20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cả hai đang ngồi ở phòng khách thì NamJoon hốt hoảng chạy vào.

-JiMinie vào bệnh viện rồi!!

-Sao??- TaeHyung sửng sốt đứng dậy.

-Vào viện?- HoSeok cũng ngạc nhiên không kém. Mới khi nãy vẫn còn nói chuyện bình thường kia mà. Không biết là cậu ta lại giở trò gì nữa đây.

NamJoon gật đầu rồi chạy vào báo cho YoonGi biết sau đó cả đám tức tốc chạy vào bệnh viện nơi JiMin đang nằm.

Vừa vào đã thấy Jin Bang BD, anh SeJin cùng những người khác đang đứng trước cửa phòng bệnh.

-JiMin sao rồi hyung? - TaeHyung chạy đến chỗ anh SeJin hỏi hang.

-Bác sĩ vẫn đang khám!- SeJin vừa nói dứt câu thì bác sĩ từ trong phòng bước ra.

-Cậu ấy sao rồi bác sĩ?!- TaeHyung vô cùng khẩn trương chạy đến nắm tay vị bác sĩ.

-Cậu Park JiMin bị suy nhược cơ thể do ăn uống không đầy đủ và hoạt động quá nhiều, hơn nữa có vẻ như đã bị stress rất nặng nên lâm ra bất tỉnh! Chỉ cần để cậu ấy nghỉ ngơi một thời gian!- Vị bác sĩ hiền từ nói.

-Vâng! Cám ơn bác sĩ!- Nói rồi tất cả mọi người đều cuối chào vị bác sĩ. Ông gật đầu nhẹ rồi sau đó bỏ đi.

Lúc này khi biết tình hình của JiMin đã ổn mọi người cũng trở về bớt còn lại các thành viên abh SeJin và Bang PD.

-Thật là không biết tự lượng sức! Thằng bé này lúc nào cũng khiến người ta lo lắng! Các cậu ở cùng sao không biết quan tâm hỏi hang nó?

Bang BD quay sang nhìn các thành viên nhíu mày trách móc.

-Vâng, bọn em xin lỗi!- NamJoon cắn môi. Hơn hết anh là người cảm thấy có lỗi nhất. Anh là trưởng nhóm nhưng lại để JiMin bị stress đến nổi ngất đi.

HoSeok thở dài nhìn người con trai bé nhỏ đang nằm trên giường truyền nước biển.

Sau đó do bận việc nên Bang PD cũng rời đi. Anh SeJin thì chạy về công ti thông báo dời lịch trình, Jin và NamJoon đi mua trái cây và cháo cho JiMin phòng khi nó tỉnh lại.

TaeHyung ngồi bên giường nhìn JiMin. Tay cậu nắm lấy tay nó.

" Đồ ngốc! Cậu cũng đã chịu nhiều khổ dở có đúng không? Cậu yêu HoSeok nhiều như vậy mà, cậu nói đúng, là tôi cướp mất anh ấy khỏi tay cậu đó, cậu liệu mà mau chóng khỏe lại cho tôi!"

TaeHyung siết chặt tay nó. JiMin vẫn nằm thở đều trên giường mặt tái xanh thấy rõ.

HoSeok và YoonGi ở bên ngoài phòng bệnh nhìn vào. YoonGi bỗng nhiên ngồi xuống hàng ghế vò tóc.

-Tất cả là tại hyung cả!

-Sao lại tại hyung? Chuyện này đâu ai muốn xảy ra!- HoSeok thở dài ngồi xuống cạnh YoonGi.

-Là tại hyung quá tàn nhẫn với JiMin...

-Hyung đã làm gì?- HoSeok vỗ lên vai anh.

-Chuyện đó hyung đã hứa là sẽ để tự nó thú nhận với em! Nếu hôm nay hyung không nói với em thì có lẽ ngày mai nó đã tự nói mọi chuyện... như vậy nó sẽ không bị như thế này...- Giọng YoonGi lạc đi.

HoSeok thở dài. Thì ra là JiMin cũng đã có ý muốn thú nhận với mình.

-Không phải lỗi của hyung, là do em phát hiện ra trước thôi, hyung đừng có tự trách mình!

Một lát sau YoonGi và HoSeok đều nhìn thấy JungKook chạy vào. Mắt nó hơi đỏ.

Nó nhìn HoSeok rồi quay sang YoonGi.

-JiMin hyung thế nào rồi hyung?

-Bác sĩ nói là suy nhược cơ thể do hoạt động quá nhiều và ăn uống không đầy đủ! Bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe!- YoonGi não nề nói.

JungKook nghe nói tính chạy vào phòng bệnh xem thế nào nhưng vừa đứng ở cửa đã thấy một thân hình gầy guộc ngồi trên ghế cạnh giường. Nó suy nghĩ một lúc rồi lùi lại.

-Bây giờ chắc không có ai ở nhà dọn dẹp! Em về nhà đây!- JungKook rồi quay đi. HoSeok nhìn theo bóng lưng JungKook.

Vài tiếng sau đó. HoSeok lôi mãi TaeHyung mới chịu về nhà. Chỉ còn lại Jin cùng YoonGi ở lại bệnh viện với JiMin mà thôi.

Cậu dù rất mệt và buồn ngủ nhưng cứ muốn ở lại với JiMin cuối cùng vẫn là bị anh lôi về nhà.

-Bây giờ em về tắm rửa ngủ một giấc ngày mai em muốn ở lại bao lâu cũng được!- Anh vừa nói vừa xoa đầu cậu.

TaeHyung gật đầu. Cả hai về nhà thì thấy nhà cửa khá gọn gàng. TaeHyung đi vào phòng thì bắt gặp JungKook từ trong bước ra.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của TaeHyung và ánh mắt nghi ngờ của HoSeok. Nó nhàn nhạt lên tiếng.

- Em vào lau dọn!- nói rồi nó chỉ lên cái khăn lau đang cầm trên tay rồi lướt qua người TaeHyung.

Thậm chí còn không nhìn cậu một cái. TaeHyung đau lòng nhìn nó. Không biết JungKook thế nào. Chắc nó giận cậu lắm. Mặt cậu nó còn không thèm nhìn tới.

Tắm rửa xong TaeHyung bước lên giường thì ngoài cửa có tiếng bước vào. HoSeok mỉm cười.

- Hôm nay anh ngủ với em!

-Gì chứ? Em có phải con nít đâu!- TaeHyung nhíu mày.

-Em không biết là anh thèm ôm em ngủ thế nào đâu!- HoSeok chạy đến nằm bên cạnh cậu.

-Xì!- cậu lườm anh rồi cũng nằm xuống. HoSeok choàng tay qua eo cậu rồi ôm cậu vào lòng. Hít lấy mùi thơm trên tóc cậu. Anh nhớ... rất nhớ....

Khuya ấy. TaeHyung rục rịch thức dậy. Cậu rời khỏi vòng tay của anh. Không hiểu sao đang ngủ lại tự dưng giật mình thức dậy. Cậu xuống bếp uống miếng nước. Lúc ấy đi ngang qua phòng của NamJoon và JungKook, cậu bỗng chần chừ rồi bước vào trong.

NamJoon cùng JungKook đang ngủ say trên giường. TaeHyung cắn môi một lúc cuối cùng cũng quyết định leo lên giường của JungKook.

Cậu cứ trong tư thế bò như thế này mà nhìn JungKook ngủ say. TaeHyung cũng chẳng hiểu sao mình lại làm việc này. Chỉ là... cậu muốn nhìn thấy JungKook.

Bỗng nhiên JungKook trở mình khiến TaeHyung sợ đến không dám thở. Nó quay mặt sang phía cậu rồi tiếp tục ngủ. Vì cậu đang ở tư thế bò nên mặt cậu rất sát với mặt nó. Từng hơi thở đều đặn của nó phả vào mặt cậu. Mặt TaeHyung phút chốc đỏ lên. Mắt cậu cư nhiên lại nhìn xuống đôi môi của nó.

Ở khoảng cách gần thế này, cậu thật sự lại bị nó mê hoặc nữa rồi. TaeHyung cứ mơ màng nhìn nó. Bỗng dưng nó ôm lấy lưng cậu kéo xuống dưới rồi nó đè lên trên. TaeHyung mở to mắt nhìn nó, ngược lại nó chỉ bình tĩnh nhìn cậu.

Sau đó JungKook cúi xuống như muốn hôn cậu khiến cậu luống cuống nhắm chặt hai mắt.

Biểu hiện này của cậu như đang bị dọa đến sợ hãi khiến JungKook thở dài nằm sang bên cạnh.

-Trở về phòng đi! HoSeok hyung sẽ tìm đó!

Nó lạnh nhạt nói rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. TaeHyung phải mất một lúc mới nhận thức được mọi chuyện. Cậu âm thầm leo xuống giường nó rồi ra khỏi phòng.

TaeHyung mang tâm trạng nặng nề quay về phòng. Cậu đi đến nằm cạnh HoSeok nhìn anh một cái.

Cậu có hay không đã thích JungKook rồi? Sao lại quan tâm đến nó như thế? Hơn nữa quay trở về bên HoSeok khiến cậu không có cảm giác như lúc trước. Ngược lại còn nhớ sự quan tâm của JungKook hơn. Chắc là cậu bị điên rồi...

-------------

Sáng hôm ấy nghe mọi người báo rằng JiMin đã tỉnh TaeHyung tức tốc chuẩn bị vào bệnh viện để YoonGi và Jin trở về nhà nghỉ ngơi.

Trên đường đi cậu mang theo cháo bào ngư vì cậu nghe nói thứ này rất tốt cho người bệnh.

Vừa đến trước cửa phòng đã thấy Jin cùng YoonGi bước ra.

-TaeTae em vào trong coi JiMin tụi anh về trước!- Jin nói.

-Vâng! Hai hyung về nhà nghỉ đi! Cả đêm qua chắc cả hai hyung đã mệt rồi!- TaeHyung gật đầu vỗ vai YoonGu rồi bước vào trong.

Bên trong ngập tràn nào là hoa và rất nhiều trái cây. Chắc chắn là do fan gửibvà những người trong công ti đến thăm và tặng. Nhưng người ngồi trên giường không có vẻ vui khi được nhiều hoa thế này. JiMin lẳng lặng ngồi yên nhìn ra cửa sổ. TaeHyung chỉ cảm thấy, nó thật cô đơn và yếu ớt thế nào...

TaeHyung khẽ gõ nhẹ vào cửa. Điều này không khiến JiMin rời tầm mắt khỏi cửa sổ.

-Mày đến đây làm gì?- JiMin lạnh nhạt.

-Đến để thăm mày!- TaeHyung không quan tâm việc nó có nhìn cậu hay không vẫn đi đến bên giường , đặt cháo bào ngư lên bàn- Mày muốn ăn trái cây hay cháo trước?

-Mày đến cười vào mặt tao đúng không?- JiMin vẫn lạnh lùng.

-Ăn một chút trái cây đi!- TaeHyung không quan tâm lời nó. Cậu lấy một trái táo lên và gọt vỏ.

JiMin quay phắt lại. Nó gạt phăng trái táo trên tay cậu xuống đất.

-Mày biết mọi chuyện vỡ lẽ nên đến đây cười nhạo tao đúng không? Mày thấy tao đáng đời lắm chứ gì? Phải đó, cuối cùng thì anh ấy cũng thuộc về mày thôi! Mày chắc là hả hê lắm!-JiMin tức giận.

TaeHyung không nói gì chỉ cúi xuống nhặt quả táo lên. Thấy TaeHyung không nói khiến nó càng thêm tức giận.

-Thái độ của mày là sao? Khinh tao chứ gì? Muốn đến đây giả vờ tốt bụng sao? Mày cút ra khỏi đây!!- JiMin hét lên. Nó đẩy vai TaeHyung nhưng do còn quá yếu nó liền chóng mặt ngã người lên gối. TaeHyung đỡ lấy nó rồi kê gối lại cho nó.

Từ lúc gặp nhau, suốt thời gian thực tập cho đến khi debut và ngay bây giờ đây lần đầu tiên cậu thấy JiMin tức giận thế này. Lúc trước vui có, buồn có, khóc cũng có, giận dỗi cũng có nhưng tức giận đến độ này thì chưa bao giờ.

Không hiểu sao TaeHyung lại cảm thấy vui. Cậu bất giác mỉm cười.

-Cười cái gì? Vui lắm sao?- JiMin nhíu mày.

-Phải! Vui lắm!- TaeHyung nhìn nó.

-Mày...

-Tao vui là vì cuối cùng mày cũng chịu chuốc giận lên tao, cuối cùng mày cũng chuốc hết mọi phiền muộn trong lòng, dù mày mắng chửi tao cũng được! Chỉ cần mày thấy thoải mái!- TaeHyung nói khi tay vẫn gọt táo.

-Hừ! Mày ở đây giả nhân giả nghĩa cho ai coi??- JiMin nhếch môi.

-Tao biết mày cũng quan tâm đến tao, đúng chứ?

JiMin nhíu mày.

-Cháo mày nấu rất ngon, nước chanh mày pha cũng giải bệnh rất tốt!

-Sao mày...

-Làm sao tao biết? Tao biết vì có người nói cho tao biết và cũng là vì cảm nhận được sự quan tâm của mày dành cho tao!

JiMin im lặng. TaeHyung vứt vỏ táo vào thùng rác rồi tiếp tục cắt ra thành từng mảnh.

-JiMin à, tao không ở đây để trách móc cười nhạo mày, tao ở đây vì tao tin rằng mày vẫn còn là đứa bạn thân của tao, vẫn luôn sát cánh với tao! Tao rất buồn vì mày thích HoSeok hyung nhưng không nói với tao và mày quyết định giữ trong lòng. Nếu mày tin tưởng nói cho tao biết có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như bây giờ! Nếu thật sự mà nói nếu tao là mày tao cũng sẽ làm như thế! Vì vậy tao ở đây là để muốn nói... tao và mày vẫn có thể bắt đầu lại, đúng chứ?- nói dứt câu TaeHyung đưa một miếng táo cho nó.

Nó im lặng nhìn cậu. Trong mắt nó có vẻ đã có sự dao động.

-Mày tha thứ cho tao?- JiMin nhận lấy.

-Nếu như trước đây thì sẽ không nhưng bây giờ thì luôn luôn tha thứ!- TaeHyung mỉm cười.

JiMin cúi xuống. Nước mắt bắt đầu rơi trên mặt nó.

-Tao thích HoSeok hyung từ khi còn thực tập sinh!

TaeHyung ngạc nhiên. Thì ra là lâu như vậy à. Cậu chỉ bắt đầu quen anh khi cả nhóm đang trong quảng bá No More Dream.

-Lúc đó nhìn thấy anh ấy mỗi ngày đều luyện tập, từng bước nhảy điêu luyện của anh ấy chỉ khiến tao rất hâm mộ nhưng dần dần tiếp xúc với anh ấy. Tính tình của anh ấy, sự năng nổ tươi vui của anh ấy như nguồn năng lượng của tao vậy, tao chỉ cảm thấy thật hay vì sau bao nhiêu chuyện anh ấy đều có thể tươi vui như vậy! Cho đến khi nhận ra mình thích anh ấy tao vẫn không dám đối diện...

-Vì mày sợ sẽ bị ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả nhóm đúng không?- TaeHyung tiếp lời.

-Và cũng là vì tao sợ sẽ khiến anh ấy kinh tởm trước tình cảm của tao! Tao không nghĩ anh ấy sẽ chấp nhận một đứa con trai càng sợ mất đi sự thân thiết thiêng liêng này! Nên tao chọn cách im lặng! Ngay cả nói với mày tao cũng không dám vì tao sợ mày cũng sẽ không chấp nhận được!- JiMin khó khăn nói, nước mắt nó cứ rơi- Cho đến khi nhìn thấy mày và anh ấy công khai, tim tao như vỡ vụn, tao thầm trách mình ngu ngốc ,yếu ớt... đêm đó tao và JungKook đã đi tấm hơi... cả hai cùng nhìn nhau tuyệt vọng... và trong giây phút nông nổi tao đã bày ra kế hoạch này... lúc đầu JungKook hoàn toàn bác bỏ. Tao đã ra sức thuyết phục nó, nài nỉ nó đến khi nó đồng ý mới thôi... mày thấy đó... tao hoàn toàn là xấu xa như vậy...

TaeHyung rơi nước mắt từ lúc nào. Thì ra thời gian qua cả hai thằng nhóc này lúc nào cũng mang nổi uất ức trong lòng thế này sao? Vậy mà cậu lại không biết gì! Cậu còn không xứng đáng làm một người bạn...

-JiMin à...- TaeHyung nức nở.

-Lúc đó tao rất căm ghét sự vô tư của mày, tao đã nghĩ sự vô tư hồn nhiên của mày đã cướp đi HoSeok ! Tao đúng là xấu xa phải không?

- Không đâu JiMin tao mới là người có lỗi! Tao không quan tâm đến mày, tao xin lỗi...- TaeHyung vừa khóc vừa nắm chặt lấy tay JiMin.

Nó cũng khóc và nắm lấy tay cậu.

-Không đâu là tao xấu xa với mày... tao xin lỗi...

-Không... là lỗi của tao mà... JiMin à...

-TaeTae à...

Cả hai nức nở ôm lấy nhau. Vậy đó, dù trải qua bao nhiêu chuyện cũng vẫn cứ như con nít ôm lấy nhau mà khóc.

HoSeok cùng JungKook đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thở dài.

-Có đúng là như vậy?- HoSeok nhìn JungKook.

-Nếu hyung không tin thì đừng có hỏi!- Nó nhàn nhạt lên tiếng- Dù gì TaeTae cũng quay về bên hyung rồi, hyung quan tâm chuyện đó để làm gì?- nó nói rồi quay lưng bỏ đi.

-JungKook! Dù gì em cũng là em của hyung! Xin lỗi vì đã không quan tâm đến em!- HoSeok nhìn bóng lưng nó.

JungKook im lặng một hồi mới lên tiếng.

-Hyung muốn đóng phim tình cảm khóc lóc như hai người kia sao?- nói xong nó bỏ đi.

-------------

Sau khi khóc lóc thảm thiết. TaeHyung và JiMin cùng nhau tâm sự cho đến xế chiều mới chịu dứt. Bác sĩ nói ngày mai JiMin có thể xuất viện.

TaeHyung vui vẻ trở về nhà. Có thể lại được quay về như trước kia với JiMin thật là tốt.

Cả đường về nhà TaeHyung cứ tủm tỉm cười mà không hề chú ý tới HoSeok, anh không ganh tị chỉ cảm thấy buồn cười. Cậu bé này, bao giờ mới lớn đây.

Tối đó ngồi trên giường. TaeHyung lăn qua lăn lại. Cậu chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua ở phòng JungKook cảm thấy vô cùng áy náy. Khi không đang ngủ tự dưng lại chui vào phòng làm phiền người ta.

Cậu ra khỏi phòng muốn qua phòng JungKook xin lỗi nó. Đứng trước cửa phòng một hơi cũng không dám gõ cửa.

Lát sau lấy đủ can đảm để gõ cửa thì bỗng nhiên cửa mở ra, NamJoon nhìn cậu.

-Hyung tính qua phòng mày mà giờ mày lết xác tới rồi!- NamJoon cười cười

-Hyung kiếm em làm gì? JungKook đâu hyung?- Cậu vừa nói vừa cố nhìn qua vai NamJoon.

-JungKook? Bộ em không biết sao?

-Biết gì hyung?- TaeHyung ngạc nhiên.

-JungKook về Busan rồi! Nghe nói là nhà nó có việc gì đó phải về 3 hôm mới lên lại!

-Về Busan? Đi lúc nào sao em không biết? Chẳng phải sắp chuẩn bị quảng bá Dope sao? Cứ vậy đi sao được???- Nó gắt lên với NamJoon.

-Ơ ơ cái thằng này... tự nhiên gắt lên với hyung! Lịch trình dời lại 1 tuần để JiMin nghỉ ngơi nên nó về cũng có ảnh hưởng gì, với nó về hồi trưa này rồi bộ nó không nói với em sao?

-Không!- TaeHyung thất thiểu lắc đầu.

-Kì vậy? Mọi bữa thấy hai đứa dính như sam mà? À mà thôi, JungKook nhờ hyung đưa cái này cho em nè!- NamJoon nói rồi chìa ra cái usb màu đen.

-Là gì đây?-TaeHyung nhíu mày.

-Làm sao hyung biết! Thôi giờ hyung đi đây có việc!

-Vâng!

NamJoon gõ nhẹ vào đầu cậu rồi đi ra.

Cái này là gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro