Chương 1: Cuộc đua số phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta ly hôn đi."

Nhìn đơn ly hôn trên bàn trà, Thái Hanh im lìm không động đậy. Là bình thản trước bão giông hay đau đớn đến tê liệt tứ chi chỉ có cậu mới rõ.

"Chung Quốc, em có thai rồi!" Thái Hanh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt bồ câu cong cong tràn đầy vui vẻ giống như cái cách thông báo tin mừng như bao đôi phu phụ bình thường, mặc nhiên phớt lờ cả sự lạnh nhạt của anh dành cho cậu.

Chung Quốc nhíu mày, ánh mắt tối đi trông thấy. Không phải là loại phản ứng của một người đàn ông khi được lên chức bố mà là vẻ mặt chẳng mấy hài lòng và phiền phức. Dĩ nhiên Chung Quốc vô cùng ngoài ý muốn với việc cậu mang thai. Anh hỏi, giọng lạnh lùng: "Tôi bảo cậu uống thuốc tránh thai cậu không uống?"

Thái Hanh toan phủ nhận nhưng nghĩ gì đó lại thôi, cậu cụp mi mắt, cười mỉm đáp: "Cơ thể của em, em có quyền quyết định." Cậu muốn xem xem người chồng này của cậu còn có thể nhẫn tâm đến mức nào.

Chung Quốc đột nhiên cảm thấy nụ cười của cậu cực kỳ chói mắt, anh bất mãn đến mức tay nắm thành quyền: "Kim Thái Hanh, cậu đã quên thỏa thuận giữa chúng ta trước khi kết hôn là gì rồi sao? Ba năm trước tôi đồng ý lấy cậu vì đó là nguyện vọng của ông nội tôi. Bây giờ ông ấy mất rồi, Đoàn Viên Hựu cũng trở về rồi tôi không còn lý do gì để tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Chúng ta tốt nhất vẫn nên ly hôn đi."

Thái Hanh làm sao không biết Đoàn Viên Hựu là ai, không những biết mà còn rõ đến tường tận. Cậu ấy là mối tình đầu cũng là mối tình khắc cốt ghi tâm cả đời này của Chung Quốc. Giữa Kim Thái Hanh và Đoàn Viên Hựu còn có một mối liên hệ khó nói. Năm xưa có hai đứa bé ra đời cùng một ngày nhưng y tá lại vô tình bế nhầm dẫn đến chuyện thân phận bị hoán đổi. Mãi đến 18 năm sau, chuyện này mới bại lộ.

Kim Thái Hanh vốn dĩ là một đại thiếu gia nhà họ Kim, thân phận cao quý lại trở thành trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Đoàn Viên Hựu chiếm lấy thân phận của cậu hơn 18 năm, sống một cuộc đời yên ấm đủ đầy trong sự yêu thương của mọi người, ngay cả tình yêu mà cậu mong cầu có được Viên Hựu cũng dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

Cuộc đua số phận này Kim Thái Hanh thua đến thảm hại. Thỉnh thoảng cậu tự hỏi, nếu như không có Đoàn Viên Hựu, nếu như cậu được sống đúng thân phận của mình có phải thanh mai trúc mã của Tuấn Chung Quốc sẽ là cậu, có phải anh sẽ yêu cậu hay không?

Thái Hanh càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, cậu cắn môi, cúi đầu, giọng lạc đi khiến thanh âm khản đặc:

"Vậy còn đứa bé thì sao?"

Tuấn Chung Quốc im lặng không đáp, lát sau mới trả lời:

"Phá đi!"

Chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng có thể khiến da đầu cậu run lên, máu trong cơ thể dường như đã đông thành một khối. Cậu quả thật đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của người đàn ông này. Dù đã sớm biết đáp án nhưng Kim Thái Hanh vẫn không khống chế được mà phát đau giống như lục phủ ngũ tạng bị người ta giày xéo thành trăm nghìn mảnh. Dưới bụng truyền đến từng trận đau đớn xé ruột xé gan, cậu không biết là đứa trẻ cảm nhận được sự vô tâm của cha nó hay từ chính cơn bệnh quái ác trong người đang hoành hành.

Hay thậm chí là cả hai.

Kim Thái Hanh cố nén nước mắt, cậu nghe thấy giọng mình run lên bần bật: "Tuấn Chung Quốc, từ đầu đến cuối anh không hề có tình cảm gì với em sao? Ba năm tình nghĩa phu phu đối với anh chẳng có chút... trọng lượng nào sao?" Chẳng lẽ vô nghĩa đến mức ngay cả máu mủ của mình cũng đành tâm vứt bỏ?

Chung Quốc hơi sững sốt, không ngờ Kim Thái Hanh lại hỏi anh những lời như vậy. Thế nhưng anh lại tự cho rằng cậu đang nói dong nói dài để cố tình kéo dài thời gian không chịu ly hôn. Anh thản nhiên trả lời:

"Chưa từng. Từ trước đến giờ trong lòng tôi chỉ có Đoàn Viên Hựu mà thôi. Cậu đừng làm chuyện vô ích nữa." Chung Quốc mất kiên nhẫn lấy áo khoác đứng dậy: "Tôi phải đi đón Viên Hựu. Đơn ly hôn cậu cứ từ từ mà ký, tôi cũng không để cậu ra đi với hai bàn tay trắng, thứ gì nên có tôi đều để lại cho cậu, nếu cậu có yêu cầu gì khác đợi tôi trở về rồi nói tiếp."

Nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tuấn Chung Quốc, nước mắt Thái Hanh cuối cùng cũng không cầm cự nổi mà rơi xuống, cậu cắn môi mình đến bật máu, thì thào: "Chung Quốc, em sai rồi."

Hóa ra không yêu chính là không yêu. Dù cho Thái Hanh hi sinh bao nhiêu, yêu anh nhiều thế nào vẫn không đổi được một cái ngoảnh đầu của Chung Quốc.

Cậu chỉ nói với anh mình mang thai lại không nói bản thân bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Nếu cậu muốn điều trị bắt buộc phải phá thai, lại vừa đúng ý của Chung Quốc.

Thái Hanh kéo tờ đơn ly hôn trên bàn lại gần, đọc tất cả các điều khoản từ đầu đến cuối. Cậu cầm đơn ly hôn lên ngắm nghía một hồi, vô lực ngả đầu ra sô pha hết khóc rồi lại cười. Nước mắt như châu ngọc đứt dây cứ nối tiếp nhau rơi lã chã, thẩm ướt hai bên tóc mai. Thái Hanh thật sự quá đỗi ngây thơ mới vô tư cho rằng tình cảm có thể từ từ vun đắp theo thời gian, nỗ lực đơn thuần có thể khiến trời cao rủ lòng thương xót. Cứ coi như là cậu đáng đời đi, để bản thân rơi vào tình cảnh này âu cũng là chính cậu tự làm tự chịu. Kết cục của hiện tại chẳng phải đã xuất hiện bao lần trong cơn mộng mị của cậu đó sao? Chỉ là cậu không ngờ tới hạnh phúc và bất hạnh sẽ cùng gõ cửa chung một thời khắc. Mà bất hạnh lúc nào cũng nặng nề như thế, sẵn sàng ép cậu vào đường cùng đến chết mới thôi.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu và đồng hồ đã vang mấy hồi chuông, mới thấy Thái Hanh mệt mỏi ngồi dậy. Cậu hít sâu một hơi không chút lưỡng lự cầm lấy bút kí tên vào đơn ly hôn.

Một chữ ký dứt khoát kết thúc cuộc hôn nhân gượng ép cũng là dấu chấm hết cho thứ tình yêu khiến người người cười chê, khinh thường. Bảy năm yêu đơn phương, ba năm kết hôn đã đủ khiến Thái Hanh chết tâm. Mà thân xác của cậu cũng đã không trụ nổi với tình yêu si dại này nữa rồi.

Nếu bây giờ tiến hành điều trị cậu cũng chỉ có thể sống được cùng lắm năm năm nhưng với cơ thể yếu ớt này của cậu sợ là một năm cũng
không tới. Cất đơn ly hôn vào túi xách, Thái Hanh lau nước mắt bắt xe đi tới bệnh viện.

Phẫu thuật phá thai diễn ra rất nhanh chỉ mất tầm 20 phút, cậu thậm chí còn không cảm nhận được đau đớn. Nhưng cậu biết không có nỗi đau da thịt nào bằng việc phải giết chết con mình.

Đó là con của cậu, nó còn chưa kịp thành hình.

Thái Hanh hoảng hốt vội vã chạy đi, cậu muốn thoát khỏi bệnh viện càng nhanh càng tốt, không muốn nấn ná ở lại đây thêm một giây nào nữa, cậu thấy sợ hãi, rất khó thở.

Dọc hành lang bệnh viện, vô số người chứng kiến một chàng trai thanh tú mặt mày xám ngoét đang vừa đi vừa khóc. Dáng vẻ yếu ớt như ngọn đèn trước gió của cậu làm cho người ta ái ngại cũng khiến cho người người thương xót.

Kim Thái Hanh cứ nhắm một đường mà đi căn bản không còn tâm trạng chú ý đến người khác. Ngay lúc này một bác sĩ nam dừng trước mặt cậu, Thái Hanh không kịp phòng bị va vào người anh ta, nước mắt nước mũi dính nhớp nháp trên áo blouse trắng. Cậu rối rít xin lỗi, giọng nghẹn ngào:

"Thành thật xin lỗi. Tôi không cố ý, anh không sao chứ?"

Chỉ thấy vị bác sĩ trẻ tuổi kia cúi thấp đầu xuống, vươn tay lau nước mắt cho cậu, bỡn cợt nói: "Kim Thái Hanh, ba năm rồi không gặp cậu vẫn thảm hại y như ngày đầu chúng ta gặp nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro