Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

"Một tuần đi du lịch ở Maldiver em không uống thuốc!"

Jeon Jungkook đột nhiên cười đầy vẻ mỉa mai:

"Không uống thuốc ư? Cũng không thể chứng minh đứa con trong bụng cô là của tôi, cô không uống thuốc nhưng tôi có đeo bao mà, tôi còn chưa già đến mức mắc bệnh đãng trí đâu. Tôi vẫn sẽ cho cô cơ hội, hãy tìm một nơi yên tĩnh sinh đứa con này ra, nếu kết quả DNA thật sự là con của Jeon Jungkook này, tôi sẽ nhận. Nếu không phải..."

Nói đến đây, Jeon Jungkook nheo mắt, nhìn thẳng vào mặt Do A-ra, khiến cô ta không khỏi rùng mình. Jeon Jungkook không hề nói tiếp, chỉ lạnh lùng bảo:

"Tôi cho cô một tuần để suy nghĩ, nếu vẫn khẳng định đứa bé trong bụng là con của tôi, vậy thì sinh nó ra!"

Sắc mặt Do A-ra trắng bệch, hơi thấp thỏm sợ hãi, nhưng cũng ẩn chứa sự oán hận. Đợi cô ta đi rồi, Jeon Jungkook mới đưa tay lên day thái dương, khẽ hỏi:

"Bên phía Chaeyoung thế nào rồi? Trước khi những chuyện này được giải quyết xong xuôi, tuyệt đối không để cô ấy biết!"

Jung Chang-min vội trả lời: "Ở bên Mỹ đã thu xếp ổn thỏa, thường ngày vợ anh cũng không hay ra khỏi nhà, cho dù có đi ra ngoài cũng chỉ đi bộ men theo bờ sông rồi về ngay. Bên đó lại toàn là người Mỹ, không có báo chí Hoa kiều, nhà biên kịch thường xuyên liên lạc với cô ấy cũng được thông báo trước rồi, sẽ không có sai sót gì đâu ạ!"

"Jung Hoo thì sao?"

Jeon Jungkook đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Jung Hoo mấy hôm nay ở đâu?"

"Ông Kang đã gọi cậu ấy về, nói rằng sẽ trực tiếp điều cậu ấy sang chi nhánh ở Pháp. Chuyện này cậu ấy hành động quá nông nổi, trực tiếp ảnh hưởng đến cả hai nhà Kang-Jeon, tổn thất lên đến hàng trăm triệu."

Jeon Jungkook đứng phắt dậy: "Lập tức đặt vé máy bay, giờ tôi sẽ bay qua Mỹ!"

Jung Chang-min hơi ngẩn người ra rồi nhanh chóng đi thu xếp.Jeon Jungkook quá hiểu Kang Jung Hoo, một khi cậu ta đã nhập cuộc thì chắc chắn không dễ dàng từ bỏ như vậy. Jung Hoo sẽ không đi Pháp, vậy hướng đi của cậu ta là gì, khỏi cần nghĩ cũng đoán được.

Jeon Jungkook chợt cảm thấy trái tim thắt lại, Chaeyoung của anh ngây thơ, ngốc nghếch như vậy, cô ấy không thể chịu nổi bất cứ cú sốc nào.

Jeon Jungkook không muốn tự làm khó bản thân, bây giờ anh không thể rời xa cô, cô là người anh ôm trong vòng tay, mọi cảm xúc của cô anh đều có chung cảm nhận. Trên đời này cuối cùng cũng có một người thân thiết nhất, gần gũi nhất chính thức thuộc về anh. Chaeyoung, Chaeyoung của anh.

Lúc Jeon Jungkook tới nơi đã là đêm khuya, vào đến biệt thự, anh đi thẳng lên tầng hai. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng vọt tách biệt căn phòng với cái lạnh lẽo bên ngoài. Chiếc máy làm ấm không khí ở đầu giường tỏa ra làn sương mờ mờ, mang theo mùi cam ngòn ngọt, chăn trên giường đã bị rơi xuống đất.

Thân hình bé nhỏ của Park Chaeyoung đang co lại, đôi chân trắng nuột nà hở ra bên ngoài, để lộ cả quần lót. Cô ôm gối ngủ rất ngon lành, còn ngáy khe khẽ nữa chứ. Đến tận lúc này trái tim Jeon Jungkook mới có thể bình yên trở lại.

Jeon Jungkook nhón chân lại gần, nhặt chăn lên rồi nhẹ nhàng đắp cho cô, một nửa khuôn mặt của Park Chaeyoung vùi vào chiếc gối mềm mại, đôi hàng mi dài khép chặt. Jeon Jungkook chợt phát hiện ra bản thân mình đang nôn nóng muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào trong kí ức, không kiềm chế được, anh khẽ cúi xuống. Lúc môi anh gần như chạm vào môi cô, Park Chaeyoung khẽ chun mũi khiến anh bừng tỉnh.

Anh vừa từ bên ngoài về, trên người còn mang hơi lạnh, cứ thế này hôn cô e là không ổn. Nghĩ vậy Jeon Jungkook từ từ ngẩng lên, đưa tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau, muộn thế này rồi, anh không nỡ đánh thức cô. Jeon Jungkook khẽ thở dài, thôi sang phòng bên cạnh ngủ vậy.

Lòng đang thầm nghĩ vậy, vừa mới định đứng lên nào ngờ hai cánh tay ấm áp đã vòng qua cổ anh: "Jeon Jungkook, anh định đi đâu thế?"

Giọng nói lảnh lót nào có giống như người ngái ngủ, suýt chút nữa anh đã bị lừa. Jeon Jungkook vừa mới nhổm người, hai chân Park Chaeyoung đã quắp chặt lấy anh.

Thân thể cô ấm áp thoảng mùi cam ngòn ngọt, đây là mùi hương anh thích nhất, chắc chắn cô lại lén dùng sữa tắm của anh rồi. Anh đưa tay đỡ dưới mông cô, hình như cô béo lên, mông đã tròn lăn lẳn.

Cơ thể Jeon Jungkook lập tức có phản ứng, cũng may anh vẫn còn chút lí trí, kéo cánh tay đang quàng lên cổ mình xuống, đặt Park Chaeyoung nằm lại vào trong chăn. Anh đưa tay lên vỗ vào mông cô: "Ranh con, suýt nữa thì lừa được anh rồi. Em ngủ tiếp đi, anh đi tắm đã!"

Vừa mới quay người định đi đã bị cô kéo tay: "Jeon Jungkook, sao cuối tuần trước anh không đến?"

Giọng điệu của Park Chaeyoung có vẻ như đang làm nũng, anh khẽ xoa đầu cô: "Vì vậy anh mới bay qua đây đêm hôm thế này, anh sẽ ở đây với em hai ngày. Bây giờ thì ngủ đi, ngoan nào!"

Park Chaeyoung ngồi dậy, hai cánh tay lại quàng lấy người anh nũng nịu: "Giờ em hết buồn ngủ rồi!"

Miệng Park Chaeyoung vừa lẩm bẩm vừa hôn lên môi Jeon Jungkook. Đôi môi của cô mềm mại, mở he hé, đầu lưỡi đưa vào miệng Jeon Jungkook rồi trượt nhẹ xuống dưới cổ anh, lướt qua cái yết hầu đang nhô lên sau đó tiếp tục trượt xuống. Cái lưỡi ấm khẽ mơn man dái tai anh, giọng nói thì thầm đầy mê hoặc: "Jeon Jungkook, anh có nhớ em không? Em nhớ anh rồi..."

Câu nói nhẹ nhàng tựa như hơi thở nhưng lại châm bùng ngọn lửa khát khao trong lòng Jeon Jungkook: "Con tiểu yêu tinh này!"

Jeon Jungkook gần như nghiến răng thốt lên, sau đó hôn siết lên môi cô, trút hết nỗi nhớ nhung dồn nén bao ngày nay.

Nóng bỏng, mềm mại, quấn quýt và đam mê... không khí như bị làm nóng lên. Bàn tay Park Chaeyoung tháo cà vạt của anh rồi nhanh nhẹn cởi những chiếc cúc áo ra.

Ngọn lửa dục vọng của Jeon Jungkook sắp lên đến giới hạn, tuy nhiên anh vẫn cố sức kìm nén, bởi vì Park Chaeyoung lúc này quá sức quyến rũ. Hai người lấy nhau đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động trong chuyện chăn gối.

Bàn tay cô có hơi căng thẳng run lên, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, dũng cảm bất chấp tất cả. Một Park Chaeyoung như vậy vừa quen lại vừa lạ lẫm, giống như cái gai đâm thẳng vào trong tim Jeon Jungkook, khiến anh cả đời không thể rút ra được.

Jeon Jungkook gần như giúp cô cởi bỏ quần áo của mình, lúc hai người trần trụi đối mặt với nhau, trên trán Jeon Jungkook đã lấm tấm mồ hôi, đến nỗi Park Chaeyoung cũng phải giật mình: "Sao anh ra lắm mồ hôi thế này?"

Vừa nói cô vừa đưa tay lên lau mồ hôi cho anh. Jeon Jungkook cảm thấy nếu tiếp tục kìm nén nữa chắc chắn anh không phải là đàn ông. Anh chẳng chút đắn đo nâng người cô lên, mạnh mẽ đi vào bên trong cô.

"Ư..."

Lúc Park Chaeyoung nhận thức được vấn đề, anh đã kéo cô vào những nhịp điệu điên cuồng, mọi lí trí dường như bay biến hết.

Cô cũng không muốn lí trí, cô nhớ anh, nhớ đến mức không ngủ được. Thực ra lúc xe của anh đi vào ga ra, cô đã tỉnh rồi, chẳng qua chỉ giả bộ ngủ mà thôi. Cho đến lúc anh định rời đi, cô mới giữ chặt anh lại. Đêm hôm anh vẫn đến với cô, sao cô có thể để anh đi cho được?

Khoái cảm giống như con sóng đánh vào bờ, cái cảm giác vui sướng đến rùng mình, nghẹt thở. Park Chaeyoung thấy mình đã học theo thói hư của anh, hoặc cũng có thể Jeon Jungkook là một người đàn ông gợi tình thật sự, cô không nhớ hai người đã làm bao lâu, chỉ biết anh khiến cho cô gần như kiệt sức

Cô chẳng bao giờ biết đàn ông lại nhiều chiêu đến thế, lắm lúc Park Chaeyoung hối hận vì đã quyến rũ anh, có những tư thế thực sự rất xấu hổ nhưng cũng thực sự kích thích.

Vào lúc cao trào nhất, Park Chaeyoung loáng thoáng nghe thấy anh nói một câu: "Chaeyoung, sinh cho anh một đứa con nhé!"

Sau cơn mây mưa, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, lặp lại một cách rõ ràng:

"Chaeyoung, chúng ta cần một đứa con, đứa con thuộc về hai ta. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, sức khỏe của em không vấn đề gì, anh muốn có một đứa con, em sinh cho anh một đứa nhé!"

Con ư? Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Jeon Jungkook nhắc đến chuyện con cái.

Trong lòng Park Chaeyoung cảm thấy ấm áp lạ thường, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, thu mình bẽn lẽn gật đầu. Phản ứng của cô thật là đáng yêu, Jeon Jungkook không kiềm chế được cảm xúc hôn lên trán cô, anh khẽ nở nụ cười.

Trước khi Jeon Jungkook về nước, hai người còn cãi nhau một trận. Từ cửa sổ thư phòng nhìn theo bóng chiếc xe của anh khuất dần nơi cổng lớn, nhớ lại chuyện tối qua, Park Chaeyoung vẫn còn bực mình.

Tối qua Jeon Jungkook ôm cô ngồi trước lò sưởi, tay anh cầm một ly rượu vang, mùi rượu thơm ngào ngạt khiến Park Chaeyoung thèm thuồng cứ tròn mắt nhìn anh như vậy. Jeon Jungkook cười: "Bác sĩ nói em không được uống rượu!"

Park Chaeyoung còn chưa kịp mở miệng phản bác, môi anh đã chạm vào môi cô, một ngụm rượu nhỏ từ miệng anh được đưa vào miệng cô, dừng lại trong khoảnh khắc rồi lại bị anh hút trở lại: "Đỡ thèm rồi chứ hả?"

Park Chaeyoung mặt đỏ bừng, hồi lâu mới ngoảnh đầu lại: "Jeon Jungkook, em muốn về nhà, ở đây có tốt mấy cũng không bằng ở nhà, em muốn về nước."

Vì câu nói này mà hai người chia tay trong bực bội, đến tận bây giờ Park Chaeyoung vẫn không hiểu vì sao Jeon Jungkook sống chết không chịu dẫn cô về. Điện thoại đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, không khỏi kinh ngạc. Sao anh ta biết số điện thoại này? Đây là số điện thoại mới mà Jeon Jungkook mua cho cô mà? Park Chaeyoung ngẫm nghĩ giây lát rồi nhấc máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro