23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuya ấy cả hai về nhà muộn. TaeHyung sau khi cất đồ thì bước vào phòng tắm.

Quần áo từng thứ một được cậu cởi xuống khỏi người. Dòng nước nóng từ vòi sen tuông xuống trên cơ thể cậu, hơi nước mơ hồ bao quanh phòng tắm.

TaeHyung không để ý tiếng mở cửa cho đến khi một bàn tay đặt lên eo mình. Cậu lập tức xoay người lại thì nhìn thấy JungKook.

-Em... um...

Cậu còn chưa kịp nói hết câu đã bị JungKook lấy rồi áp sát vào tường. Tay nó đặt ở hai cánh mông cậu rồi nâng lên để chân cậu kẹp quanh người nó. TaeHyung nhắm mắt đáp trả nụ hôn từ nó, hai tay cậu ôm lấy cổ nó và cả hai trao nhụ nụ hôn mãnh liệt dưới dòng nước của vòi sen. Chiếc áo sơmi trên người JungKook ướt và dính sát vào người, để lộ cái lưng săn chắc của nó. TaeHyung dùng tay tháo nút áo của nó rồi cởi ra quăng xuống sàn.

Cậu ngửa đầu ra để cho cánh môi JungKook cắn mút trên cổ mình. Nó như không muốn bỏ sót chổ nào trên người cậu, nó gặm lấy làn da mịn của cậu hết chỗ này đến chỗ khác. Lát sau nó thả cậu xuống để cậu xoay lưng về phía nó, JungKook bóp chặt hai cánh mông cậu, nó thì thầm vào tai cậu.

-Từ khi nào mà anh trở nên nóng bỏng như vậy?

TaeHyung không trả lời nó. Cậu đang dần khoái cảm khi bàn tay điêu luyện của nó đang xoa nắn cái mông trắng của mình.

Nó cúi xuống liếm lấy những giọt nước trên lưng cậu rồi hôn lên gáy cậu.

-Hãy là của em thôi! TaeHyung!

JungKook lại xoay người cậu lại. Nó quỳ xuống sàn nhìn ngắm cậu bé đang cương lên của cậu. Nó dùng tay vuốt lấy vài cái rồi ngậm hẳng vào miệng.

-Ư... a... JungKook...

Không quá khó để JungKook có thể cho tất cả vào miệng của mình rồi mút mát như một cây kem ngon lành. TaeHyung dùng tay xoa mái tóc ướt nhẹp của nó. Khoái cảm dâng trào khiến chân cậu như nhũn ra.

Phong cảnh trông vô cùng dâm mỹ khi nhìn từ bên ngoài vào, thêm làn hơi nước khiến cho mọi thứ càng thêm gợi tình.

Cuối cùng, nó kết thúc bằng một cái mút mạnh ở đỉnh đầu khiến TaeHyung kêu lên một tiếng rồi xuất ra đầy trên cổ nó.

-Dơ quá!- TaeHyung nhíu mày rồi kéo nó đứng lên rồi dùng nước tẩy rửa chổ đó.

-Anh ra sớm quá! Nếu không thì em đã nuốt trọn nó rồi!- JungKook cười ranh mãnh.

-Thằng nhóc này... - TaeHyung nghiến răng nhìn nó- Em học mấy lời ấu trĩ này từ ai?

-Không học từ ai cả! Là do anh khiến em phải nói mấy lời đó!-JungKook kéo eo cậu áp sát người mình rồi hôn lên môi cậu.

Cả hai lại chìm vào nụ hôn sâu.

Nó kéo cậu nằm vào bồn tắm đã xả nước rồi nó đặt hai chân cậu lên thành bồn tắm, nó cởi chiếc quần cùng boxer còn só lại rồi ngồi giữa hai chân cậu.

TaeHyung thoải mái ngửa đầu ra nhắm chặt hai mắt lại. Giây phút thoải mái ấy không được lâu khi hai ngón tay JungKook tìm đến hậu huyệt của cậu.

TaeHyung hít một hơi.

-Nhẹ...

-Không sao... em sẽ không làm anh đau!- JungKook nhẹ nhàng nói.

Hai ngón tay của nó sau khi cảm nhận được cửa mình cậu đã có chút nơ ra thì lập tức thêm ngón tay thứ 3 vào, rồi thứ 4. Để đảm bảo độ trơn tru JungKook đưa đẩy 4 ngón tay vào làm cho TaeHyung thích chí rên lớn.

-Ưm... ư... ha...

JungKook không thể nhịn nổi trước tiếng rên rỉ đầy kích thích của cậu. Nó rút 4 ngón tay ra rồi thay vào đó là dương vật đang trướng to của mình.

-Aaa~ JungKook... Jung... ha...a..

TaeHyung cào lấy vai nó vì cậu chưa thể chịu được độ lớn của JungKook. Nó vẫn chưa động vì sợ cậu sẽ đau. Nó an ủi cậu bằng cách hôn lên hai hạt đậu nhỏ trước ngực cậu.

Hai bàn tay cào siết trên vai nó từ từ thả lỏng cũng là lúc JungKook biết cậu đã sẵn sàng. Tuy đây không phải lần đầu tiên nhưng vẫn là rất đau đối với cậu.

JungKook đưa đẩy nhẹ nhàng từng nhịp. Mỗi một lần thúc vào là cậu lại rên nhẹ một tiếng. JungKook thật sự chỉ muốn đâm nát cái lỗ bé nhỏ dụ người của cậu, nó thật sự đã kiềm chế quá lâu.

JungKook chuyển động nhanh hơn rồi nhanh hơn nữa. Những cú thúc mạnh làm cho TaeHyung sướng đến tột cùng dù cũng có một chút đau đớn.

-Ưm JungKook... thoải mái...

-Anh sướng chứ?- Nó vuốt lên má cậu.

-Nhanh lên một chút...

-Nếu muốn nhanh... vậy anh tự mình làm!- JungKook cười gian.

-Em...

Nó quả là muốn làm khó cậu. Đang trên chín tầng mây, nó bổng dừng lại khiến cậu như rơi một cái xuông đất. Không còn cách nào khác TaeHyung ngồi dậy rồi dùng tay dựng thẳng dương vật của JungKook rồi tự mình ngồi xuống.

JungKook ôm lấy eo cậu nâng lên xuống theo nhịp chuyển động của cậu. TaeHyung ngửa cổ ra, cậu không khác gì con rắn đang uốn éo trên người JungKook.

Một lát sau cả hai bắn ra. Nó xuất thẳng vào cơ thể cậu, còn cậu thì ra đầy trên bụng nó.

TaeHyung thở gấp vì mệt sau khi bắn hai lần. JungKook mỉm cười. Nó kéo gáy cậu xuống rồi hôn cậu. TaeHyung vẫn ngồi trên dương vật của nó và cúi xuống đáp lấy nụ hôn nồng nàn của nó.

------------------

Sáng ấy NamJoon thức dậy và vô cùng ngạc nhiên khi phòng mình xuất hiện thêm người thứ ba đó là TaeHyung.

Thậm chí hai đứa nó còn ôm nhau ngủ một cách nồng thắm.

NamJoon cảm thấy có một đàn quạ chạy ngang qua đầu mình. Rốt cuộc là bọn nhóc này đang làm cái trò trống gì.

Trong khi đó JiMin đã thức dậy và nhìn ngắm con người vẫn còn ngủ say bên kia. Nó chỉ có thể lẳng lặng nhìn anh nằm an giấc.

Nó vô cùng nhớ những khoảnh khắc mà khi anh vẫn còn quan tâm yêu thương nó. Anh trân trọng nó đến mức dù nó bảo là muốn làm tình nhưng anh chỉ ôn nhu bảo chờ cho đến khi anh thật sự đã kết thúc tình cảm với TaeHyung như vậy mới công bằng đối với nó.

JiMin không biết liệu mình có thể còn có cơ hội nào khi TaeHyung đã chọn JungKook ? Không biết liệu thời gian qua trong tim HoSeok đã từng có hình bóng của nó hay chưa.

Nó chỉ phân vân nhưng không có quyền đòi hỏi.

-Dậy đi mấy đứa!!!!!!!!!

Một giọng nói như bò đang gầm rú vang lên ngoài phòng khách. Đó là giọng của anh SeJin.

-Cái gì vậy không biết?- Jin lầm bầm rồi gở cái miếng che mắt màu hường của mình ra.

-Có chuyện gì mà hyung la như sắp tận thế tới nơi vậy?-Suga ôm cái gối hình kumamon đi ra từ đằng sau Jin.

-Aigoo... cứ rén tận hưởng cho hết ngày hôm nay đi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục lịch trình!!

-Ây da vậy là tiếp tục công việc thôi!- NamJoon khoanh tay dựa người vào tường.

- Đúng giồi đúng giồi! Mấy đứa phải có tinh thần thì lần quảng bá này mới thành công đó! Ngày mai chúng ta tập trung ở phòng tập để quay một vài thứ cần thiết!Hyung đến để thông báo cho mấy đứa biết và chuẩn bị. Outfit thì ngày hôm nay các stylist đã lên kế hoạch và sẽ sắm đồ! Hôm nay mấy đứa chỉ cần luyện lại giọng và ôn lại vũ đạo cho thật tốt rồi sắp tới quay MV!

-Vâng!- Cả đám đồng thanh đáp trong đó có cả JiMin và HoSeok không biết ra từ lúc nào.

-Ể? Còn hai thằng nhóc TaeHyung và JungKook đâu?- Anh SeJin ngó nghiêng.

-Hai đứa nó còn đang say giấc nồng trong phòng đấy ạ!- NamJoon trắc lưỡi nói.

-Ôi trời! Mau vào kêu hai đứa nó dậy mau rồi thuật lại lời mà hyung đã nói với mấy đứa, bây giờ hyung đi lên công ti đã!- SeJin nói rồi quay người bước ra khỏi cửa.

-Này Monie, đừng có nói là TaeHyung nó ngủ bên phòng em đó nha?- Jin nhìn NamJoon.

-Chứ gì nữa! Sáng này em dậy và đã thấy cảnh tượng hãi hùng đó rồi! Nhắm chừng chúng ta còn có thêm cặp đôi mới... ui da...

Chưa nói hết câu NamJoon bị YoonGi đạp vào mông. YoonGi hướng mắt đến đôi mắt ủ rủ của HoSeok.

-À ờm... em đi đánh răng!- NamJoon biết mình đùa không đúng lúc nên lảng vào phòng.

-Em không sao chứ?- YoonGi đi đến vỗ vai anh.

-Em không sao đâu!- HoSeok gượng đáp rồi đi vào phòng. JiMin chỉ lẳng lặng nhìn theo.

YoonGi chỉ biết lắc đầu. Hai đứa kia thì có vẻ êm chuyện rồi, chỉ còn mỗi hai đứa này thôi.

--------------

*phần này chủ yếu nói về HopeMin*

Cuối cùng thì lần quảng bá cũng đã tới. Trong thời gian bận quay đủ thứ ai ai cũng đều bận rộn.

Dù trong lòng rất buồn nhưng vẫn được TaeHyung an ủi nên HoSeok cảm thấy khá hơn.

Suốt khoảng thời gian đó anh vẫn không nói với JiMin câu nào trừ những lần xuất hiện trên tuyền hình và fansign vì vốn dĩ hình tượng của anh là vui vẻ, là hy vọng.

HoSeok biết anh cũng đã từng có cảm giác với JiMin và anh đã từng tin rằng JiMin có thể khiến anh quên đi TaeHyung. Nhưng chuyện mà nó đã làm thật không thể tha thứ.

Có mấy lần anh bắt gặp JiMin ngồi co ro ngoài phòng khách đêm khuya một mình uống bia, không hiểu sao anh cũng thấy lòng đau lắm. Muốn làm gì đó nhưng lòng anh thì không thể hiểu rõ anh muốn làm gì...

Nhìn TaeHyung hạnh phúc bên JungKook còn mình thì đau khổ thế này, anh cũng từng nghĩ đến cảm giác của JiMin trước đây và anh đã từng nghĩ... nếu anh là JiMin thì anh có làm như thế không...?

Trong fansign của Dope. Khi đang kí tên cho fan thì HoSeok nhìn thấy một tờ note vàng ghi rằng: " JiMin đối với anh là gì? Nếu cậu ấy là con gái thì đó có phải là mẫu người lí tưởng của anh không?"

Anh ngẫm nghĩ... câu hỏi này giống như đang hỏi xoáy tâm can anh...

Sau đó anh chỉ trả lời " Là em trai! Có thể( trở thành mẫu người lí tưởng)!"

Dù trong lòng anh đang nghĩ đến khả năng khác...

Trong fansign đã có lúc ánh mắt anh vô tình chạm vào mắt JiMin nhưng anh chỉ lạnh lùng quay đi và anh biết đôi mắt bé xíu đó vẫn theo dõi anh.

TaeHyung đã từng nói cậu sẽ không thể hạnh phúc nếu như anh không hạnh phúc. Rằng cậu mong anh xem xét lại vị trí của JiMin trong lòng anh.... và anh đã nghĩ... có lẽ anh nên nhìn nhận mọi chuyện theo cách tốt hơn.

Buổi tối, sau khi ghi hình cho các trương trình thì cả nhóm quay trở về nhà. JiMin canh đến lúc mọi người ngủ thì đi đến phòng khách mở TV và lấy bia mà nó giấu dưới ghế để uống. Vừa uống vừa tự trấn an bản thân mình và cũng tự oán trách mình.

Nó biết là anh ghét nó và nó không nên tiếp tục làm phiền anh... nhưng tình cảm của nó vẫn dâng trào không thể kiềm chế khiến ánh mắt nó lúc nào cũng hướng về phía anh...

JiMin ngửa cổ đổ giọt cuối cùng trong lon rượu vào miệng. Nó chép miệng vài cái rồi lại cười nhạt.

-Mày thật thảm hại Park JiMin...

Nước mắt... lại tiếp tục rơi trên gò má phúng phính sớm đã mất đi của nó...

-Cậu uống bia từ bao giờ?- HoSeok đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh.

JiMin hốt hoảng lau nước mắt và cái mép đầy mùi bia của mình.

-Sao anh chưa ngủ?

-Tôi không ngủ được...

-À...- JiMin đáp một tiếng rồi không gian lại trở nên yên tĩnh.

Hai người cứ đưa mắt vào TV nhưng chẳng có ai thực tâm chú ý đến những gì đang chiếu.

Lát lâu sau HoSeok mới lên tiếng.

-Có thực sự là cậu sẽ làm như vậy?

-Sao?- JiMin không hiểu.

-Nếu như TaeHyung không nghe theo lời cậu và JungKook, có thật sự là cậu sẽ hại tôi không?- Anh quay sang nhìn nó.

JiMin vội vã nói.

-Những tấm hình đó chỉ để gây áp lực cho TaeHyung, em chưa bao giờ nghĩ sẽ hại anh hết!

-Vậy tấm hình lần đó bị đăng lên thì sao?

-Đó là do TaeHyung có vẻ chưa tin nên bọn em đã chọn một tấm hình trông bình thường nhất đăng lên... anh tin em đi em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hại anh...

JiMin hết sức giải thích. Ánh mắt của nó làm cho HoSeok nghĩ là đúng.

-Hy vọng là như vậy...- Anh cười nhạt- Lúc trước, khi ở bên cạnh cậu tôi thấy rất vui, rất yên lòng vì tôi nghĩ cậu là một con người ngây thơ, trong sáng không chút toan tính không giống như TaeHyung, tôi thậm chí còn tin rằng cậu có thể hoàn toàn khiến tôi quên đi TaeHyung... nào ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng ngược lại... TaeHyung không phải là người mất đi tất cả mà chính là tôi, vậy mà cậu bảo là cậu không hại tôi?

Càng nghe HoSeok nói nó càng thấy xấu hổ vô cùng, nó ở trong lòng anh đã từng tốt như vậy.... nó lại làm cho anh mất đi người mình yêu, khiến anh đau khổ như bây giờ.... nó còn không đáng để yêu anh....

-Em xin lỗi! Em biết là em đã làm chuyện không thể tha thứ với anh, xin lỗi vì đã can thiệp vào chuyện tình cảm của anh... nhưng nếu quay ngược thời gian... em vẫn sẽ làm thế...

Anh ngạc nhiên quay sang nhìn JiMin.

-Vì ít ra em cũng đã có khoảng thời gian ở bên cạnh anh, như vậy là đủ lắm rồi! Xin lỗi vì sự ích kỉ của em! Hơn nữa... không phải chỉ có mình anh đau... lúc trước em cũng giống anh bây giờ, nhìn anh và TaeHyung hạnh phúc bên nhau,em không biết nên vui hay nên buồn...- Nó nói và nước mắt lại rơi.

HoSeok hiểu ra, cảm giác của anh bây giờ giống như JiMin lúc trước...

- Đừng khóc! Đừng khiến tôi thương hại cậu!

Anh nhìn sang nơi khác.

-Em xin lỗi em không kiềm chế được!- JiMin lấy ống tay áo quẹt tèm nhem trên mặt trong rất đáng yêu. HoSeok thở dài.

-Tôi không chắc là sẽ yêu cậu, nhưng nếu cậu muốn chuộc lỗi ít ra cũng phải có chút lòng thành!

-Sao?- JiMin ngước lên.

-Cậu ít ra cũng phải khiến tôi thoải mái một chút, có như vậy tôi mới bỏ qua cho cậu việc này! Dù gì cũng là thành viên cùng nhóm không người ta lại bảo tôi ăn hiếp cậu!

Anh nói nhưng không hề để ý đến khuôn mặt sững sờ của nó. Mắt nó bình thường bé xíu nay lại mở to ra như chưa từng được mở.

-Tôi đi ngủ! Uống bia quài không tốt đâu!- Nói rồi anh đứng lên đi vào phòng.

JiMin vẫn chưa hết ngạc nhiên. Anh nói như vậy là có ý gì?

Trong khi đó ở phòng bên kia, có hai cái đầu chui ra quan sát tình hình bên ngoài.

-Hajzz ảnh nói vậy chắc là chưa tha thứ lắm đâu! Tội nghiệp Minie của tui!-TaeHyung chề môi

-Cũng đúng thôi! Làm sao tha thứ dễ dàng vậy!- JungKook dựa cầm lên đầu cậu.

-Vậy giờ phải tìm cách đi chứ! Anh nói hết lời với HoSeok hyung rồi!- cậu ngửa lên nhìn nó.

-Anh ngốc quá ban nãy ảnh nói vậy là đã tha thứ cho JiMin hyung rồi!

-Có sao?- TaeHyung nhíu mày.

-Ảnh nói là sẽ tha thứ cho JiMin hyung vậy nên JiMin hyung phải làm ảnh thấy thoải mái khi ở bên cạnh! Anh không hiểu à?- JungKook gõ cái cóc lên trán cậu.

-Vậy sao? Mà sao em rành vậy?

-Vì lúc trước anh cũng y chang vậy!- Nó nói rồi hôn chóc vào môi cậu- Em đi ngủ đây!

-Yaaa! Thằng nhóc này....

-----------------------

Sáng hôm sau.

JiMin đờ đẫng ngồi dậy. Vì câu nói của ai đó mà khiến cậu mất ngủ cả đêm qua.

Nó lẫn thẫn bước vào nhà tắm.

HoSeok một lát sau cũng thức dậy rồi cũng định đi vào nhà tắm. Anh vừa bước đến phòng tắm thì JiMin cũng vừa bước ra nên cả hai không nhìn thấy nhau và mặt của nó đập vào ngực anh.

-A!

Nó kêu lên một tiếng. HoSeok cúi xuống nhìn nó.

-Em xin lỗi! Em không nhìn thấy anh!- JiMin ríu rít xin lỗi.

-Tôi không trách cậu!

JiMin cúi thấp đầu khi giọng của anh nghe có vẻ nghiêm túc.

-Tôi không trách người lùn!- Nói rồi nụ cười của anh vụt nhanh như sao băng khiến JiMin không kịp nhìn thấy.

-Mwo?-JiMin khó hiểu nhìn bóng lưng anh. Gì chứ ai mà động chạm đến chiều cao của nó thì nó cứ thế mà xù lông lên thôi.

-Ya!

-Ah hết hồn!!!- JiMin giật bắn người khi một bàn tay đập mạnh lên vai nó.

-Mày hạnh phúc rồi nha! Tao thấy ảnh bỏ qua cho mày rồi đó!- TaeHyung cười cười nhìn nó.

-Xì! Gì mà bỏ qua? Bộ mày tưởng chuyện này nhỏ nhen đến nổi cứ muốn là có thể bỏ qua sao?- JiMin cặp vai cậu đi đến ghế sofa.

-Nhưng tao cũng đã bỏ qua cho mày đó thôi!- TaeHyung chu môi.

-Thật sự tao cũng không hiểu vì sao mà mày lại bỏ qua cho tao dễ dàng thế?- JiMin quay sang nhìn cậu.

-Là vì tao biết mày vốn dĩ không hề có ác ý với tao! Tao biết là mày cũng quan tâm đến tao! Khi tao biết mày phải chịu bao nhiêu uất ức như vậy mà một đứa làm bạn như tao lại không biết gì, mày nghĩ làm sao tao có thể không tha thứ? Tao phải biết ơn vì mày vẫn quan tâm đến một đứa vô tâm như tao!

Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của JiMin.

-Tao nghĩ HoSeok hyung cũng thế, có lẽ thời gian qua mày đã đem không ít nhiều rung động cho hyung ấy! Tình cảm đâu phải cứ muốn chối bỏ là có thể chối bỏ? Tao đã chấp nhận sự thật rồi thì hyung ấy cũng nên như thế!

-Ý mày là hyung ấy cũng có tình cảm với tao sao?

-Nếu không thì sao có thể đùa giỡn vui vẻ vào sáng sớm thế này được.... hơn nữa... hôm qua tao đã nghe trộm hết rồi! mày còn khóc nữa cơ!!!- TaeHyung trưng nụ cười hình chữ nhật ra làm JiMin xấu hổ đến mặt đỏ quét lên.

-Mày... - JiMin đá túi bụi vào mông cậu.

-Hahaha...

https://www.youtube.com/watch?v=jstfr6jFaHQ

Note: Chap sau là end rồi ạ! Tặng các cậu món quà video nhỏ :")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro