Chương 8: Khá thuận lợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con có người yêu rồi à?" Lâm Mỹ Cơ nghi hoặc.

"Phải!" Điền Chính Quốc dứt khoát gật đầu.

"Vậy sao không dẫn về ra mắt mẹ?" Lâm Mỹ Cơ vẫn không tin lắm "Có phải lại kiếm cớ?"

"Thì hôm nay con dẫn về đây!" Điền Chính Quốc bình thản nhìn mẹ mình, tay lần mò nắm lấy tay của Kim Thái Hanh.

Nhưng Kim Thái Hanh rất nhanh đã rụt tay lại, vẻ mặt không được tự nhiên.

Lâm Mỹ Cơ đương nhiên nhìn thấy hành động này, thoáng chốc rối mù cả lên.

"tiểu Vy!" Điền Chính Quốc nhìn Lý Tiểu Vy, cảm thấy có lỗi vô cùng "Tôi biết cô tốt với tôi, luôn luôn quan tâm tôi, lo lắng cho tôi..."

"..." Lý Tiểu Vy tim đập thình thịch, bối rối nhìn hắn.

"Tôi cũng rất trân trọng cô! Nhưng mà... Tôi chỉ có thể xem cô là bạn, một người bạn tri kỷ mà đời này tôi may mắn gặp được!" Điền Chính Quốc không nhanh không chậm mà nói.

"Ừm..." Lý Tiểu Vy mỉm cười, đôi mắt to tròn long lanh hiện tại đang đau rát vô cùng.

Dù đau, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không quá tuyệt vọng... Vì Điền Chính Quốc không ghét bỏ cô, hơn nữa còn xem cô là tri kỷ, vậy thì còn gì bằng? Chúng ta không thể cùng sống chung dưới một mái nhà...thì cùng đứng chung dưới một bầu trời!!

"Không sao!" Lý Tiểu Vy cố nén nước mắt, gượng cười nhìn Điền Chính Quốc "Chỉ là sau này tôi bị thất sủng rồi!"

Điền Chính Quốc cười không nói. Hắn thật sự trân trọng người bạn này. Nếu không phải bất đắt dĩ, hắn cũng sẽ không nỡ tổn thương cô.

Chuyện xem như khá dễ dàng, nhưng Kim Thái Hanh cảm thấy tội lỗi đầy mình, có chút cắn rứt lương tâm.

Người ta tốt như vậy, mình lại vì bản thân mà vờ cùng Điền Chính Quốc đóng kịch lừa người ta... Quả thật....

Thật sự rất muốn tiến đến nói lời xin lỗi với cô ấy.

Bỗng điện thọai của Lý Tiểu Vy reo lên, phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Lý Tiểu Vy nhìn thấy dãy số trên điện thọai, lưỡng lự giây lát rồi nhấc máy, nhưng không lên tiếng.

Cũng không biết được đối phương đã nói gì, Lý Tiểu Vy chỉ nhíu mày, "ừm" một tiếng rồi cúp máy.

"Có việc gì sao?" Lâm Mỹ Cơ nhanh chóng hỏi.

"Xin lỗi dì con có chút việc, phải đi ngay thôi!" Lý Tiểu Vy đứng lên áy náy.

"Vậy sao, vậy con mau đi đi, không sao đâu!" Lâm Mỹ Cơ thông cảm.

"Dạ, vậy con đi đây, chào dì!", cô cúi đầu lễ phép, sao đó ánh mắt lướt qua Điền Chính Quốc rồi nhanh chóng quay đi.

"Tiểu Vy!" Điền Chính Quốc như biết được gì đó, nhìn Lý Tiểu Vy lo lắng.

"Không sao, tôi xử lý được anh cứ yên tâm đi!" cô mỉm cười chào hắn, rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Kim Thái Hanh nhìn thấy tất cả.

Chẳng hiểu sao lại cảm thấy ganh tỵ với Lý Tiểu Vy khi Điền Chính Quốc lo lắng cho cô như vậy.

"Được rồi, Tiểu Vy đã đi, con cũng nên nói rõ mọi chuyện cho mẹ!" Lâm Mỹ Cơ nhìn Điền Chính Quốc.

"Con đã nói rồi kia mà!" Điền Chính Quốc bình thản đáp, tay vẫn nắm chặt tay của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngượng ngùng không dám nhìn Lâm Mỹ Cơ, chỉ mặc cho Điền Chính Quốc muốn làm gì thì làm.

"Thái Hanh!" Lâm Mỹ Cơ nhìn cậu.

"Dạ...?" Kim Thái Hanh ngẩn đầu lên.

"Thật sự là như vậy?"

Lâm Mỹ Cơ thật sự là có ấn tượng rất tốt với Kim Thái Hanh, nghe con trai mình nói như vậy, dù bản thân có chút không vui, nhưng cũng không có ý bài xích lọai quan hệ này. Bà chỉ muốn làm rõ mọi việc mà thôi.

"...." Kim Thái Hanh khó mở miệng, chần chừ một lát, rồi khẽ gật đầu.

Nhìn thấy gương mặt khó xử của thằng bé, Lâm Mỹ Cơ càng thấy rối rắm. Nếu thật sự hai đứa nó...aizzzz... Mình làm sao ăn nói với tổ tiên nhà họ Điền? Chẳng lẽ dòng dõi gia tộc phải kết thúc ở đây?

Ngẫm nghĩ một chút, thật sự nhức đầu. Vì thế bà thở dài, nhẹ nhàng để lại một câu.

"Hai đứa để mẹ suy nghĩ một chút!"

"Dì..." Kim Thái Hanh tràn ngập cảm giác hối lỗi.

"Dì sẽ không làm khó hai đứa đâu!" Lâm Mỹ Cơ cười hiền lành.

"Xin lỗi dì" Kim Thái Hanh đi đến trước mặt bà, cúi đầu.

"Thằng bé ngốc, con ngoan như vậy... Tiểu Quốc nhà dì tìm được con cũng xem như có phúc!" Lâm Mỹ Cơ cầm tay cậu, vỗ về an ủi "Chỉ là hai đứa để dì suy nghĩ kĩ càng một chút! Được không?"

"Dạ..." Kim Thái Hanh lặng lẽ gật đầu.

"Vậy chúng con không phiền mẹ nữa, mẹ nghỉ ngơi đi!" Điền Chính Quốc thở phào, tâm tình tốt hơn nhiều.

"Ừ, hai đứa về cẩn thận!"

Cả hai cùng sóng vai ra cửa, Lâm Mỹ Cơ nhìn theo, lòng có chút chua xót.

Xe lăn bánh ra khỏi cổng, chạy được một đoạn, Điền Chính Quốc không nhịn được liền nhìn sang bên cạnh.

"Cậu sao thế?"

"Anh thật sự biến tôi thành tội đồ của nhà họ Điền đấy!!!" Kim Thái Hanh mặt nhăn mày nhó, vẫn nghĩ đến chuyện lúc nãy.

"Xin lỗi cậu,Thái Hanh, làm khó cậu rồi!" Điền Chính Quốc cũng có chút áy náy.

"Haizzz... Thôi bỏ đi, anh mau nghĩ cách giải quyết chuyện này thật tốt đẹp, tôi không muốn thấy dì vì vậy mà không vui đâu!" Kim Thái Hanh thở dài "cả cô Lý Tiểu Vy kia nữa!"

"Cậu thích cô ấy?" Điền Chính Quốc lập tức không vui.

"Anh điên sao? Tôi và cô ta đã quen biết gì nhau? Chỉ là tôi thấy cô ấy cũng khá tốt, lừa cô ấy như vậy...không công bằng cho cô ấy..." Kim Thái Hanh vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ.

Điền Chính Quốc chả biết bị gì mặt đen như đáy nồi, giọng đầy mùi chua "Tôi thấy cậu chính là thích cô ta!"

"Tùy anh nghĩ!" Kim Thái Hanh lười để ý hắn, tự nhìn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Điền Chính Quốc tức sắp hộc máu.

Cậu thực sự để ý cô ta chứ không thèm để ý tôi?

Vì thế cả đoạn đường về nhà, Điền Chính Quốc luôn bày ra vẻ mặt hung thần ác bá, nhưng cũng chỉ có hắn tự giận tự hiểu, Kim Thái Hanh sớm đã ngủ mất.

Về đến nhà, Kim Thái Hanh vẫn chưa tỉnh, Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn một cái, tự nhiên áp cả người lại gần cậu, nghiến răng thì thầm "Dám để ý người khác, đúng là...!"

Nói xong lại say đắm ngắm con người hoàn mỹ trước mặt, ngũ quan hài hòa vô cùng. Hắn càng nhìn càng thích, phút chốc lại bạo gan ấn môi mình lên má Kim Thái Hanh, sau đó bắt đầu suy nghĩ tà niệm "Muốn tôi giải quyết tốt mọi chuyện sao? Được...Tôi sẽ thực sự bắt cậu về làm dâu cho mẹ tôi!"

Tiếp theo nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch.

Đương nhiên Kim Thái Hanh vẫn không hề hay biết chuyện gì, vẫn đang trong mộng đẹp.

Khi Kim Thái Hanh tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong ổ chăn dày ấm áp. Cố gắng nhớ lại xem mình làm cách nào mà lên đây, rõ ràng mình đang ở trên xe với Điền Chính Quốc kia mà.

Suy nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra gì, lại thấy khát nước nên xuống bếp.

"Ủa... Dậy rồi sao?" Điền Chính Quốc nhìn thấy Kim Thái Hanh, cười sảng khoái một cái.

Kim Thái Hanh bất giác rùng mình.

Tên này điên rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro