14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc quay lại bàn làm việc, đột nhiên trong lòng cảm thấy nguy cơ đang rất cao.

Một đống khác giới trò chuyện với Phác Thái Anh trên trang cá nhân, ai biết một ngày nào đó họ có soán vị của anh hay không? Không được, anh phải quản chế chặt chẽ mới được, không thể để sát thủ đến giết hôn nhân của anh và Phác Thái Anh được.

Không nói hai lời, anh lập tức triển khai hành động.

Đang chat với bạn, Phác Thái Anh thấy trên màn hình xuất hiện một yêu cầu kết bạn, khi vào xem, thấy nick name của đối phương là...

Quyết định hạnh phúc!

Nhìn về phía bàn làm việc thấy vẻ mặt bình tĩnh của Điền Chính Quốc, đôi mắt đẹp của Phác Thái Anh hiện lên tia giảo hoạt, quyết định không thèm để ý đên yêu cầu kia.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm màn hình, mãi là không thấy thông báo xác nhận, rốt cục kích động chất vấn, "Nhanh chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh."

Phác Thái Anh cười hì hì, chế nhạo hỏi: "Không phải anh là vị quyết định hạnh phúc kia chứ?"

Thật mất thể diện, kêu to, "Phác Thái Anh!" Chính cô nói anh là quyết định hạnh phúc, hiện tại lại chê cười anh.

"Được rồi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý yêu cầu kết bạn của vị quyết định hạnh phúc này, nếu không người này chả có người bạn nào, thật đáng thương."

Điền Chính Quốc hung hăng ném cho cô cái nhìn cảnh cáo.

Nhưng mà, nhìn thấy mình trở thành một trong số bạn bè của Phác Thái Anh, sự không vui trong lòng Điền Chính Quốc liền biến mất, sau này thỉnh thoảng anh sẽ đi thị sát, những người mơ ước vợ của anh! Hừ, lăn đi chỗ khác đi.

"Đúng rồi, Chính Quốc, buổi chiều khi dọn thư phòng, em tìm được cái này trong ngăn tủ." Phác Thái Anh sôi nổi chạy đến hộc tủ, lấy một cờ hộp cờ vua, "Anh nhất định biết chơi, dạy em có được không?"

Phác Thái Anh vẫn cảm thấy quân cờ vua là quân cờ có hình dáng độc đáo và đẹp nhất, cho nên khí thế của người chơi cờ cũng không bình thường, nếu Chính Quốc biết chơi cờ vua, sao cô lại không bảo anh chỉ mình chứ!

Không đợi Điền Chính Quốc đồng ý, cô đã chủ động tiến lên, kéo Điền Chính Quốc đến ngồi xuống ghế sa lon, cô muốn học đương nhiên Điền Chính Quốc cũng hết mình dạy vợ yêu rồi.

Nghe anh dùng tiếng nói đặc biệt, lạnh nhạt giảng giải quy tắc, ngón tay thon dài tao nhã di chuyển quân cờ, dáng vẻ bình tĩnh nhưng rất mê người, khí thế vương giả khiến Phác Thái Anh sùng bái, không, phải nói là phục sát đất mới đúng, bởi vì tham phong thái của chồng, không cẩn thận...

"Check." Đôi môi gợi cảm mỉm cười.

Cô đột nhiên hoàn hồn, "A, khoan đã, tại sao có thể như vậy..." Kéo kéo tóc, không ngừng suy nghĩ cách để tránh con tướng của Điền Chính Quốc, chỉ thiếu tự cốc đầu mình nữa thôi.

Cuối cùng không có cách xoay chuyển tình thế.

"Check mate!"

Bĩu môi, "Chúng ta chơi lại lần nữa." Trong mắt Phác Thái Anh hiện vẻ không chịu thua.

Điền Chính Quốc mỉm cười, chiều theo ý cô. Chẳng qua là những ván tiếp theo đều kết thúc với tiếng check mate của nguời đàn ông.

"Đáng ghét, người ta sắp thắng rồi. Chơi lại ván nữa." Cô gái kiên định yêu cầu.


"Sao lại muốn thắng như vậy?" Kẽ nhéo cái mũi của cô trêu chọc hỏi.

"Hừ, nhất định phải thắng, chơi lại đi!" Cô rất cố chấp.

Nhíu mày nhún vai, "Vậy cũng được, chơi lại."

Phác Thái Anh hết sức chăm chú nhìn những bước đi của quân cờ, lại thấy Điền Chính Quốc tỏ ra thoải mái, giơ tay nhắc chân cũng rất thong dong, Phác Thái Anh bắt đầu tấn công mạnh mẽ, muốn thắng, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, bị Điền Chính Quốc tài tình thay đổi thế cục, cuối cùng Điền Chính Quốc lại nói check mate kết thúc ván cờ.

Phác Thái Anh bị đả kích lớn, lộ ra vẻ mặt giống như ăn khổ qua. 

Điền Chính Quốc quay đầu mỉm cười.

Đáng ghét, ngay cả cười nhạo cũng đẹp như vậy. Phác Thái Anh căm giận bất bình.

"Ai, mới vừa rồi nên đánh cược chút gì mới đúng." Ngón tay dài xoa xoa cằm, mắt híp lại, tỏ vẻ đáng tiếc.

Liếc mắt nhìn trước đàn ông trước mặt, "Có ý gì?"

"Ví dụ như cá người thua sẽ cởi bỏ quần áo, thì anh đã sớm được ngắm cơ thể lõa lồ xinh đẹp."

Này, này, đây là Điền Chính Quốc mà cô biết sao? Anh không phải là một người đàn ông chững chạc lạnh lùng sao? Sao lại có thể nói ra những lời sắc tình vậy chứ!

"Anh... dê xồm!" Phác Thái Anh đỏ mặt từ trên ghế salon nhảy dựng lên, không phục nói: "Bởi vì em chưa chơi cờ vua quen, có tin không, nếu chơi cờ nhảy, người cởi quần áo nhất định là anh."

Điền Chính Quốc nhíu mày, tỏ vẻ không tin.

"Anh chờ đấy, giờ em đi lấy, chúng ta đánh cờ nhảy."

Không đợi Điền Chính Quốc đáp lại, Phác Thái Anh đã vội vàng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã quay lại trong tay cầm một hộp cờ nhảy.

"Hừ, anh xong đời rồi, hãy đợi xem coi em làm thịt anh như thế nào." Quăng ra lời đe dọa.

Anh buồn cười hỏi: "Có cần anh đi rửa cổ chờ em không?"

"Anh.." Tức giận thở phì phò.

Thì ra trêu chọc cô lại thú vị như vậy, nhìn kìa, dáng vẻ thở phì phò sao lại đáng yêu thế chứ!

Phác Thái Anh bận rộn bày cờ, ngón tay dài của Điền Chính Quốc lấy một quân cờ nhảy, giơ lên trước mặt thưởng thức nói: "Này cờ nhảy nhìn như tuổi cũng lớn rồi."

Giật mình trong chốc lát, cô nhẹ nhàng nói: "Ừ, cực kỳ lâu, hộp cờ nhảy này từ lúc ba mẹ em ly hôn, bởi vì em luôn khóc, ba mua để dỗ em. Bởi vì lúc mẹ bỏ đi em còn quá nhỏ, hiện tại cũng không nhớ được dáng vẻ của bà, trong đầu chỉ nhớ được dáng vẻ mơ hồ của một người phụ nữ." Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Phác Thái Anh lộ ra vẻ buồn bã.

Điền Chính Quốc chỉ biết Vương Mỹ Nguyệt là vợ hai của cha vợ, về phần mẹ ruột của Phác Thái Anh, anh không biết gì cả, lúc trước khi kết hôn với cô hai năm cũng chưa từng nghe Phác Thái Anh nhắc đến, đây là lần đầu tiên.

"Sau khi ly hôn cũng không liên lạc sao?"

Lắc đầu, "Chưa bao giờ ba nói với em chuyện của mẹ, cho dù em hỏi ông cũng không nói, năm học lớp một, ông lấy mẹ kế, chuyện liên quan đến mẹ em càng không thể hỏi, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, em liền chơi cờ nhảy, một mình tự chơi."

Đúng, đúng là cô đơn, ba có vợ mới, mẹ kế còn sinh cho ba Thái Duật, mỗi lần nhìn họ, cô không thể không nghĩ đó mới là một nhà ba người, cô là người dư thừa.

Hết lần này tới lần khác chuyện của mẹ cô giống như diều bị đứt dây.

Đầu tiên cô mất đi mẹ, sau đó lại cảm thấy mất luôn ba, giống mơ của cô là có một gia đình thuộc về riêng cô, bởi cô không muốn làm người dư thừa.

Giống như nhìn thấu sợ cô đơn của cô, Điền Chính Quốc sờ tóc cô, "Em không phải người dư thừa, em là vợ của anh, đây là nhà của chúng ta, anh là nguời nhà của em, dĩ nhiên, tương lai còn có con của chúng ta, gia đình mình sẽ đầy đủ hơn, tất cả đều thuộc về em."

Bởi vì quá cảm động, Phác Thái Anh suýt nữa bật khóc, mím môi, cố nén nước mắt.

"Chậc, dáng vẻ mếu máo của em thật xấu." Điền Chính Quốc trêu cô.

"Đợi giết được anh, đến lúc đó anh kêu oa oa xem ai xấu." Cô nín khóc mỉm cười.

Những quân cờ nhảy đã đứng sẵn trên giấy, hai người bắt đầu thi đấu, Phác Thái Anh cầm quân cao hơn, vui mừng chuyển động tay đánh cờ nhảy, mỗi lần nghĩ đến những lời Điền Chính Quốc vừa nói, trên mặt đều mỉm cười.

Đây mới thực sự là nhà của cô... Quá tuyệt vời, cuối cùng cô cũng có nhà của mình.

Nhìn cô vui vẻ, Điền Chính Quốc lại cảm thấy đau lòng, thầm xin lỗi vì hai năm lấy nhau anh chưa một lần yêu thương cô để cô cảm thấy cô đơn, hoàn mỹ của anh quá nông cạn, luôn cho rằng cuộc sống không lo ăn không lo mặc là đầy đủ, mới để cô cảm thấy tịch mịch như vậy.


Sẽ không, sẽ không như vậy nữa, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ thương cô, thương cô hơn so với tất cả mọi người, nhất định sẽ bảo vệ trái tim cô.

"Gì? Chặn đường của anh em xem anh sẽ làm như thế nào." Cô dương dương tự đắc nói.

Bình tĩnh nhìn thế cục, "Yên tâm, còn con đường La Mã nữa." Anh cầm cờ chuyển sang hướng khác tiến quân thần tốc.

Phác Thái Anh cau mày chu môi, ảo não vì sự sơ sót của mình, nhưng vẫn cậy mạnh nói: "Hừ, được được, sẽ để anh chết rất khó coi."

"Vâng, Anh sợ quá đi!"

Điền Chính Quốc khiêu khích quả nhiên rước lấy một cái lườm của Phác Thái Anh, chống má, tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo.

Anh yên lặng ngắm nhìn nụ cười của cô.

Bởi vì một tay chống má, nghiêng bả vai, sợ dây áo trên bả vai mảnh mai thuận thế trượt xuống, lộ ra xương vai, cô hồn nhiên nghiêng đầu, lộ ra cái cổ mỹ lệ tạo thành cảnh xuân mê người, làm Điền Chính Quốc không nhịn được mơ màng đường cong dưới lớp quần áo kia.

Giống như hiểu rõ mọi nơi, quyến rũ phong tình chợt nhìn mê người, cho dù không đẹp bằng nụ cười yếu ớt đến sâu sắc trước mắt này, anh thích dáng vẻ này của cô, thích không chuẩn bị mà tự nhiên bày ra vẻ phong tình, vì cô như vậy rất mê người.

Khát vọng đột nhiên tới, mọi tế bào trong người anh đều đánh trống reo hò tạo thành một sức mạnh cực đại, khiến một người thành thục biến thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu, cả người đều nóng.

Thật sự không kiềm nén được nữa, đôi mắt tối lại, anh vươn tay mò vào trong ngực cô.

Hành động bất thình lình này khiến bàn cờ rơi đầy đất, cơ thể nhỏ bé xinh xắn rơi vào vòng tay của người đàn ông, bị ôm thật chặt. 

"Chính Quốc!" Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ôm mình từ phía sau.

Anh không nói gì, đôi môi nóng bỏng hôn lên cảnh xuân xinh đẹp ở bả vai, bàn tay không an phận vuốt ve mọi nơi.

Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ là đối thủ của anh, đối với sự tấn công của anh, chưa ngăn cản thành công lần nào, "Chính Quốc, đây là thư phòng..." Cố gắng dùng tia lý trí cuối cùng nói.

"Cũng ở trong nhà mình, hay em muốn ở phòng khách?" Anh vỗ về chơi đùa cơ thể cô to gan hỏi.

Không nghĩ tới, một người nghiêm chỉnh lại làm càn như vậy.

Lý trí Phác Thái Anh hoàn toàn biến mất, tùy ý để người đàn ông bá đạo này kéo cô vào nước xoáy, cùng nhau chìm ngập.

Lúc nhận được điện thoại của mẹ kế, Phác Thái Anh đang trong phòng thay đồ, còn Điền Chính Quốc đang trong phòng tắm, không muốn anh nghe được nội dung cuộc nói chuyện, nên cô ra khỏi phòng thay đồ đi ra ban công phòng ngủ chính.

"Mẹ, lời này của mẹ có ý gì, mẹ muốn làm gì?" Phác Thái Anh có dự cảm xấu.

"Thật sự mà nói, bọn con cũng không phải là tài phiệt, con mượn họ năm vạn mười vạn, mẹ nghĩ mẹ chồng sẽ dễ dàng đồng ý sao?"

Sau khi nghe mẹ kế nói... cho muốn chết quách đi cho rồi, nắm chặt điện thoại, cả người đều phát run, "Mẹ, con cầu xin mẹ không nên như vậy nữa có được không?"

Thật ra thì, khách sạn suối nước nóng của nhà họ Phác cũng từng thịnh vượng, nhưng Phác Thái Anh cô chủ của khách sạn này cũng không an nhàn sung sướng như mọi người nghĩ.

Lúc nhỏ, ba bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cô, cho dù cưới mẹ kế, cô cũng không được quan tâm nhiều.

Thật vất vả trưởng thành, thì khách sạn lại đi xuống, ngắn ngủi vài năm liền mắc nợ khắp nơi, từ lúc Phác Thái Anh bước ra xã hội làm việc, mẹ kế đều muốn mỗi tháng cô phải đưa hơn phân nửa tiền lương để làm phí sinh hoạt gia đình.

Thật ra thì, làm sao có phí sinh hoạt, phần lớn tiền đều bị mẹ kế tiêu xài hết! Không phải cô không bất mãn, nhưng vì cảm xúc của ba, cô đều bỏ qua tất cả. 

Cô chưa từng nghĩ mặc kệ nhà mẹ đẻ, có lẽ cô không thể gánh món nợ khổng lồ kia được, nhưng tiền sinh hoạt phí hằng tháng cô chưa bao giờ thiếu, bởi vì hiếu tâm, cho dù lấy Điền Chính Quốc, phần tâm ý đó chưa bao giờ thay đổi.

Mặc dù tiền gửi ngân hàng của cô không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để trợ cấp tiền sinh hoạt phí hàng tháng cho nhà mẹ đẻ, ai ngờ mẹ kế không thèm nghĩ đến cái khó của cô, còn tưởng rằng cô lấy Điền Chính Quốc rồi thì có thể tùy ý tiêu xài, bà ta giống như con đỉa chứ ba ngày hai bữa lại đến cửa đòi tiền.

Mỗi lần đều mấy ngàn đồng, một lần hai lần... Miệng ăn núi cũng lở.

Những số tiền kia giống như bị ném vào động không đáy, vào tay Vương Mỹ Nguyệt xong là nhang chóng biến mất, thật sự làm người ta chịu không nổi!

Xế chiều hôm nay Vương Mỹ Nguyệt ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp đến cửa đòi tiền, cuối cùng Phác Thái Anh cũng can đảm từ chối.

"Mẹ, con không có biện pháp cung ứng tiền để mẹ phung phí như vậy." Thật sự là phung phí! Trong nhà mắc nợ tùm lum, Vương Mỹ Nguyệt còn xài tiền như nước, không phải là phung phí thì là gì?

"Thái Anh, con không có tiền thì có thể bảo Chính Quốc cho con tiền! Không phải con rể gia tài bạc vạn sao, con xin nhiều một chút, đỡ phải để mẹ ba ngày hai bữa lại đến cửa." Vương Mỹ Nguyệt nói như đó là điều đương nhiên.

"Mẹ, con sẽ không bảo Chính Quốc đưa tiền để đưa cho mẹ, sau này mẹ cũng đừng tìm con xin tiền nữa." Cặp mắt kiên định nhìn Vương Mỹ Nguyệt.

Không lấy được tiền, lúc ấy Vương Mỹ Nguyệt mắng to, "Nha đầu chết tiệt kia, mày chờ đó cho tao!" Rồi hậm hực bỏ đi.


23/3/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt