18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaeHyung vươn vai một cái. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.

Sau khi đánh răng rửa mặt. TaeHyung bước vào bếp thì thấy mọi người đang ăn sáng nhưng lại không nhìn thấy JungKook đâu cả.

-JungKook đâu rồi hyung?- Cậu đi đến kéo ghế ra ngồi rồi quay sang Jin hỏi.

-Nó bảo có công việc gì đó ra ngoài từ sớm rồi! Không biết khi nào về!- Jin vừa ăn vừa cầm cái Ice Cream hường của mình.

TaeHyung cảm thấy lạ. Mới sáng sớm mà nó đi đâu vậy không biết? Chả biết có ăn uống gì chưa! Mới quảng bá xong không lo nghỉ ngơi mà cứ như vậy. Sắp tới lịch trình lại còn dày đặc hơn nữa.

TaeHyung ăn vội bữa sáng rồi ra ngoài ngồi xem TV. Lúc này YoonGi mới đến ngồi bên cạnh cậu. Nhìn cậu chăm chăm

-Hyung làm gì nhìn em như vậy?- TaeHyung cười cười nhìn YoonGi.

-Tại vì em đẹp quá nên hyung nhìn thôi!- YoonGi cũng cười.

-Mwo? Hyung khen em á? Chắc hôm nay có bão lớn rồi haha...

YoonGi nhớ lại những ngày trước đây không ít lần HoSeok đã lớn tiếng với TaeHyung. Chắc có lẽ là cậu đã phải chịu nhiều đau khổ rồi. Một lúc bị tới hai người uy hiếp. Cứ vậy mà âm thầm chịu đựng mà không được nói với ai. YoonGi thở dài.

-Gì vậy? Mới vừa khen người ta xong bây giờ lại thở dài? Rốt cuộc là hyung đang giấu diếm cái gì? Thái độ của hyung lạ lắm nha!- Cậu khép hờ mắt nhìn YoonGi.

-Không có gì đâu! Thôi em coi phim tiếp đi, hyung vào phòng đây!

JiMin đứng từ xa nhìn. Gay gắt cắn môi nhìn TaeHyung. Nước mắt phút chốc rơi xuống.

Buổi trưa cũng chưa thấy JungKook về. TaeHyung do dự gọi cho nó. Suy nghĩ một hơi cũng bấm điện thoại gọi.

Bên kia đổ chuông rất lâu mới bắt máy.

-Em nghè TaeTae!

-Sao giờ này còn chưa về?- Cậu nhíu mày.

-À... em... em còn nhiều việc phải làm lắm nên không có về nhà được! Tối nay 6g anh phải ra chỗ em đã hẹn anh nhé, mình đi chơi luôn!- JungKook, nghe giọng có vẻ đang thở mạnh. Không biết là nó đang làm cái gì. Không lẽ đang ở gần con gái?

-Ừ! Chiều gặp!- TaeHyung nói rồi tắt máy luôn.

Là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Làm sao mà JungKook có thể ở cùng con gái chứ. Nó đang yêu cậu mà. Nghĩ đến đây môi bất giác nở một nụ cười mỉm.

Không biết chiều nay nó dắt cậu đi đâu đây nữa. Tự nhiên lại thấy nôn nao ghê.

Thoáng cái đã 5 giờ chiều. YoonGi đang pha coffe thì thấy JiMin đi vào.

Lúc đầu cũng tính không nói gì nhưng bỗng dưng anh quay sang nhìn nó.

-Em tính khi nào sẽ nói?

Nghe câu này vai của JiMin trở nên run rẩy. Mặt nó đỏ lên.

-Một thời gian của em là bao nhiêu lâu? Nếu em cảm thấy khó nói hyung sẽ nói giúp em!- YoonGi quay đi, đưa li coffe lên uống một ngụm.

-Ngày... ngày mai em sẽ nói...- Nó ngước lên. Khó khăn trả lời.

Trên mặt nó bây giờ rất phờ phạc. Suốt một đêm qua nó đã không ngủ được. Hai mắt có một quầng thâm rất lớn. Trông nó như vậy YoonGi chỉ thở dài.

-Hyung không muốn nghĩ xấu cho em, càng không phải ghét em! Em sống trên nổi đau của TaeHyung chẳng lẽ em không cảm thấy áy náy sao, chẳng phải lúc nào em cũng lo lắng sợ sệt bị phát hiện sao? Việc làm của em là vô cùng quá đáng! Hyung chỉ muốn tốt cho em thôi JiMin...

-Em biết rồi! Em sẽ nói mà...

-JiMin, hyung chỉ muốn hỏi em một câu! Rốt cuộc em có từng xem TaeHyung là bạn thân chưa? Đã bao giờ thật sự quan tâm yêu thương nó chưa?

JiMin lặng.

-Trước đây, nó cứ mở miệng ra là một JiMinie, hai cũng JiMine! Nó quen với HoSeok nhưng có khi nào nó bỏ rơi em không? Biết được sự ủng hộ của em nó đã rất vui mừng! Thà rằng em phản đối ngay từ giây phút đó thì có lẽ sẽ không tồi tệ như bây giờ đâu!

-Em xin hyung... đừng nói nữa... em không muốn nghe... EM KHÔNG MUỐN NGHE!!!- JiMin hét lên một tiếng rồi chạy vào phòng đóng sầm cửa lại.

YoonGi ngán ngẩm lắc đầu.

-----------------

TaeHyung mặc một chiếc quần jeans đen rách đầu gối. Một cái áo sơmi với họa tiết đen với một cái khăn choàng cổ. Cậu nhìn trông ổn rồi mới xách theo balo đi ra ngoài. Đi ngang qua phòng khách thì hét lên

-Em đi ra ngoài!! Tối em sẽ về!!

Ở đây là thế. Nếu đi chỉ cần hét lên là đủ để những người ở nhà biết mình đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa TaeHyung đã gọi cho JungKook.

-Anh vừa ra khỏi nhà thôi? Rốt cuộc chỗ đó là chỗ nào vậy? Sao không gặp nhau ở nhà rồi đi luôn?

-Không được! Anh phải đến đây! Tới nhanh không được trễ đó! Em đợi!- đầu giây bên kia giọng JungKook đang khẩn trương. Không biết là thằng nhóc này lại bày trò gì đây.

JiMin đứng ở ban công nhìn TaeHyung đi ra đường lộ. Nó cắn móng tay đi qua đi lại.

Ngày mai? Không phải quá vội vàng sao?

"Không được Park JiMin, mày phải biến anh ấy thành của mày !"

Nghĩ là làm. Nó chạy vào phòng. Nhìn thấy HoSeok đang ngồi xem Ipad.

Nó liền chạy tới. Đem Ipad trên tay anh quăng sang một bên. Nó trèo lên người anh, kéo anh khóa môi anh thật chặt.

HoSeok do quá ngạc nhiên nên không phản ứng.

Nó cứ vậy mà hôn anh. Vừa hôn vừa lấy tay mở cúc áo của anh.

HoSeok càng thấy không đúng vội kéo nó ra khỏi nụ hôn.

-Minnie? Em làm sao vậy?

JiMin thở liên tục sau nụ hôn dài. Nó vừa cuối xuống liếm mút cổ anh vừa nói

-Chúng ta ngủ với nhau đi!

-Mwo?- HoSeok sững.

-Em nói chúng ta làm tình đi!!- JiMin gắt lên, nó đẩy anh nằm xuống giường rồi mở tiếp những cúc áo trên người anh và cúi xuống mút lấy đôi môi kia.

HoSeok vẫn không hiểu gì. Anh nắm lấy eo nó kéo nó ra rồi ngồi dậy sau đó nắm chặt lấy hai vai nó.

-Park JiMin rốt cuộc là em bị làm sao?

Nó không nói. Mắt dần đỏ ửng lên. Không lâu sau đó nước mắt liền chảy xuống. Điều này càng khiến anh phát hoảng.

-Sao em không trả lời hyung? Tại sao em lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra?

Nó nấc lên một tiếng rồi vòng tay sang cổ anh ôm chặt.

-Em... hức... em sợ mất hyung!

Lúc này mặt của HoSeok mới giản ra. Thật tình cái con mèo con này, làm anh cứ tuỏng là có chuyện gì.

- Đồ ngốc! Làm hyung tưởng em xảy ra chuyện gì?

-HoSeok! Em yêu hyung, yêu hyung, yêu hyung! Vì vậy hãy biến em trở thành của hyung đi!- Nó nhìn thẳng vào mắt anh.

HoSeok cười nhẹ vuốt tóc nó.

-Chuyện đó là tất nhiên nhưng bây giờ chưa phải lúc! Hyung nghĩ chúng ta cần thêm thời gian và hơn hết... hyung tôn trọng em nên hyung sẽ không làm tổn hại đến em đâu!

-Không có gì tổn hại cả! Là em tình nguyện ở bên cạnh hyung!

-JiMinie hyung biết...hyung biết là em dành rất nhiều tình cảm cho hyung nhưng đến một lúc nào đó thích hợp chúng ta sẽ tiến xa hơn!

Nói rồi anh hôn lên trán nó ôm nó vào lòng. JiMin cắn môi.

"Thời gian? Làm gì còn thời gian nào nữa hả anh? Chỉ ngày mai thôi em sẽ mất anh mãi mãi!"

-Bây giờ hyung có việc phải làm! Em ra ngoài xem TV đi!- HoSeok buông nó ra rồi cài lại nút áo. Nó tha thiết nhìn anh một cái rồi cũng ra ngoài.

Về phía TaeHyung sau khi đến chỗ hẹn. Lát sau JungKook liền tới. Hôm nay nó ăn bận rất đẹp nha khiến cậu vừa thấy đã mê mẩn.

-Anh đợi em có lâu không?- JungKook nói.

-Không! Vừa mới đến thôi!- Cậu vờ hờ hững đáp.

- Được rồi chúng ta đi!- Nó nắm tay cậu kéo đi!

-Chúng ta đi đâu vậy?- Cậu bị nó kéo theo liền hỏi.

-Chúng ta đi chơi trước đã!- Nó hồ hởi nói rồi kéo cậu đi. Dĩ nhiên cả hai khi ra đường đều phải đeo khẩu trang. Nhìn thấy chiếc xe máy quen thuộc nằm ở góc đường TaeHyung liền cười. Lại là chiếc xe của anh SeJin.

Ban đầu mọi thứ cũng diễn ra bình thường. Nó vẫn là dắt cậu đi chơi ở những nơi vắng người.

Nó mua bánh chorrus cho cậu và còn cả kem nữa. TaeHyung đâu biết được JungKook phải mày mò thế nào mới kiếm ra được những chỗ vui chơi vắng người thế này. Nó dắt cậu đi ăn Okonomiyaki, món này khi cả nhóm đi lưu diễn ở Nhật thường rất thích ăn. Còn có Ramen, cơm cà ri...

-Thôi! Anh no lắm rồi, em đừng dắt anh đi ăn nữa! Bộ em tính biến anh thành heo hả?- TaeHyung ôm cái bụng bứng ngắt của mình.

-Anh thành heo được cũng tốt! Phải ăn uống thật nhiều thì mới khỏe mạnh được!- JungKook xoa đầu cậu.

-Này, anh không phải là con nít!

-Ơ hay? Câu này nghe quen quen nhờ!- nó vờ làm mặt kinh ngạc nhìn cậu.

Lúc trước nó vẫn hay nói câu này với cậu khi cậu xoa đầu nó.

-Gì chứ?

-Mau trả em tiền bản quyền!

-Tiền bản quyền? Mơ đi! Anh không có tiền đâu haha!- TaeHyung cười vào mặt nó.

-Vậy thì trả bằng cái khác!

-Cái gì?

Dứt lời nó kéo áo cậu hôn một cái "chụt" lên môi cậu.

-Xóa nợ!- Nó cười.

-Cái thằng nhóc chết tiệt này! Lỡ ai đó nhìn thấy thì sao?- Cậu nghiến răng nhìn nó.

-Không có ai đâu mà lo?

TaeHyung nhìn xung quanh. Đúng là không có ai thật. Chỉ có cái quán ăn cậu và nó mới ăn xong cùng với một tiệm bán quà lưu niệm nhỏ bên kia đường.

Thấy vậy nó liền kéo JungKook qua đó.

Cậu vừa vào trong đã thấy nơi đây bán rất nhiều poster của các idol. Không chỉ poster mà còn bán cả album, áo,banner, lighstick các thứ.

JungKook khó hiểu nhìn TaeHyung đang dáo dác nhìn xung quanh. Chẳng hiểu cậu muốn vào đây để làm gì

Nhìn một lượt cuối cùng TaeHyung cũng nhìn thấy ảnh của Bangtan ở cuối dãy liền chạy đến.

-JungKook, nhìn xem nè! Là chúng ta đó!

Nó nghe cậu gọi cũng chạy đến.

-Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy hình của nhóm chúng ta ở khắp nơi thế này anh cảm thấy vui vô cùng! Và có cả những ngày sinh nhật của chúng ta đi đâu cũng đều thấy ảnh treo ở khắp nơi!

- Đúng vậy! Cảm giác đó thật tuyệt!- JungKook mỉm cười. Nó cầm tờ poster của nhóm khi mới debut lên.

-Nhìn này! Là chibi đó! Trông anh dễ thương chưa này! Haha nhìn YoonGi hyung này cả NamJoon hyung nữa!-TaeHyung reo lên khi thấy Sticker của nhóm được trưng bán trên kệ.

Nhìn bộ dạng tươi cười của TaeHyung khiến nó hạnh phúc vô cùng. Cuối cùng cậu cũng quyết định ôm hết đống sticker đó về nhà cho bằng được. Còn nói là sẽ đem dán khắp phòng nữa.

Bây giờ ở nhà, không khí khá yên tĩnh. JiMin thì lên phòng tập vì nó muốn có thời gian suy nghĩ. Khỏi nói cũng biết YoonGi lại vùi đầu vào phòng làm việc, NamJoon thì ngủ. Jin thì nấu bữa tối.

HoSeok đang nghe lại mấy bài hát trước đây. Tự dưng anh lại cảm thấy hứng thú với dòng nhạc hiphop vào những năm trước. Còn nhớ lúc còn đi học anh đã nhịn tiền sáng để sưu tầm rất nhiều đĩa nhạc. Không biết bây giờ vẫn còn trong kho hay không.

HoSeok ra khỏi phòng. Anh đi qua phòng kho. Bật đèn lên, anh đi đến chỗ mấy cái kệ đựng CD nhưng tìm không thấy.

Anh chợt nhớ đồ đạc trước khi debut của anh đều để trong một cái hộp.

Anh xoay người lại. Dở những cái hộp ra. Cuối cùng cũng tìm được hộp đựng đồ của mình. Anh khiêng xuống rồi rồi mở ra xem. Trong đó chứa toàn bộ những món đồ hồi lúc còn đi học cho đến khi thực tập của anh. Nhìn chúng anh chợt mỉm cười.

Sau đó anh phát hiện ngay trong góc có một bao thư dày cộp bị đánh rơi ra.

HoSeok nhíu mày. Anh cầm chúng lên xem.

Là một bao thư trắng toát không có tên người gửi người nhận hay địa chỉ gì cả. Nếu là thư của fan thì phải có ghi là gửi cho ai hoặc đại loại vậy. Hơn nữa bao thư này lại rất dày.

Ngấm nghía một hồi HoSeok không do dự liền lấy ra xem trong đó có gì.

Trong bao thư đựng một sắp ảnh. HoSeok mở to mắt khi nhìn thấy đây toàn ảnh của mình và TaeHyung lúc trước khi còn quen nhau. Lại còn toàn là ảnh mà anh và cậu hôn nhau hoặc ôm nhau.

HoSeok lật liên tục ra xem. Anh không khỏi thất thần.

Chuyện này là sao? Những tấm ảnh này là sao đây? Ai? Ai đã chụp nó. Tại sao nó lại ở đây?

HoSeok coi kĩ những tấm hình. Góc chụp hoàn toàn được chụp ở trong nhà. Còn có những tấm ở trong phòng nữa. Giống như lúc anh nghi ngờ khi tấm hình lúc trước bị đăng lên twitter.

HoSeok lờ mờ nhớ lại trước đây. YoonGi bỗng dưng hỏi anh những chuyện rất kì lạ. Có khi nào những thứ này là do YoonGi đã chụp?

Để biết chắc chắn. Anh cầm tất cả những tấm hình này sang phòng làm việc của YoonGi.

YoonGi đang ngồi ở bàn máy tính. Sau đó nhìn thấy một sắp ảnh rớt xuống bàn phím. Ngước lên đã thấy HoSeok nhìn chằm chằm mình.

YoonGi cầm chúng lên xem và dĩ nhiên anh cũng khá ngạc nhiên.

-Làm sao em kiếm được những tấm hình này?

- Hyung biết nguồn góc và câu chuyện của nó, đúng chứ?- Nghe YoonGi hỏi câu này thì HoSeok biết ngay là anh đã biết gì đó.

YoonGi thở dài.

-Hyung biết!

-Vậy em mong hyung hãy thành thật mà nói cho em biết!

-Chuyện này đáng lẽ ra không phải là chuyện mà hyung nên nói, nhưng em đã biết thì cũng không thể giấu em được nữa!

HoSeok nuốt nước bọt nhìn YoonGi.

..

..

..

..

..

..

..

-Bây giờ chúng ta về nhà chứ?- TaeHyung nhìn nó khi cả hai đang tản bộ ở công viên.

-Chưa được! Bây giờ chưa thể về được! Bây giờ mới là nơi chính mà em muốn anh đến!- JungKook cười tươi.

-Lại là gì nữa đây? Đừng có nói lại dắt anh đi ăn nha?- TaeHyung chu môi.

-Dĩ nhiên là không rồi!

-Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?

-Một nơi bí mật!- JungKook đưa ngón trỏ lên môi nó.

-Xì!- cậu trề môi. Lại còn bí với chả mật.

Đang nói chuyện bỗng dưng điện thoại reo lên. TaeHyung móc điện thoại ra xem liền kinh nhạc khi thấy tên của HoSeok.

-Anh ra đây nghe điện thoại một chút!

TaeHyung ra xa một chút rồi mới bắt máy. JungKook nhíu mày nhìn theo.

-Em nghe đây hyung? Có chuyện gì...

-Em đang ở đâu? Kim TaeHyung???- Anh nói như muốn hét vào điện thoại.

-Em... em đang ở ngoài đường... có chuyện gì sao hyung?

-Em mau về nhà ngay! Anh muốn gặp em! Nhanh lên !!

-Ơ... vâng em về liền!- nghe giọng khẩn trương của HoSeok như vậy TaeHyung liền lo lắng ở nhà xảy ra chuyện gì nên chạy đến chỗ JungKook.

-Bây giờ anh phải về nhà, hình nhử ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó!- TaeHyung gấp gáp nói.

-Xảy ra chuyện sao? Là chuyện gì?- JungKook kinh ngạc.

-Anh không biết! Bây giờ anh bắt taxi về nhà trước! Còn em mau lấy xe rồi về sau ! Vậy nha!

-Em biết rồi!

TaeHyung nói với nó xong chạy ra ngoài đường bắt Taxi chạy thẳng về nhà. Trên đường về cậu không ngừng lo lắng. Không chừng là có chuyện gì lớn lắm nên HoSeok mới chịu gọi điện thoại cho cậu.

Xe vừa dừng. TaeHyung trả tiền rồi chạy ra đến cửa nhà. Chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng HoSeok gọi bên kia.

-TaeTae!!

-Em ở đây!- Cậu giơ tay lên ra hiệu cho HoSeok thấy.

Anh lập tức chạy như lao về phía cậu.

-Làm sao vậy? Bộ ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Mau nói cho em biế...

Chưa nói hết câu cậu đã bị anh ôm chặt vào lòng. Hành động này của HoSeok khiến cậu á khẩu không còn nói gì được nữa.

HoSeok siết chặt lấy cậu. Giọng nói thoát ra như trách móc.

-Anh đã nói với em thế nào? Dù có chuyện gì cũng phải nói cho anh nghe? Tại sao lại âm thầm chịu đựng một mình như vậy hả????- anh nói như hét lên. Một giọt nước mắt lăn xuống trên má anh- Em đúng là đồ ngốc mà!

TaeHyung sững sờ

-Anh... anh đã biết?

-Anh biết, anh biết hết tất cả rồi! Em đừng mong sẽ giấu được anh nữa!

-HoSeok... em...

Cũng vẫn chưa nói hết câu cậu đã bị anh kéo ra và hôn vội lên môi. Nụ hôn rất cuồng nhiệt thay cho lời trách móc, tức giận của anh. TaeHyung bị hôn cũng không có phản kháng. Giống như hồn đã lìa khỏi xác cậu vậy.

Cái ôm này, nụ hôn này... chẳng phải cậu đã từng rất mong chờ sao? Cảm giác không bị anh hiểu lầm này chẳng phải cậu luôn mong muốn hay sao?

TaeHyung khẽ nhắm mắt lại. Thả lỏng cơ thế để HoSeok ôm trọn lấy mình mà hôn.

Phía bên kia, JungKook sau cất xe đã nhanh chóng chạy về nhà. Nhưng nó vội dừng ở đằng xa khi nhìn thấy HoSeok đang hôn cậu ở trước cửa.

JungKook mím môi. Tay nó nắm chặt ống quần.

Cùng lúc đó... ở phòng tập trong công ti. JiMin quỳ gối dưới sàn và khóc nức nở.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro