kinh ngạc liếc nhìn cô.

"Chúng ta vẫn đang cách nhà em mười dãy nhà, Chae Young. Mưa đá nặng hạt. Em định về nhà bằng cách nào?"

Jung Kook không nói thêm gì nữa, anh đánh tay lái sang đường khác hướng về nhà anh.

"Jung Kook," Chae Young nhìn anh ngay khi nhận ra điều đó, "Tôi không muốn đến nhà anh."

"Đó là cách tốt nhất vào lúc này, Chae Young."

Chae Young bực bội, nhưng không thể nói thêm gì khác.

⤝❁⤞

Jung Kook đỗ xe và sau đó cùng Chae Young đến thang máy, như anh và cô đã từng cùng nhau rất nhiều lần trước đó. Chỉ khác một điều, mọi lần họ đều nắm lấy tay nhau không rời. Nhưng bây giờ, khi cô đứng ở góc xa nhất có thể của thang máy để cố vạch rõ khoảng cách với anh, cô ép mình vào góc tường theo đúng nghĩa đen để tạo thêm khoảng cách giữa họ, Jung Kook thật sự không thể nói rõ được cảm giác của mình.

Jung Kook khẽ lắc đầu và như có một điều gì đó thôi thúc, không thể kiềm chế được, anh lập tức bước tới gần, cố gắng nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại. Cô lảo đảo lùi vào ngực anh theo đà và trong giây lát sững người khi quần áo ướt của họ dính chặt vào nhau và hơi thở của họ hòa làm một.

Anh có thể cảm thấy lồng ngực cô phập phồng lên xuống nhanh hơn khi họ đứng ở vị trí đó. Những ngón tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô. Lưng cô áp vào ngực anh. Khuôn mặt anh chạm vào mái tóc của cô.

"Chae Young,..." anh thở dài dựa vào tóc cô.

Trước khi Jung Kook có thể nói thêm bất cứ điều gì, cửa thang máy mở ra và Chae Young giật mạnh tay ra rồi bước qua anh.

Chae Young bước tới trước cửa căn hộ của anh, một cách tự nhiên theo thói quen, cô ấn mật khẩu và đi vào trong, điều này khiến Jung Kook vô cùng vui mừng. Giống như, đối với họ, đó cũng là nhà của cô.

Chae Young không để cửa cho Jung Kook và anh bật cười khi cánh cửa đập thẳng vào mặt mình.

"Anh đáng bị như thế này," Jung Kook nói với chính mình khi anh ấn mật khẩu một lần nữa.

Jung Kook bước vào trong và không ngạc nhiên khi thấy Chae Young đang nhón chân để tăng nhiệt độ phòng. Hình ảnh Chae Young đứng trong nhà anh, một lần nữa gần như khiến Jung Kook choáng ngợp.

Sau đó, Jung Kook lặng lẽ leo cầu thang lên phòng ngủ của mình. Sau khi thay một chiếc áo phông và một chiếc quần thể thao màu xám, anh lấy một chiếc khăn tắm, quần thể thao, áo croptop, cùng với một bộ đồ lót của Chae Young mà cô đã để lại ở chỗ anh.

"Em mau thay đi," Anh nói, rồi đưa chúng cho cô.

Chae Young ngập ngừng nhận lấy nó từ tay anh và lẩm bẩm thật nhỏ một tiếng cảm ơn.

"Anh vẫn còn giữ những thứ này?" Cô hỏi.

"Tất cả mọi thứ của em."

Jung Kook mừng thầm tự khích lệ bản thân khi thấy ánh mắt của Chae Young đã dịu đi vài phần.

Chae Young khẽ cười và lắc đầu, kèm theo một tiếng thở dài.

Cô bước vào nhà tắm, đưa tay tìm khóa kéo, nhưng cô không thể với tới. Một lúc lâu sau, Chae Young buộc phải bước ra, cô đứng ở cửa nhà tắm.

"Jung Kook..." Cô gọi anh.

Jung Kook rất nhanh đã hiểu được cô cần gì, nhanh chóng đi tới. Nhưng anh cố gắng không chạm vào cô, khi một tay nắm lấy khóa kéo và trượt nhanh xuống. Anh phải dùng mọi thứ trong khả năng để buộc mình phải lùi lại và rời đi.

"Em có muốn ăn một ít mỳ không? Sẽ làm ấm cơ thể nhanh hơn." Jung Kook hỏi ngay khi Chae Young bước ra từ nhà tắm, cố gắng kiếm việc bận rộn trong bếp để làm giãn không khí giữa hai người.

Chae Young gật đầu, sau đó, bước tới cửa sổ nhìn toàn cảnh trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn mưa đá và sấm chớp vẫn đang lan tràn bên ngoài, trong khi Jung Kook bắt đầu đun nước trong nồi.

Jung Kook liếc trộm cô trong lúc đổ hết gói gia vị vào nước. Mái tóc vàng của cô đã hơi sẫm lại thành màu nâu nhạt, phần đuôi tóc ẩm uốn xuống giữa lưng.

Chỉ cần được nhìn thấy cô như thế này thôi cũng đủ khiến anh choáng váng. Nó khiến Jung Kook nhận ra trái tim anh khao khát cô đến nhường nào. Làm thế nào mà cô có thể lấp đầy cả ngôi nhà với nhiều ấm áp như vậy. Không một ai có thể thay thế được.

Chae Young đi đến bàn bếp ngay khi Jung Kook bắt đầu cho mì vào nồi.

"Có vẻ như không có gì thay đổi ở đây," Chae Young nói nhẹ nhàng, khi cô kéo một chiếc ghế ra và ngồi đó như cô vẫn làm mỗi khi nhìn anh nấu ăn.

Jung Kook vẫn dán chặt mắt vào chiếc nồi.

"Thực ra, cảm giác như đã thiếu đi một thứ gì đó... vô cùng quan trọng... trong thời gian qua."

Chae Young nhướng mày, rõ ràng là hiểu ý của anh.

Chae Young khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn thoáng chút đau khổ, sau đó, cô bước xuống ghế và đi đến tủ. Chae Young lấy bát và đũa ra. Một lần nữa, cô ấy thậm chí không cần phải nghĩ nhiều về điều đó. Giống như cô đã làm điều đó cả trăm nghìn lần trước đây.

Chae Young ngồi đó nhìn chăm chú vào bóng lưng anh, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng. Vừa rồi nhìn thấy quầng thâm trên đôi mắt anh, nhìn thấy vẻ buồn bã nơi anh, nhìn thấy anh gầy đi, cô biết rằng anh đã trải qua một khoảng thời gian thực sự khó khăn. Nam Joon từng nói cho cô biết những ngày qua Jung Kook đã đau khổ như thế nào, nhưng cô không dám nghe thêm bất cứ điều gì về anh, vì Chae Young sợ bản thân mình sẽ mềm lòng.

Dù một tháng qua, Chae Young có cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn như thế nào đi chăng nữa, giờ phút này cô không thể nào tự lừa dối chính mình được nữa, rằng cô đau lòng và nhớ anh da diết đến nhường nào. Trái tim có tiếng nói riêng của nó, nhưng cô đã cố tình phớt lờ nó đi trong suốt thời gian qua, tự làm cho chính mình và cả anh đều đau khổ.

Đau lòng, xót xa, tự trách... Tất cả những cảm xúc hỗn loạn đó đều hằn sâu trong ánh mắt của cô khi nhìn Jung Kook vào giờ phút này. Cho đến khi nước mắt lặng lẽ trào ra, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, rằng cô rất yêu anh.

Ngay khi nấu xong, Jung Kook tắt bếp và xoay người, anh vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Chae Young. Giống như tất cả sự tự chủ của anh tan vỡ khi nhìn thấy cô như vậy.

Anh vội bước tới, ôm lấy khuôn mặt cô và nhẹ nhàng cẩn thận lau đi nước mắt cho cô, Jung Kook đau lòng đến mức bản thân cũng rơi nước mắt lúc nào không hay.

"Chae Young..." Jung Kook thì thầm gọi tên cô, một giây sau đó, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Chae Young bất ngờ với nụ hôn và sững người trong giây lát khi anh chạm môi cô. Nhưng một tích tắc sau, cô đã hoàn toàn nghe theo trái tim mình mách bảo, vòng tay qua eo anh và kéo anh lại gần. Cả tâm hồn anh và cô lại bắt đầu bùng cháy trong nụ hôn đó, nụ hôn mang theo cả xót xa và nỗi nhớ nhung.

"Anh nhớ em, Chae Young," Anh thì thầm vào cổ cô, khi rời khỏi môi cô để cả hai cùng hít thở.

"Em cũng nhớ anh," Chae Young nói giữa những tiếng thở hổn hển.

Mặt anh vùi vào vai cô, áp những nụ hôn nhẹ như lông vũ lên làn da của cô. Môi cô áp lên má anh, tay vướng vào mái tóc còn chút ướt đẫm của anh do cơn mưa vừa rồi, sau đó cô nhẹ hôn lên mặt anh.

"Anh xin lỗi, Chae Young," Jung Kook lại thì thầm, giọng nói đứt quãng thể hiện tất cả cảm xúc của anh, khi nước mắt một lần nữa trào ra.

"Đáng lẽ, anh nên nói với em về người bạn đó. Anh không nên tỏ ra quá thân thiện với cô ấy. Anh không nên cho em lý do để không tin tưởng anh. Và anh nên nói với em rằng không ai trên thế giới này có thể khiến anh cảm thấy được như thế này. Chỉ có em. Em là tình yêu duy nhất của cuộc đời anh, những tuần vừa qua không có em bên cạnh, cứ như là địa ngục đối với anh vậy."

"Không. Jung Kook..." Chae Young hơi lùi lại để buộc anh bắt gặp ánh mắt đẫm nước mắt đầy xúc động không kém của cô.

"Em mới là người nên xin lỗi. Anh luôn mang đến cho em tất cả tình yêu và hạnh phúc. Em thật ngu ngốc khi không tin lời anh nói, em đã để cho tất cả những suy nghĩ phi lý và sợ hãi chiếm lấy mọi thứ khác. Jung Kook, anh có ý nghĩa với em hơn tất cả mọi thứ... Và... Em yêu anh,... rất nhiều, Jung Kook... Em cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn bên trong suốt thời gian qua khi không có anh... Nếu chúng ta phải chia xa nhau mà đau đớn đến như thế này, vậy thì... Em sẽ bất chấp tất cả để làm theo con tim mình. Jung Kook, chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa, có được không?"

Chae Young nấc nghẹn theo từng câu nói của chính mình.

"Anh yêu em," Jung Kook thì thầm vào môi cô trước khi đặt lên đấy một nụ hôn thật nhẹ nhàng và ngọt ngào. "Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc..."

"Sau này, chúng ta đừng bao giờ cãi vả như vậy nữa, được không anh?" Chae Young nói, đôi mắt của cô mở to và đáng thương như một chú cún con, giọng điệu thêm vài phần tủi thân. "Nó làm em đau..."

"Được," Jung Kook nói, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô.

Anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào một nụ hôn khác trước khi nâng cô lên trong vòng tay của anh, kiểu bế cô dâu, và đi đến cầu thang.

Chae Young lại cười và tan vào vòng tay ấm áp của Jung Kook khi anh dễ dàng bế cô lên phòng và đặt cô lên giường. Nơi cô ấy thuộc về.

Giờ đây, trái tim của Jung Kook dường như đã rộn ràng trở lại, yên tâm rằng anh đã có tất cả thời gian trên đời với Chae Young - người con gái anh yêu.

Cả hai đều thì thầm nhẹ nhàng những lời yêu với nhau. Giống như đó vừa là một lời xin lỗi vừa là một sự thật không thể chối cãi.

Giống như Nam Joon đã nói, họ vượt qua cơn sóng gió này như thể chưa từng có vấn đề gì xảy ra cả.

Ngày cô đi, trời mưa, ngày cô về trời cũng mưa. Nhưng điều mà Jung Kook nhận ra là, những cơn bão ập đến trong một mối quan hệ là điều khó tránh khỏi. Thậm chí đôi lúc, nó là điều cần thiết. Bởi vì một mối quan hệ, dù có vẻ hoàn hảo đến đâu, cũng không thể chỉ toàn cầu vồng và ánh nắng. Đôi khi bạn cần những cơn mưa để làm trôi đi lớp bụi tích tụ và tưới những hạt giống tình yêu của bạn để nó có thể thực sự phát triển mạnh mẽ hơn.

-----------------------------------------------------------

Góc lảm nhảm:

Dạo này tớ "đói" truyện VSOO quá các cậu ạ 😭. Dù đọc rất nhiều nhưng không có cái nào thực sự làm tớ thích và ưng ý cả, nên dạo này tớ không có update truyện về VSOO. Mọi người đề xuất cho mình với nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro