Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Park Jimin, sao lại thế? Như vậy còn có thể khiến Park Chaeyoung chạy?" Di động truyền tới âm thanh tức muốn học máu của Mina.

Chaeyoung cười ha ha, "Tôi nói sao cô lại chạy ra ngoài rồi, hóa ra là gọi điện thoại cho bạn trai của tôi. Sao tôi cảm thấy cô còn quan tâm anh ta hơn so với tôi nha, không phải hai người..."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vội vã "Bíp...", Mina ngắt điện thoại.

Không lâu sau thì Mina về đến ký túc xá, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.

"Di động của Jimin sao lại ở trên tay cô?", Mina cũng không tính toán tiếp tục giả vờ, hỏi trực tiếp.

"Kỳ lạ, di động của bạn trai tôi vì sao tôi không thể cầm?"

Chaeyoung quơ quơ di động, lại chậm chạp rút từ trong túi xách ra một cái ví tiền tinh xảo, "Ví tiền anh ta đều ở chỗ của tôi, cô xem..."

Cô mở ví tiền ra đảo lên, vừa đảo vừa nói: "Thẻ tín dụng, chứng minh nhân dân, tiền..."

Mina: "..."

Chaeyoung giơ ví tiền lên, sau đó đem ví tiền bỏ lại trong túi xách của mình, giương mắt liếc Mina một cái, nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng nhau ba năm, tôi có chút lời muốn nói thẳng, được chứ?"

Mina tức giận nói: "Cô muốn nói cái gì thì nói đi".

Chaeyoung lộ ra một nụ cười thần bí, vẫy tay ý bảo Mina đi ra ngoài cùng cô, đến một tầng lầu không người, lúc này mới mở miệng, "Cô nói xem, có phải cô xem trọng Park Jimin không?"

Mina sửng sốt nột chút, cô không nghĩ tới Chaeyoung sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhưng cô luôn khinh thường Chaeyoung, liền đơn giản thừa nhận: "Không sai, tôi chính là coi trọng anh ấy, nhà anh ấy có tiền như vậy, trong trường học nhiều nữ sinh muốn có quan hệ với anh ấy lắm, tôi cũng muốn thì có gì lạ?"

Chaeyoung khẽ gật đầu "Nếu cô thừa nhận, như vậy... cô liền theo đuổi đi, tôi cũng không ngăn cản cô".

Mina ngây người, cô theo đuổi, đây là Chaeyoung nói giỡn sao? Nhưng biểu tình của Chaeyoung không giống nói giỡn một chút nào, "Nói thật, tôi không thích Park Jimin, cho nên hiện tại anh ta không phải bạn trai của tôi, cô muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, tôi không có ý kiến gì, cũng sẽ không tức giận mà ngăn cản".

Mina nghe cô nói chuyện với ngữ khí nghiêm túc, thật sự suy xét kiến nghị của cô một chút. Nhưng thật mau cô ta liền nhụt chí, "Không được, anh ấy không có hứng thú với tôi, nếu không... còn có chuyện của cô sao?"

Chaeyoung nhìn chằm chằm mặt Mina một lúc rồi nói: "Cô trang điểm đậm như vậy, giống như mang một khuôn mặt giả, cái loại hoa hoa công tử Park Jimin duyệt qua vô số phụ nữ, tự nhiên sẽ không thích cô."

Mina tức giận nói: "Còn cần cô nói. Cô nghĩ tôi muốn sao? Chẳng lẽ tôi không nghĩ mỗi ngày chỉ cần rửa mặt liền có thể ra ngoài như cô sao? Nhưng làn da của tôi tối màu, thô ráp, còn có rất nhiều tàn nhang, nếu không đánh phấn nhiều một chút để che lại thì càng không thể gặp người".

Chaeyoung bỗng nhiên động lòng, nhớ tới lúc chính mình ở hoàng cung cổ đại từng dùng một phương thuốc, đối với tình huống này của Mina hẳn là rất có hiệu quả. Đó là một bí phương cung đình vô cùng trân quý, cũng chỉ có thân phận tôn quý như cô có thể lấy được.

Các loại thuốc trong bí phương lại không phải rất trân quý, mặc dù Chaeyoung không có tiền, nhưng vẫn có thể thừa nhận.

"Như vậy, tôi có thể giúp cô cải thiện vấn đề của làn da", Chaeyoung nói, "Nhưng... chính cô chi tiền".

Thân thể này của Park Chaeyoung gia cảnh nghèo khó, sinh hoạt phí hàng tháng của cô cũng nhờ hội phúc lợi cho sinh viên nghèo của trường học trợ cấp, 300 đồng một tháng, đóng học phí đều dựa vào tiền học bổng cô nhận, nghèo đến mức người ta nhìn đều tưởng quyên tiền cho cô.
Tuy nhiên, nguyên chủ dù nghèo nhưng chí lại không ngắn. Dung mạo của cô ở trong trường có thể nói là đứng số một số hai, lại là vẻ đẹp tự nhiên không chút son phấn, trong trường học rất nhiều nam sinh nguyện ý cho cô tiền nhưng cô đều cự tuyệt.

Chaeyoung không biết bản thân mù con mắt nào lại bị cầm thú Park Jimin này hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, nguyện ý làm bạn gái của hắn.

Park Jimin ở trước mặt nguyên chủ tỏ ra vô cùng chính nhân quân tử, lúc nào cũng có bộ dạng nghiêm túc nỗ lực hướng về phía trước, cũng không giống người khác, động một cái liền dùng tiền nói chuyện, hơn nữa rất cẩn thận chăm sóc các phương diện sinh hoạt của nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ chính là bởi vì điểm này mới có thể động lòng với hắn.

Nhưng Chaeyoung biết, mục đích cuối cùng của tên cầm thú này, đơn giản chính là muốn lên gường cùng nguyên chủ. Chờ hắn đạt được mục đích. Khẳng định sẽ vô tình trở mặt trong một phút. Sau vũ hội ngày đó, hẳn là Jimin tính xuống tay, nếu không gặp được lưu manh, chỉ sợ hắn đã đắc thủ. Đáng thương nguyên chủ tuổi còn trẻ như vậy chỉ vì một tên cầm thú mà tặng không tính mạng.

Chaeyoung nhìn ra được, Mina rất có tiền, ngày thường để cải thiện vấn đề làn da của mình, cô ta đầu tư mấy vạn vẫn không có hiệu quả. Chaeyoung liền động tâm tư, nếu cô có thể trợ giúp các cô gái có vấn đề về làn da giống như Mina, hẳn là có thể kiếm một chút tiền nha? Phỏng chừng liền giải quyết được vấn đề sinh kế...

Mina có chút nghi ngờ nhưng cũng tin tưởng vài phần, cô ta có thể nhìn đến làn da của Chaeyoung rất tốt, mịn màng tinh tế, trắng nõn tươi sáng, chưa bao giờ nổi mụn. Cô ấy căn bản không cần trang điểm liền có thể đạt được hiệu quả mà người khác hóa trang đều không đạt đến. Bản thân Mina không có làn da như vậy, không biết đã bí mật ghen ghét bao nhiêu lần.

"Cô biết đấy, nhà tôi ở nông thôn, trong thôn chúng tôi có một phương thuốc chăm sóc da bí mật", Chaeyoung tỏ ra thần bí, "Tôi có thể sử dụng bí phương này chế thành mỹ phẩm dưỡng da cho cô dùng, cô cảm thấy tốt thì ấn giả cả mỹ phẩm bình thường trả tiền cho tôi".

Mina động tâm, nếu thật sự có thể như vậy... cô ta nguyện ý ra giá gấp mười lần, không, gấp trăm lần đều được.

"Được, chỉ cần đồ có hiệu quả, cô cần bao nhiêu tiền tôi đều đưa."

Ngày hôm sau Chaeyoung liền đi mua một ít thuốc trung y, đây là những loại thuốc mà bí phương kia cần. Dựa vào phương pháp trong trí nhớ. Cô theo tỉ lệ đem thuốc pha, nấu thành dạng cao (thuốc mỡ).

Hương thơm thuốc bay vào mũi, vô cùng dễ ngửi. Chaeyoung đem thuốc đưa cho Mina, nói: "Mỗi tối thoa cái này lên mặt, một giờ sau rửa sach, cái này đủ dùng một tháng, một tháng sau nếu cô còn cần thì phải trả tiền".

Mina cầm lấy thuốc mỡ, trong lòng vẫn vô cùng nghi hoặc, cô ta không xác định được thuốc mỡ này có tác dụng hay không. Lại có chút sợ hãi Chaeyoung cố ý hại cô ta, nếu thuốc mỡ này khiến cô ta hủy dung thì làm sao bây giờ?

Để được an toàn, Mina dùng một chút trên mu bàn tay của mình sau đó lau sạch. Cảm thấy làn da mu bàn tay trở nên mượt mà hơn, cũng không có cảm giác kỳ lạ, lúc này mới dám dùng trên mặt.

Thực tế, Chaeyoung cũng không thể thật sự xác định được thuốc mỡ này các tác dụng không. Thời đại cô sống là Đại Yến Triều, cách đây 1000 năm trước, lúc đó chất lượng không khí, nước không giống hiện tại, tất nhiên, vấn đề làn da của mỗi người cũng không giống nhau. Tuy nhiên, trong thuốc mỡ cũng không có chất độc, liền tính không có tác dụng cũng không đến mức có hại.

Chaeyoung để Mina dùng thử là có dụng ý khác, cô muốn làm thí nghiệm. Nếu loại thuốc mỡ này thích hợp cho làn da của người hiện đại, cô có thể cân nhắc việc bán cho người khác.

Tuy nhiên, vẫn phải đợi cho đến khi Mina dùng xong mới có thể biết được kết quả.

Buổi chiều hôm đó, Chaeyoung nhận được điện thoại của Jimin, anh ta dùng một số lạ để gọi tới. Trong điên thoại, anh ta khóc lóc, cầu xin cô tha thứ. Nói rằng chính mình chạy đi để tìm cảnh sát giúp đỡ.

"Tới cầm lấy di động và ví tiền của anh đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa", Chaeyoung nhíu mày nói. Cô căn bản không muốn nghe lời giải thích của Jimin.

Tra nam chính là tra nam, có cái gì để giải thích. Đồ vật của Jimin cô không muốn giữ lại, mọi thứ có quan hệ cùng gã tra nam này cô đều vô cùng chán ghét.

Jimin thấy không nói động được Chaeyounv, đành phải hẹn cô buổi tối tới lấy di động.

Vào buổi tối, Jimin quả nhiên tới.

Chaeyoung đem đồ vật của Jimin xuống lầu đưa cho anh ta.
Anh ta không tiếp nhận đồ vật.

Đột nhiên "Thình thịch..." một tiếng, anh ta quỳ xuống, ôm chân Chaeyoung khóc lên, "Đều là anh không tốt, là anh nhát gan, là anh vô dụng, em mắng anh như thế nào đều được, đừng bỏ anh được không? Rời đi em anh thật sự không sống nổi".

Chaeyoung chán ghét, một chân đem Jimin đá văng, ném đồ đạc của anh ta xuống đất, lạnh lùng nói: "Sống không nổi, vậy thì đi chết đi".

Nói xong cô liền xoay người trở về ký túc xá, loại người như Park Jimin này, cố gắng diễn thế nào Chaeyoung cũng sẽ không đồng tình đối với hắn.

Park Jimin sững sờ tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt này có chút xa lạ.

Hắn nhớ rõ cô là cô gái vô cùng mềm mại, nghĩ rằng làm như vậy có thể vãn hồi tâm của cô, không nghĩ đến lúc này cô lại quyết tuyệt như vậy.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hao tổn tâm cơ, diễn lâu như vậy ở trước mặt Chaeyoung chẳng lẽ đều uống phí? Hắn ta chưa từng thất bại trong việc theo đuổi các cô gái, hơn nữa cũng không phí nhiều sức lực như vậy. Loại tình huống hiện tại này, làm sao hắn ta có thể nuốt trôi.

..........................

Năm học thứ tư, một tuần Chaeyoung cũng chỉ lên lớp hai, ba tiết. Nhưng tới năm tư, sinh viên sắp tốt nghiệp lại có một nhiệm vụ rất quan trọng phải làm.

Đó chính là: Luận văn tốt nghiệp.

Đại học B mà Chaeyoung đang học chính là một trường Đại học nổi tiếng, yêu cầu đối với luận văn tốt nghiệp vô cùng nghiêm khắc, tất cả luận văn đều phải qua sự bình thẩm của các chuyên gia. Nghe nói mỗi năm đều có 30% sinh viên tốt nghiệp trễ vì luận văn không được thông qua. Phải tới năm thứ hai mới nhận được bằng tốt nghiệp.

Chaeyoung học chính là lịch sử, một ngành học không được nhiều người yêu thích, cơ hội việc làm không quá khả quan, mà luận văn tốt nghiệp của ngành Lịch sử học vô cùng khó viết.

Theo quy định của trường học, tỷ lệ giống nhau của luận án tốt nghiệp phải dưới 10%. Nhưng lịch sử loại này, tất cả đều phải viết dựa vào sự kiện có thật, một sinh viên muốn viết ra luận văn của riêng mình là vô cùng khó khăn.

Chaeyoung nghĩ tới triều đại mình đã từng sống, Đại Yến Triều, cô sống ở nơi đó hơn 30 năm, đối với mọi thứ thuộc về Đại Yến Triều đều rất quen thuộc. Có lẽ cô có thể đem cái này làm chủ đề viết luận văn.

Sâu trong nội tâm, cô cũng muốn biết thêm về lịch sử của Đại Yến Triều, đặc biệt là -- sự việc phát sinh sau khi cô xuyên qua.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại xuyên qua? Lịch sử sau đó là cái dạng gì?

Cô mơ hồ cảm thấy nếu giải quyết vấn đề này có lẽ cô có thể trở về triều đại của mình.

Tại Đại Yến triều, cô chính là Hoàng hậu, đứng đầu lục cung, ngày tháng trôi qua rất thoải mái, đâu có tuyệt vọng như bây giờ?

Mặc dù nguyên chủ yếu đuối nhưng trên phương diện học tập lại vô cùng chăm chỉ, cô học ba năm lịch sử, đối với lịch sử các triều đại cô đều rõ ràng, nhưng trong đầu lại không có bất luận tin tức gì về đoạn lịch sử của Park Hoàng hậu. Muốn biết về điều này cô cần phải tìm đọc rất nhiều tư liệu.

Chaeyoung quyết định xong, liền đi tìm Kim giáo sư, cố vấn luận văn của cô, nói cho ông cô chọn chủ đề: Chính trị, Kinh tế và Văn hóa thời kỳ Yến Hiếu Công.

Yến Hiếu Công này chính là chồng của Park Hoàng hậu, biệt hiệu của Hoàng đế lúc đó. Điểm này là Chaeyoung suy ra được từ trong kiến thức lịch sử của nguyên chủ.

Kim giáo sư đỡ mắt kính, "Bạn học Park, em...em cư nhiên dám chọn chủ đề khó như vậy. Thực sự can đảm. Tuy nhiên giai đoạn lịch sử này có rất ít tư liệu, em muốn viết cái này sợ là vô cùng khó khăn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro