Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ nói không đáng ngại lắm, đương nhiên Thái Anh cũng không xem cái gọi là viêm dạ dày cấp tính này là chuyện gì to tát, nói thẳng ra chính là ăn đồ linh tinh rồi bị tiêu chảy, còn nghĩ truyền dịch xong ngày mai lại tiếp tục vật lộn nơi tiền tuyến công việc đó chứ!

Chỉ có điều, xứ lạ quê người, một mình nằm trong bệnh viện truyền nước, không khỏi cảm thấy tình cảnh này có chút thê lương, cho nên lúc Điền Chính Quốc thở hồng hộc xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, trái tim đã bị xã hội làm cho chai cứng của cô, vẫn không kìm được mà mềm mại trở lại.

" Tôi đã nói là không có sao rồi mà." Thái Anh cười bảo.

Nét mặt Điền Chính Quốc lại không thoải mái được như cô, đi đến bên giường bệnh, nhìn cô đánh giá một lượt, cau mày hỏi:" Chuyện thế nào?"

Thái Anh trả lời bằng giọng không quan tâm lắm:" Ăn hải sản quá nhiều thôi." Vừa nói xong, cái bụng lại vang lên ùng ục, vẻ mặt cô bi phẫn chán nản:" Tới nữa rồi."

Điền Chính Quốc hỏi:" Muốn đi toilet sao?"

Thái Anh gật đầu có chút bất đắc dĩ.

Điền Chính Quốc hiểu ý, giúp cô điều chỉnh chai truyền dịch:" Tôi đỡ em đi toilet."

" không cần, không cần đâu!" Thái Anh cuống cuống lắc đầu, loại chuyện tiêu chảy này thật sự là có hơi xấu hổ, cô tự mình đẩy cái giá treo bình, dò dẫm từng bước đi về hướng phòng vệ sinh.

đi toilet xong, tiện thể cô liền soi gương, tình trạng mất nước sau khi tiêu chảy thực sự là nhìn ra ngay lập tức, đôi mắt trong gương trũng sâu, sắc mặt xanh xao, có hơi giống một nữ quỷ. Nghĩ đến dáng vẻ nữ quỷ này của mình rơi vào trong mắt Điền Chính Quốc, không biết tại sao lại có chút u sầu.

cô đi ra khỏi toilet, Điền Chính Quốc lập tức bước tới giúp cô đỡ cái giá treo bình, nhàn nhạt nói: "Em nghỉ ngơi đi, để tôi trông cái bình cho."

Thái Anh bảo:" Tôi không sao thật mà. Ngày mai không phải anh còn phải họp sao? Đây là trường hợp lớn, bản tin được phát sóng trực tiếp, cũng đừng để ảnh hưởng chính sự ."

Điền Chính Quốc nhìn cô, yên lặng giây lát:" Em cứ nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?"

Thái Anh sững người, mỉm cười đáp:" Chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết."

Điền Chính Quốc không muốn tranh luận với cô nữa, sau khi để cô nằm lên giường xong thì không nói lời nào mà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nhàn nhạt bảo:" Em ngủ đi, lúc nào cần đổi thuốc, tôi sẽ kêu y tá."

Vì là phòng bệnh hai người, giường bên vẫn có một người bệnh nữa, Thái Anh sợ ảnh hưởng người ta nghỉ ngơi, nên cũng không nói gì thêm nữa. Nếu Điền Chính Quốc khăng khăng không đi, cô cứ từ chối mãi thì lại thành khác người, hơn nữa trong người có hơi suy yếu, nằm trên giường một lát thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Điền Chính Quốc ngồi bên giường nhìn người phụ nữ đôi mắt khép lại hơi thở trầm ổn, xoa xoa cái trán có chút mệt mỏi.

Mọi người đều cảm thấy anh tuổi trẻ tài cao, là người thành công điển hình, chỉ có bản thân anh biết, thực ra anh là một kẻ thất bại hoàn toàn. Bởi vì sự ra đời của anh chính là sai lầm, trở thành xiềng xích và gánh nặng mẹ anh phải mang trên lưng cả đời, như thể đã được định sẵn rằng anh không đáng được yêu thương, nên người anh yêu không yêu anh.

Có đôi khi anh muốn kéo cô cùng trầm luân, lại có những lúc không muốn để cô tới gần mình quá, vì sợ không khống chế được nội tâm u ám cùng sự cố chấp, mà từ đó túm chặt lấy cô không buông.

Hành trình cô độc dài đằng đẵng của cuộc đời, anh cần người cùng đi, nhưng lại không đành lòng cưỡng ép.

Thái Anh ngủ không sâu lắm, mở mắt ra lần nữa, đã thấy thay một bình truyền mới, Điền Chính Quốc thì đang chăm chú nhìn từng giọt nước thuốc nhỏ giọt trong bình một cách thất thần, không nhận ra cô đã thức dậy.

Bởi vì quan sát ở góc nhìn từ dưới lên, Thái Anh nhìn rõ ràng đường nét hàm dưới của anh, cùng với con mắt đen thẫm dưới ánh đèn.

Đây thực sự là một người đàn ông đẹp trai vô cùng, nổi bật bất phàm, ung dung mà cường đại, giống như bất khả chiến bại, không gì không làm được.

Trong những năm mà Thái Anh quen biết anh, cho dù là đứng nhìn từ xa, hay là quan hệ thân mật như hiện giờ, thì dưới cái nhìn của cô, Điền Chính Quốc, người đàn ông bỏ xa lại bạn cùng tuổi, một người thành công điển hình, anh thực sự mạnh mẽ, hơn bất kỳ những người mà cô biết.

Nhưng vào lúc này, cô lại nhìn thấy trong mắt anh phảng phất sự yếu đuối. cô không phát ra âm thanh cũng như tiếng động, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đàn ông không hay biết gì.

thì ra Điền Chính Quốc cũng sẽ yếu đuối sao? cô thầm nghĩ trong lòng.

Kỳ lạ nhỉ, là người đàn ông giàu có trẻ tuổi tài cao đầy triển vọng, Điền Chính Quốc trước giờ vẫn luôn là người yêu lý tưởng của biết bao nhiêu là cô gái trẻ, nhưng với Thái Anh mà nói, ngoại trừ lúc ở trên giường, thì sự quyến rũ từ vẻ cao cao tại thượng bất khả chiến bại trên người Điền Chính Quốc, từ trước tới giờ cô lại chẳng cảm nhận được bao nhiêu.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên cô bị thu hút bởi sự yếu đuối và u buồn trong ánh mắt của anh.

cô nhìn thấy sự quyến rũ mà trước nay chưa từng thấy trên người anh.

Vì thế, trái tim bỗng dưng trở nên loạn nhịp.

Rốt cuộc Điền Chính Quốc cũng cảm thấy động tĩnh trên giường, cúi đầu trông thấy cô đang nhìn mình, dịu dàng hỏi:" Thức rồi hả? không sao đâu, em ngủ tiếp đi, tôi ở đây mà."

Khuôn mặt tái nhợt của Thái Anh hiện ra một tia nóng hổi, ngượng ngùng tránh ánh mắt mắt, "ò" một tiếng đáp lại.

Điền Chính Quốc duỗi tay sờ sờ bàn tay đang cắm kim tiêm của cô, cảm thấy lành lạnh, hỏi: "Lạnh lắm hả? Có muốn tôi giúp em che lại không ?"

rõ ràng đã từng trải qua rất nhiều lần thân mật, nhưng lúc tay anh chạm vào cô, Thái Anh chỉ cảm thấy cánh tay vốn bị lạnh vì truyền dịch, lại giống như thình lình phát nhiệt, cô rì rầm trả lời:" Vẫn ổn, không lạnh lắm đâu."

Nhưng Điền Chính Quốc đã chẳng buông tay ra, mà còn đưa luôn bàn tay bên kia thật cẩn thận nắm lấy cô :" Cứ để tôi giúp em che lại đi!"

Thái Anh không nói gì thêm nữa, để mặc anh nắm lấy tay mình, truyền độ ấm từ tay anh sang cho cô.

cô yên lặng nhìn anh, hỏi dò:" Có phải tâm trạng anh không tốt?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, khẽ cười hỏi lại:" Sao lại hỏi vậy?"Thái Anh nói :" Tôi nhìn dáng vẻ của anh như là sa sút lắm ý."

Lần này khác với lần trước, lần đó tâm trạng anh tồi tệ, sự cáu kỉnh thể hiện ra mặt kia, giống như châm một cái liền bốc cháy. Nhưng hiện giờ lại là kiểu buồn bã mà Thái Anh cũng không biết nói làm sao.

Điền Chính Quốc cười cười, bảo:" Chỉ là có hơi mệt mà thôi."

" Vậy sao?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Thái Anh nói :" Vậy anh về nghỉ ngơi trước đi, giờ tôi đã không còn mệt nữa rồi, tự mình kêu y tá được rồi"

Điền Chính Quốc cười cười có chút bất đắc dĩ:" thật ra tôi cũng không mệt lắm, chỉ là có chút nhàm chán."

Thái Anh nhìn nhìn người bệnh giường bên đã ngủ, nhỏ giọng bảo:" Vậy thì chịu rồi, nếu chúng ta cứ nói chuyện mãi, sẽ ảnh hưởng người khác đấy."

Điền Chính Quốc khẽ cười:" Cho nên em ngủ đi ."

Thái Anh thấy anh rất cứng rắn, do dự chốc lát, đành gật gật đầu, cũng không biết nghĩ đến cái gì, cánh tay được anh nắm lấy nhẹ nhàng kia, hơi hơi động đậy, để ngón tay mình đan xen cùng với anh.

Điền Chính Quốc thoáng ngây người, ngón cái tránh đi chỗ gắn kim tiêm, nhè nhẹ vuốt ve mu bàn tay cô một lát.

Thái Anh truyền nước cả đêm, thức thức ngủ ngủ, một đêm cứ trôi qua như vậy, mà Điền Chính Quốc thì lại một đêm không chợp mắt.

Sau khi thức dậy, Thái Anh nhìn những giọt nước thuốc cuối cùng trong chai của mình, lại nhìn thời gian trên tường, nói với người đàn ông đôi mắt đã hiện ra quầng đen:" Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, anh đi nhanh đi, tới trễ sẽ không hay đâu."

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn chai thuốc truyền dịch, biết mình không đi là không được, lo lắng hỏi:" Em không sao thật chứ?"

Thái Anh mỉm cười bảo:" Nếu anh không tin thì đến hỏi bác sĩ. Tối qua đi toielt một lần rồi mấy giờ sau đó tới lúc này cái bụng đã hoàn toàn yên ổn rồi, như vậy có nghĩa là đã không còn sao nữa." Dừng một lát, rồi nói tiếp," Buổi trưa tôi còn phải đi làm việc đấy!"

Chân mày Điền Chính Quốc càng nhíu chặt lại:" Cái vẻ này còn muốn đi làm nữa à? Có phải lãnh đạo các em quá vô nhân đạo hay không ?"

Thái Anh cười:" Nếu lần này có thể suôn sẻ, khả năng tôi được thăng chức đấy, qua vài năm nữa không biết chừng tôi có thể tự mình làm sản xuất, cho nên thời khắc mấu chốt tuyệt đối không thể như xe bị tuột xích, đừng nói kéo cái bụng, dù cho té gãy tay chân, thì cũng phải vượt khó tiến lên."

Điền Chính Quốc bó tay lắc đầu:" Được thôi, người phụ nữ thành đạt chốn quan trường." anh đứng lên, " Vậy tôi đi đây, vừa rồi tôi đã kêu cho em phần cháo trắng, chút nữa là giao tới, em đói bụng thì ăn một chút, dạ dày của em lúc này chỉ có thể ăn cháo trắng, nhất thiết không được ăn bất cứ thứ gì nhiều dầu mỡ chua cay chỉ vì thèm ăn."

Cái kiểu lề mề chậm chạp thân thiết này của anh chẳng hề ăn nhập tí nào với con người anh, thế cho nên Thái Anh có hơi không biết phải làm thế nào, chỉ có thể gượng cười gật đầu:" Cái này tôi vẫn biết mà."

Điền Chính Quốc nhìn nhìn cô, bước chậm từng bước đi ra ngoài, tới cửa lại dừng chân, nhìn vào bên trong:" Có chuyện gì thì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi, điện thoại di động của tôi lúc nào cũng ở trên người."

" Ừm." Nếu không phải vì đã biết mình chỉ là một căn bệnh viêm dạ dày cấp tính thông thường, Thái Anh còn cho rằng mình đã mắc bệnh nặng gì gì đó rồi!

Chỉ là được người ta quan tâm như vậy, cô vẫn có phần rất cảm động. Đặc biệt là đến từ Điền Chính Quốc, người mà cô vẫn luôn cho là lạnh lùng vô nhân đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai