Chương 6: Người vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Bà chủ, chào buổi sáng! – Quản gia Han đứng dưới lầu khi thấy bóng dáng Chaeyoung.

- Good morning!

- Ngồi xuống dùng bữa đi con!

Ba Chaeyoung đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, bên cạnh là bà Nayeon đang nhìn cô soi mói.

Chaeyoung kéo ghế ngồi xuống. Một đĩa bò Beefsteak kèm nước sốt, dao và nĩa được đích thân quản gia Han chuẩn bị và mang lên đặt ngay trước mặt cô.

Cùng lúc, bộ dạng lê lết của Tzuyu xuất hiện trên lầu. Tóc rối bù, người mặt đồ ngủ khoét sâu quá cỡ, bên ngoài nhết nhát cái áo choàng ngồi vào bàn ăn. Đột nhiên mắt Tzuyu nhìn trân trân vào phần ăn sáng của Chaeyoung, miệng muốn nuốt chửng ngay lập tức.

- Đóng mồm lại! – Chaeyoung cầm dao nĩa lên, lạnh lùng như ra lệnh cho người hầu.

- Biết rồi biết rồi! Quản gia Han, mau mang cho tôi một phần y như của chị ta!

Hôm nay Tzuyu đã trơ ra bộ mặt đối đầu Chaeyoung, còn ra lệnh cho quản gia của cô, gan ta thật.

- Ai cho cô cái quyền ra lệnh cho người của tôi? – Chaeyoung vẫn lạnh lùng, tay nhẹ nhàng cắt thịt bò.

- Ông ta là người hầu, là giúp việc nhà này thì Tzuyu có quyền ra lệnh! – Cả bà Nayeon cũng trưng ra bộ mặt đó, lên giọng cứ như giáo huấn cô.

- Ý bà là hai người cũng là chủ nhà này? –Chaeyoung không quanh co hỏi ngay một câu như sét đánh.

- Tất nhiên! – Hai mẹ con họ đồng thanh mà không hay Chaeyoung đang cười nhết mép khinh thường họ.

- Ba à, con cắt xong rồi, ba ăn đi! – Chaeyoung đẩy đĩa thịt bò của mình qua cho ba cô rồi quản gia Han lại mang một phần khác ra cho cô.

- Cảm ơn con!

Ba Chaeyoung cười hài lòng, hoàn toàn không quan tâm cuộc đối đầu của con gái lớn và vợ sau. Nói không quan tâm thì cũng không đúng. Chỉ là ông muốn Chaeyoung cảm thấy thoải mái là được rồi.

- Ba à, phòng của con không sạch! – Chaeyoung cắt miếng thịt bò thượng hạng cho vào miệng.

- Ba sẽ cho người dọn lại! Con có muốn thay đổi hay có yêu cầu gì cứ nói, ba đám ứng hết!

Nghe ba Chaeyoung nói, hai mẹ con Nayeon và Tzuyu không khỏi há hốc. Lần đầu tiên ông lên tiếng cưng chiều người khác như thế. Lòng đố kị nhỏ mọn của phụ nữ nổi lên ép bà ta lên tiếng:

- Anh à, anh chiều quá con bé sẽ hư đó!

- Em yên tâm, chỉ cần nó thích là được! – Ông vỗ nhẹ vào cánh tay mà bà ta đặt trên khủy tay mình.

- Ba sẽ đáp ứng hết thật ạ? – Chaeyoung hớp một ít nước lọc rồi hỏi.

- Con cứ nói!

- Được rồi. Đầu tiên là phòng con, ga giường phải được thay hằng ngày, khăn tắm và cả thảm trước phòng tắm cũng thế. Con không thích dơ và không thích người khác chạm vào đồ của con. – Nói đến đây, Chaeyoung liết hai mẹ con kia một cái.

- Tất nhiên! Còn gì nữa không?

- Con không thích cái hồ súng trong sân, thay nó bằng hoa sen nha ba. Cả mấy bụi hoa nhìn như cỏ dại cũng trồng lại bằng hoa cẩm tú cầu luôn. Còn nữa, sân sau ba thay cây bằng lăng bằng hoa ngọc lan nha ba, rồi trồng thêm mấy khóm hoa bách hợp Hà Lan nữa.

- Được! Ba sẽ cho người làm theo ý con tất mọi thứ!

- Bây giờ con có việc! Con chuẩn bị ra ngoài cùng tài xế cùa ba một tí. À quên, chúc ba một ngày tốt lành! – Chaeyoung kéo ghê đứng dậy, cuối xuống ôm ba cô một cái rồi bước lên phòng.

- Chaeyoung, con chưa ăn hết! – Vẫn là ba cô chu đáo hơn ai hết.

- Con đã nói rồi, con ăn rất ít! – Chaeyoung cười nhạt rồi đi tiếp.

- Tiếp tục ăn đi! –

Ba Chaeyoung tiếp tục ăn đĩa thịt bò do cô cắt một cách vui vẻ mà không hay rằng, hại mẹ con Nayeon và Tzuyu đầu nghi ngút khói vì bị Chaeyoung xem như người tàn hình trong bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro