Phiên ngoại 1: Đêm tân hôn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*WARNING H+

Điền Chính Quốc nửa say nửa tỉnh ôm Kim Thái Hanh về phòng, thô bạo đá tung cửa, loạng choạng vào trong sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.

Men rượu phản phất khắp phòng, vừa rồi Kim Thái Hanh uống cũng không ít, hiện tại cả người nóng hừng hực, cơ thể đỏ ửng đang quấn lấy Điền Chính Quốc.

"nóng..."

Nếu là ngày thường, Điền Chính Quốc sẽ vô cùng tiết chế, bởi vì hắn không muốn cậu phải lần nữa chịu ủy khuất, một mình Tĩnh nhi đã đủ để hắn tự dày vò bản thân rồi! Thế nhưng hôm nay, chính là ngày quan trọng nhất trong đời hắn, thêm Kim Thái Hanh say rượu lại dính người như vậy, muốn nhịn cũng thật khó.

Điền Chính Quốc cúi người hôn xuống, từng chút từng chút cảm nhận toàn bộ hương vị ngọt ngào mà Kim Thái Hanh mang tới, càng hôn càng sâu, càng hôn càng mãnh liệt. Hai bàn tay đan vào nhau mỗi lúc một siết chặt, thân thể càng thêm kích thích.

Đúng là có rượu thì chuyện gì cũng trở nên dễ dàng, Kim Thái Hanh mơ màng hé mi mắt, tay không tự chủ mò đến trước ngực Điền Chính Quốc, gấp gáp cởi cúc áo của hắn. Thế nhưng chẳng biết vì lí do gì, thật lâu sau cũng không cởi được, cậu bực dọc "ưm" một tiếng rồi mạnh bạo xé toạc hàng cúc áo ngay ngắn trên lễ phục sớm đã nhăn nheo xộc xệch.

Đương nhiên, Điền Chính Quốc không thể nào khống chế được bản thân, rất nhanh đã 'xoạt' một cái, lễ phục trên người cậu cũng bị phanh ra, khuôn ngực trắng ngần lộ ra trước mắt, phập phồng phập phồng theo từng nhịp thở.

"Aa~" Kim Thái Hanh bị hắn trêu đùa trên ngực, khoái cảm dâng cao không kiểm soát.

Đôi vai trần rung lên từng nhịp, những động chạm trên da thịt càng khiến cho thân nhiệt tăng lên, không khí nóng đến ngộp thở.

"Chính Quốc!" bỗng nhiên Kim Thái Hanh gọi tên hắn, hơi thở nóng hổi phả vào tai người đối diện, càng thêm khiêu khích.

"anh đây." Điền Chính Quốc vừa hôn vừa mê loạn đáp.

"đến, chúng ta sinh thêm một tiểu bảo bảo!" Kim Thái Hanh không biết có nhận thức được mình đang nói gì hay không, hai mắt ướt đẫm ma mị nhìn hắn.

"sao?" Điền Chính Quốc ngược lại nghe xong liền tỉnh cả người, nhíu mày nhìn cậu.

"sao cái gì?" Kim Thái Hanh bĩu môi, tay chân tiếp tục quấn lấy người hắn, hừ hừ lặp lại "em nói sinh thêm một tiểu bảo bảo!"

"không sinh nữa!" Điền Chính Quốc dứt khoát ngồi dậy, không có bất kì biểu hiện nào sẽ đáp ứng.

"Chính Quốc~~" Kim Thái Hanh mè nheo, bật người dậy ôm lấy hắn, nhỏ giọng say rượu "Tĩnh nhi một mình sẽ rất buồn chán aa"

"em có đang biết mình đang nói không?" Điền Chính Quốc áp tay lên hai gò má đỏ hồng của cậu, nghi hoặc hỏi.

Tửu lượng của hắn và Kim Thái Hanh là không thể so, bởi vì hắn trước nay uống rượu tiếp khách làm ăn nhiều như không đếm xuể, thậm chí có những lúc uống rượu thay cả cơm, thế nên chút men nồng trong đại tiệc vừa rồi không thành vấn đề với hắn. Nhưng Kim Thái Hanh thì khác, mặc dù nói cậu ở Kim gia làm việc cho Kim Chấn Nam, nhưng trên thực tế chỉ là đi dọn tàn cuộc cho đứa con trai quý tử kia của ông. Tất cả những cuộc họp bàn kế hoạch hay đi gặp đối tác, Kim Tử An đều giành đi hết, chỉ khi đối tác giở trò lật lọng mới đến lượt Kim đại thiếu gia ra mặt giải quyết. Chính vì thế, cùng tiếp rượu như nhau, nhưng hiện tại Điền Chính Quốc vẫn còn khá tỉnh táo so với lão bà nhà mình.

"sao hôm nay anh nói nhiều như vậy?" Kim Thái Hanh xị mặt không vui, cúi đầu nhìn nhìn hạ thân của hắn "đều đã đứng lên rồi, còn lắm lời!"

Sau đó liền thô bạo đẩy hắn ngã ra giường, 'rẹt' một tiếng liền kéo khóa quần của hắn xuống, trực tiếp nắm lấy tiểu Quốc đang nóng như lửa đốt, bừng bừng sức sống vươn cao dưới lớp quần lót mỏng manh kia, yêu chiều vuốt ve.

"Hanh Hanh?" Điền Chính Quốc không ngờ cậu sẽ chủ động như vậy, nhất thời có chút không kịp thích ứng.

Bất quá, nói gì cũng bằng thừa, tiểu quái thú của hắn vốn đã bị Kim Thái Hanh khiêu khích thức tỉnh, đã đến mức này mà còn có thể kiềm chế được nữa, thì hắn nên cạo đầu đi tu được rồi.

Đầu óc mơ hồ bỗng chốc rối loạn, cái kia... Kim Thái Hanh không chút do dự, lờ mờ há miệng ngậm tiểu quái vật đang cường đại của hắn, phun ra nuốt vào vô cùng linh hoạt.

Dục vọng bị khơi dậy mãnh liệt, những âm thanh nhạy cảm cứ vang vọng khắp phòng, hương vị tình ái càng dâng cao. Mà bên dưới, lão bà hôm nay thực sự rất nhiệt tình, hầu hạ tiểu Quốc rất chu đáo, lúc cương lên đã to, hiện tại sau một hồi ma sát với nơi ấm áp trong miệng cậu càng to hơn, lớn đến mức sắp không ngậm nổi nữa rồi!

"hừ..." hơi thở Điền Chính Quốc dần dồn dập, ngón tay vô thức luồn vào trong tóc của cậu, vò vò vuốt vuốt từng hồi.

Chẳng biết qua bao lâu, bầu không khí trở nên ngưng động, chỉ còn nghe được tiếng gầm nhẹ của Điền Chính Quốc.

Mà Kim Thái Hanh thì suýt nữa bị nghẹn, nhanh chóng thả tiểu Quốc ra, dòng dịch trắng đục quen thuộc theo khóe miệng chảy xuống. Cậu đưa tay quẹt một cái, lau đi vết tích dâm đãng mà hắn để lại... Đôi mắt đỏ ngầu cứ díp lại rồi mở ra, mơ hồ nhìn kẻ đang hưởng thụ nằm dưới thân mình, thở phì phì mấy cái rồi nhào đến hôn lên môi hắn, đem cái mỹ vị kia toàn bộ trao lại.

Điền Chính Quốc đã hoàn toàn mất đi lí trí, không đợi cậu hôn tới đã tự mình ôm người, lật một cái liền đem cơ thể cậu đặt dưới thân, hảo hảo âu yếm. Kim Thái Hanh cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn để hắn phục vụ.

Lại nhìn đến đũng quần đang căng lều nóng rực của cậu, Điền Chính Quốc không có thô bạo như lão bà nhà mình, trái lại rất thong thả mà vươn tay đến, từ tốn mở chiếc cúc đang chặn lối ra của tiểu Hanh Hanh.

"ưm~~" dục vọng đang dâng trào nhưng động tác của hắn lại lề mề chậm chạp, cảm giác nơi đó vô cùng nhột.

Nhìn Kim Thái Hanh ngọ nguậy không yên, Điền Chính Quốc nổi hứng muốn trêu ghẹo. Sau khi mở được cúc liền cúi thấp đầu xuống, hai hàm răng kẹp lấy khóa quần, chậm rãi kéo. Loại cảm giác bị trêu đùa này cực kì khó chịu, khóa kéo trực tiếp ma sát với tiểu quái thú bên trong, vừa nhột vừa ngứa, đợi đến khi quần dài được cởi ra, trên đỉnh quần lót nơi tiểu quái thú ngẩng đầu đã ướt át một mảng, cực kì gợi tình.

Điền Chính Quốc thích thú dùng ngón tay chạm nhẹ bên ngoài quần lót, trượt lên trượt xuống khiến tiểu Hanh Hanh cương đến không chịu nổi, mảng ướt lan rộng thêm một chút.

"ngứa..." Kim Thái Hanh vặn vẹo bắt lấy bàn tay xấu xa của hắn, cắn môi khó chịu.

"Thật khả ái a!" Điền Chính Quốc nhếch môi cười cười, vui vẻ hôn xuống lần nữa, tay bên dưới rất nhanh đã kéo phăng chiếc quần lót vướng víu kia, thành tâm hầu hạ tiểu Hanh Hanh.

"ư~~Chính Quốc"

Kim Thái Hanh choàng tay ra sau ôm cổ hắn, khoái cảm liên tục truyền đến từ hạ thân, tay ôm người càng thêm siêt chặt.

May mà Tĩnh nhi đã được đưa sang phòng của Điền Kiến Hạo và Lâm Mỹ Cơ, nếu không dù cho thằng bé chưa biết nói chưa hiểu chuyện gì nhìn thấy cảnh tượng này của hai ba ba, nhất định sẽ bị đầu độc mất.

Lực tay của hắn thay đổi dần, càng lúc càng nhanh, khiến cho Kim Thái Hanh ngay cả thở cũng không kịp, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, long lanh mị hoặc.

Môi hôn triền miên, hai thân thể nóng bỏng dính chặt vào nhau, muốn bao nhiêu xuân sắc liền có bấy nhiêu.

Qua một lúc, dịch trắng ấm nóng phun ra vương vãi trên bụng hắn, một phần chảy xuống nơi ẩm ướt giữa hai chân, nhớp nháp dinh dính.

Điền Chính Quốc khẽ buông môi cậu ra, ngón tay di di từ yết hầu xuống giữa ngực, dọc theo cơ bụng mạnh mẽ kéo dài đến nơi nào đó, bôi bôi dòng dịch vừa rồi quanh hậu huyệt nhỏ bé.

"a~~" tay của Kim Thái Hanh đặt trên vai hắn không tự chủ cấu chặt một cái, hạ thân khẽ động.

Ngón tay thô dài của Điền Chính Quốc đang dần dần khai mở mật động, từng chút đẩy sâu vào bên trong của cậu. Cực kì ấm!

Cứ mỗi lần hắn cho thêm một ngón tay vào, động nhẹ một cái thì cả người Kim Thái Hanh liền rung lên, hệt như có dòng điện trăm ngàn vôn nào đó xẹt qua, đánh tan toàn bộ sự tỉnh táo còn lại của cậu, thư thả đưa người vào mộng xuân.

Cả hai tiểu quái thú lần nữa tràn đầy sức sống đứng thẳng dậy, sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Điền Chính Quốc vươn tay vén vài sợi tóc mái trên trán DKim Thái Hanh lên, không nói không rằng để Tiểu Quốc đang cực kì sung sức của mình tiến vào bên trong mật động êm ái của cậu.

Cả người Kim Thái Hanh trong phút chốc nổi đầy gân xanh, mười đầu ngón tay cấu chặt trên gra giường, cắn răng nâng hạ thân lên xuống vài lần, khó nhọc nuốt tiểu quái vật to lớn kia vào.

"aaa~~"

"có thoải mái không?" sau khi tiểu huyệt của cậu đã nuốt hết được thứ khổng lồ ấy, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng đưa đẩy hông mình, trầm giọng hỏi.

Kim Thái Hanh thều thào "có! Ưm~~~ aaahaa~~~" hai chân quấn lên hông hắn, mặc cho người chơi đùa.

Giọng của cậu hơi khàn, lúc nào cũng ấm áp, lại vì thở không thông mà khi thốt ra chỉ còn lại hơi gió, Điền Chính Quốc cực thích loại thanh âm ma mị này, tiểu Quốc bất giác lại cương to hơn, tốc độ ra vào cũng theo đó mà nhanh hơn hẳn.

'chách, chách'

Không khí xung quanh như được tăng nhiệt, mồ hôi trên trán hai người bắt đầu lấm tấm tuông rơi. Âm thanh va chạm giữa hai cơ thể càng lúc càng rõ, may mắn phòng cách âm tốt, nếu không để người khác nghe được, chắc sẽ đỏ mặt tía tai mất thôi!!!

"chậm...chậm một chút, aa~~" Kim Thái Hanh thở mạnh, khó khăn lên tiếng.

Bất quá, vừa nói xong, Điền Chính Quốc dường như đã điểm đến vị trí yếu ớt nhất của cậu, rùng mình một cái, da gà trên người liền nổi lên, tay quơ loạn bắt lấy vai của hắn, ra sức cào.

"chạm đúng nơi rồi..." Điền Chính Quốc cười cười, hôn nhẹ lên môi cậu, nơi nào đó vẫn tiếp tục hăng say làm việc.

"Chính Quốc~" Kim Thái Hanh nhắm mắt vô thức gọi "lão công~ aaa!!!!"

"Hanh Hanh, anh ở đây!" Điền Chính Quốc đáp lời ngay.

Quả nhiên, đêm tân hôn có khác, tần suất chuyên môn cực kì cao, mãi đến hơn nửa đêm căn phòng mới yên tĩnh trở lại....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro