4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy nữ nhân gặp Yoo Rajin, không khỏi càng oán giận, càng lớn miệng khen ngợi Rajin thiện lương đơn thuần, lòng đầy căm phẫn thay cô ta bênh vực kẻ yếu, cũng đồng thanh chê bai Chaeyoung dụng tâm hiểm ác, hành vi đáng khinh.

Yoo Rajin mỉm cười như không có gì, kiên nhẫn nghe xong tất cả nịnh hót cùng phê phán, mới lo lắng nhíu mày, nhẹ lời khuyên nhủ: "Có lẽ là áp lực do nhiệm cấp trên giao cho Chaeyoung quá nặng, cô ấy cũng là bất đắc dĩ. Mọi người đương nhiên không thể hiểu được áp lực đó đến thế nào đâu!"

Một câu đơn giản mà gạt hết tội lỗi của Chaeyoung, Yoo Rajin quả thật là một đồng nghiệp giỏi lí luận.

Cô ta cười ấm áp mà thoải mái: "Lại nói, ai cũng biết tấm hình đó là photoshop, chẳng hề ảnh hưởng gì đến tôi, ngược lại có càng nhiều fan lên tiếng ủng hộ tôi, gặp họa mà được phúc!"

Chaeyoung đảo mắt, từ chối cho ý kiến.

Yoo Rajin như cũ mỉm cười thân thiện, cuối cùng, bổ sung một câu, "Có lẽ, đây là Chaeyoung nghĩ ra kế sách 'Tá hắc phản phủng'! Các bạn đừng đoán mò!"

(Tá hắc phản phủng: kế hoạch tưởng chừng nhằm mục đích gây họa nhưng thực chất là nhằm tạo thuận lợi)

Mọi người đương nhiên không tin, nhưng người bị hại đã không nói gì, mọi người cũng không thể nhiều lời, nhao nhao thầm than Rajin thực là quá lương thiện.

Chaeyoung lần này càng không biết nên nói gì với Yoo Rajin, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, sau đó tự ý xẹt qua vai cô ta, đi hướng thang máy.

Trong nháy mắt cửa thang máy sắp sửa khép lại, một cánh tay trắng nõn đưa ra ngăn lại, phịch một tiếng mở ra, Yoo Rajin cười yếu ớt:

"Em có đồ để quên ở bãi đỗ xe, vừa vặn cũng muốn đi xuống."

Cửa thang máy lần nữa khép lại, Yoo Rajin vẻ mặt chân thành mong đợi nhìn Chaeyoung, làm cô một trận da đầu run rẩy, cảm giác như con gà con bị chồn nhìn chòng chọc, ánh mắt nửa ngày không chuyển sang người kia, cuối cùng chỉ có thể lúng túng ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thủy tinh.

Sau một trận trầm mặc quỷ dị,

Yoo Rajin mở miệng : "Chaeyoung, tấm hình này, là từ đâu ra vậy?"

Lời nói tựa hồ là thăm dò, lại không có chút thấp thỏm, bởi vì, vô luận chân tướng ra sao, tấm hình này chắc như đinh đóng cột là dùng Photoshop để vu cáo hãm hại.

Chaeyoung mi tâm run rẩy một cái, lập tức liền không chút kiêng dè trả lời: "Có người gửi bưu kiện nặc danh!" Vừa nói, Chaeyoung mắt không chớp nhìn thẳng Yoo Rajin.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn là đạm đạm mỉm cười như cũ, không có một tia dao động.

Chaeyoung không thể không than thầm khả năng giữ bình tĩnh của cô ta, nhất là bộ dáng không thẹn với lương tâm. Nếu cô không biết trước nội dung vở kịch, biết bưu kiện chính là do Yooo Rajin gửi đến, cô chắc chắn nhìn không ra được khác thường, thế nào cũng sẽ không hoài nghi.

"Chaeyoung, em cũng là hôm trước mới nghe nói Ahn Joon chia tay với chị, em không nghĩ đến hai người hóa ra vẫn còn quan hệ, giữ bí mật được như vậy. Em thực không biết, chị nhất định phải tin tưởng em!" Cô ta một mặt khoe khoang mình thắng, một mặt lại còn khờ dại nghĩ tới có thể đảm bảo không để lại ấn tượng xấu trong lòng Chaeyoung.

Bất kỳ người nào cảm thấy cô ta không hoàn mỹ, đều khiến cô ta bất an như ngồi trên lửa.

Chaeyoung hoàn toàn thông suốt, liếc mắt liền hiểu rõ ý nghĩ thực của Yoo Rajin, nhưng cũng thật sự là vô pháp lý giải tâm lý kì lạ của cô ta. Cái nhìn của người khác với cô ta, quan trọng vậy ư?

Nhưng nói sao cũng được, trước kia Chaeyoung bị cô ta theo cái dạng này mà khống chế thành ngoan ngoãn dễ bảo, mặc dù trở thành đá lót nền kiêm bia đỡ đạn cho cô ta thăng tiến, mà vẫn cảm thấy Rajjin rất giỏi rất cường đại, mỗi ngày đều hâm mộ cùng ghen tị.

Hiện tại Chaeyoung tuy rằng biết ý nghĩ của cô ta, nhưng cũng không muốn bới móc.

Đã đuổi theo cô đến đây, tốt nhất duy trì mặt ngoài hòa bình...

"Không sao, dù sao chị cũng đã chán ngấy hắn, đã sớm không thích nữa." Ngữ khí bình bình đạm đạm, kiên định không thể nghi ngờ.

Suy cho cùng, cô thật sự là khinh bỉ loại đàn ông dựa vào nữ nhân phát tài xong lại đá người ta, ánh mắt cao ngạo xinh đẹp, xem thường thêm một câu,

"Lúc trước cảm thấy hắn rất có khí phách tài tử, có năng lực, giờ mới phát hiện, điểu ti vẫn là điểu ti, kém cỏi vẫn là kém cỏi, ăn mày có mặc quần áo mới, cũng không có khí chất hoàng gia! Hắn trời sinh ngoại hình nghèo kiết hủ lậu, dây dưa làm gì cho sốt ruột!"

(Điểu ti là trái với đẹp trai, giàu. đấy là cách giải thích ngắn nhất, so, cứ hiểu là chị Chae đang sỉ nhục Joon nhớ)

Yoo Rajin giật mình, làm sao có chuyện, Park Chaeyoung rõ ràng yêu Ahn Joon muốn chết, vì hắn mà bất hòa với gia đình, vì hắn mà tình nguyện bán thân xác, vì hắn hi sinh sự nghiệp của chính mình, làm cái gì cũng là vì hắn, cho hắn, làm sao đột nhiên thành ra không yêu?

Hơn nữa, còn phong đạm vân khinh, vẻ mặt phiền chán nói hắn là điểu ti???

Điều này đả kích Yoo Rajin sâu sắc, hóa ra mình đau khổ cay đắng bồi dưỡng, thành ra một tên điểu ti?

Không, không thể như vậy được!

Nhất định là Chaeyoung không ăn được nho liền nói nho còn xanh, nhất định là cô ta vì yêu mà sinh ra ghen tị.

Nghĩ vậy, lòng Yoo Rajin giãn ra một chút, không tránh được nhìn Chaeyoung với ánh mắt giả vờ thương xót.

Cười nói: "Chị nghĩ được như vậy là tốt nhất, chị không giận em, em cũng thanh thản! Chúng ta vẫn là bạn bè tốt đúng không?"

Chaeyoung run một cái, ha ha cười gượng hai tiếng.

Yoo Rajin nói dứt lời, hơi hơi híp híp mắt, lần này Chaeyoung phạm lỗi lớn, nếu như đẩy được cô ta xuống, sắp xếp người của mình ở vị trí đó, hẳn là sau này muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Cô ta thầm nghĩ, Chaeyoung tuy rằng lãnh khốc lại ác liệt, nhưng vẫn là chút tài năng, dù từ bốn năm nay xích mích với gia đình, không dựa vào thế lực của ba, nhưng cũng đã gây dựng được một vùng trời đất cho mình cơ đấy.

Khởi đầu chỉ là một phóng viên giải trí thấp kém, sau làm nhiếp ảnh, bây giờ là đạo diễn chương trình, mà lại còn là đạo diễn chuyên mục đang hot nhất bây giờ trong giới truyền thông, "Big Hit".

Nếu cô ta không vì yêu đến mù mắt, đem chính tác phẩm của mình tặng không cho Ahn Joon tranh cử, thì người hôm nay được điều đến bộ phận điện ảnh truyền hình làm đạo diễn, không ai khác chỉ có thể là Chaeyoung!

Nhưng, bất quá, Chaeyoung từ nay cũng không còn cơ hội!

Yoo Rajin cười nhẹ, ngoài ra, chuyên mục " Big Hit " này đang thu hút dư luận vô cùng, tương lai phát triển cũng thật tươi sáng, Yoo Rajin này phải tiếp nhận nó!

Thang máy đã xuống đến hầm để xe, tâm tình Yooo Rajin càng lúc càng tốt hơn, tuy rằng Chaeyoung nói Ahn Joon là điểu ti làm cô ta có phiền muộn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn rất hòa hảo, bày bộ dạng người trong nhà nói chuyện: "Đúng rồi, mẹ hôm trước còn hỏi, sao chị không đến thăm nhà một buổi. Chị xem thế nào nhé!"

Cô ta cười đến ôn nhu, giọng điệu nghe ra giống một cô em gái ngoan ngoãn được sủng nịnh.

Chỉ là, không đến thăm nhà một buổi... Ô, cô thực sự cho cô là thiên kim tiểu thư nhà người ta đấy hả?

Chaeyoung cười cười: "Chị bận quá, chắc phải một thời gian nữa!"

Yoo Rajin càng cười tươi rói, "Cũng được!"

Nói xong, xoay người khoát tay đi.

Chaeyoung không biết xe mình là xe nào hết, chờ đến lúc Yoo Rajin đi rồi, mới xem lại chút kí ức tìm phương hướng, rồi lấy điều khiển từ xa từ trong túi xách, nhìn qua nhãn hiệu trên đó cô mừng như điên, nhanh chóng ấn nút trên điều khiển.

"Tin tin", kêu từ phía trái của cô.

Chaeyoung theo tiếng vọng đi tìm, y như thiếu nữ đói khát nhìn thấy tuyệt thế mỹ nam, mắt sáng rực, nước miếng ròng ròng, vẻ mặt hâm mộ chạy vội đến trước cái xe, còn đi vòng mấy vòng chiêm ngưỡng vẻ đẹp muôn phần tinh tế.

Porsche Carrera GT! 

Ôi trời ơi cái xe mà Chaeyoung vẫn hằng mộng tưởng, nghỉ hè năm kia, Amy khoe cái xe này của bạn trai, làm cả lũ bạn thân hỏng mắt. Phải biết, ngoài đời thực, Chaeyoung nài nỉ ba mua chiếc Cayenne, ba cô cũng không đời nào mua cho. Không nghĩ đến, xuyên đến tiểu thuyết, cư nhiên có thể đi Carrera! Cao cấp đó!

Sướng muốn điên hú hú!

Đại phát đại phát rồi!

Chaeyoung giờ phút này hận không thể cùng chiếc xe này rong ruổi đến chân trời góc biển hạnh phúc mãi mãi về sau!

Ngồi vào, khởi động ô tô, nhẹ nhàng an tĩnh, quả thật là hưởng thụ tuyệt đối!

Chaeyoung thầm than một lần lại một lần, trong câu chuyện này Park Chaeyoung cũng quá sung sướng tiêu dao, cái xe cũng như vậy, không biết là cô này kiếm được nhiều tiền như thế, hay là cha cho tiền mua?

Nhưng nói sao cũng được, Chaeyoung quyết định phải trở về làm hòa với lão ba giàu có! Không thể để tài sản toàn bộ bị Yoo Rajin lấy đi! Tốt xấu gì cũng phải được chia đều không phải sao?

Bất quá, ách, nhà Chaeyoung ở chỗ nào ấy nhỉ?

Chao ôi, vẫn là trước hết đi lòng vòng ra đâu đấy xa xa đi!

Chaeyoung tâm tình đến mức cao nhất mang kính mát ra ngoài, không nghĩ đến suốt đoạn từ bãi đỗ xe đi ra trong nháy mắt đầy kín tầng tầng lớp lớp nhà báo, phóng viên. Đèn flash chớp tắt liên hồi, người người chen lấn cố hỏi một câu đến chua ngoa:

"Park đạo diễn vì sao lần này lại đi ngược nguyên tắc, cho chiếu hình Photoshop sai sự thật?"

"Xin hỏi là nội bộ công ty nhân sự bất hòa có đúng không?"

"Park tiểu thư có phải không có quan hệ tốt với Yoo tiểu thư, xin hỏi lãnh đạo công ty định cân nhắc như thế nào?"

"Có người nói cô vong ân bội nghĩa, không biết Park tiểu thư có ý kiến thế nào về điều này?"

Chaeyoung nhíu nhíu mày, thực mất hứng!

Cô cũng không có định dừng lại, lái xe ra ngoài, dù sao nhà báo cũng đều sợ chết, không ai dám cản đầu xe. Đúng vậy, cả đám người dạt cả ra, vẫn ầm ĩ.

Ô tô chạy trên đường lớn, Chaeyoung vui vẻ cong khóe môi đỏ thẫm, phóng một đường gió bay điện chớp, rất khoái hoạt.

Nhưng được một lúc, tâm tình lại nổi lên lo lắng, cô thực sự phải sống ở thế giới này rồi. Cô thực sự trở thành Park Chaeyoung này, một Park Chaeyoung đầy chuyện phiền toái.

Không biết mấy người ở trên cao đó với sự kiện này đã định kỉ luật thế nào, cô nhận lỗi rồi không có tác dụng. Tử tế nhớ lại một chút, bước tiếp theo, cô sẽ bị giáng chức, mà cô không phục, giận dữ bỏ việc.

Sau đó liền bước vào giai đoạn các loại bán mình tiềm quy tắc.

Chaeyoung cố tự kiềm chế mà cầm chặt tay lái: cô sẽ không bao giờ làm như thế!

Đúng lúc đó, điện thoại reo, cô cầm lên thì thấy số Ahn Joon.

"Park Chaeyoung tôi cảnh cáo cô! Cô còn dám thương tổn..."

Chaeyoung nhíu mày, mắt tối sầm, người đàn ông này thực là cặn bã! Tắt máy!

Gió rít gào thổi trên khuôn mặt cô, có chút lành lạnh, Chaeyoung hơi thu mắt, thần sắc cũng sáng hơn lên.

Cô không biết cái cô Park Chaeyoung kia rốt cuộc thế nào mà xem trọng cái tên Ahn Joon đó, còn cô thì cực kì ghê tởm!

Ahn Joon, hắn lại gọi điện thoại tới làm cái gì? Có phải là hắn ta não ngập nước không?

A, đúng a! Trước kia Chaeyoung thấy hắn não ngập nước, nhưng vì người thối tha như vậy hi sinh suốt bao năm. Uổng cho một cô gái thông minh lanh lợi, tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn mà cam tâm tình nguyện làm bạn gái hắn suốt bốn năm!

Công việc của cô là soi chuyện riêng tư của người, lo lắng lộ chuyện mình với người, một cái ảnh thân mật cũng chưa từng chụp, một cái tin nhắn tình tứ cũng không lưu, nói chung, xóa dấu vết còn tốt hơn cả gián điệp!

Kết quả là, hắn ra đi không để lại dấu vết, thế là, bốn năm thanh xuân của cô nháy mắt không còn gì, một chút dấu vết cũng không thừa lại.

Càng buồn cười là, chuyện tình cảm lưu luyến của họ năm xưa, trừ đương sự không ai hay biết, thành ra, cái người vẫn luôn ở đằng sau âm thầm giúp đỡ hắn như cô, cuối cũng lại thành tiểu tam, thật buồn cười mà.

Thậm chí cơ hội để tố cáo lên án cũng không có!

Đàn ông thối tha, gặp được người nào giết kẻ đó!

Chaeyoung càng nghĩ càng bi phẫn, quay đầu nhìn phía ngoài cửa kính xe ngoại, nỗ lực chớp chớp mắt. Gió lạnh khẽ thổi, cô lại cười thành tiếng, cái loại tiểu thuyết thiếu logic này đúng là hại chết người! Có người đần như vậy sao?

Chính là, cũng có thể, trên đời này, thực có cô gái như vậy, phụ nữ nói đến tình yêu đều sẽ ngu ngốc.

Nhưng cô, Park Chaeyoung mới được sinh ra này, sẽ không giống như trước nữa!

Ahn Joon, anh trước kia ỷ lại vào tình yêu của Park Chaeyoung mới dám làm càn phải không?

Hiện tại Park Chaeyoung này đối với anh không có một chút cảm tình, xem anh ra oai thế nào với tôi!

Chaeyoung khe khẽ mỉm cười, phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện, vừa rồi cơn phẫn nộ đã chuyển hóa hoàn toàn thành hành động: nhấn ga tăng tốc độ xe!

Nhận thức được tốc độ xe quá nhanh, giật mình, cô nhìn ánh đèn phía trên cao đỏ như máu, toàn thân truyền một cơn lạnh buốt. Cô vội vàng phanh xe, chỉ nghe một tiếng còi xe vang lên bén nhọn, trời đất quay cuồng trong phút chốc, một màu đen như lốc xoáy trùm lên ý thức.

Một khắc, cô bi phẫn, cô ủy khuất, cô không cam lòng ——

Porsche Carrera của tôi !!!!!! ~~~~~~

Xuyên tới thế giới này, cô, nuôi ý chí trở thành đạo diễn, mới lần đầu tiên tiếp xúc truyền thông, tự nhiên lại gặp tai nạn xe cộ là sao ~~~~~~

Thực đáng sợ ~~~~~~

(mình giới thiệu chút về cái xe nhé, Porsche là hãng xe nổi tiếng ai cũng biết rồi, Cayenne hình như ở Hà Nội mình cũng thấy có, xe này là xe 4 chỗ thì phải, dòng này đắt nhất là khoảng 150 000 USD, còn Carrera là xe thể thao các bạn ạ, mọi người có thể tìm trên Google và quắn quéo với nó, và giá nó là 480 000USD. Vầng, đẳng cấp đó ạ, xe Porsche của meine Liebe Deutschland mờ)

Mô hình xe của chị nhà :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro