chap13 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tzuyu, chúng ta có con rồi ! Anh không biết khi em nhớ lại tất cả, em có còn ở bên anh hay mang đưa bé này rời xa anh mãi mãi. Nếu em hận anh, căm ghét anh thì cũng không sao chỉ vì tất cả lỗi lầm đều là do anh gây ra. Anh không muốn  giấu em về quá khứ của hai chúng ta, nhưng anh không đủ dũng khí để nói ra tất cả, chỉ vì anh sợ , sợ mất em, sợ em không cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Hàng ngày, anh đều sống trong nỗi sợ hãi mất em,  nhưng có thể trách ai ngoài anh , vì anh quá ngủ muội nên đây , chắc là hình phạt của ông trời giành cho anh."
   Trong căn phòng bệnh thuộc loại cao cấp, một người đàn ông với khuôn mặt thanh tú cùng đôi mắt thể hiện rõ sự sợ hãi nhưng cũng lộ lên tia vui mừng được chằm chằm ngắm nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường bệnh kia, đó không ai khác là anh - Jeon Jungkook và người con gái kia là cô - Chou Tzuyu.
  Anh ngồi bên cạnh cô, cánh tay vuốt ve trên khuôn mặt trái xoan của cô, miệng không ngừng nói ra những lời nói thật lòng của mình mà bấy lâu nay anh không dám nói để giờ chỉ có thể nhân lúc cô đang say giấc mới dám nói ra.
    "Ưm......."
    "Tzuyu, em tỉnh rồi! Em có đau ở đâu không ?"
     "Jungkook...... đầu em hơi nhức, hình như  em nhớ được gì đó....!"
      "Không sao, không nhớ thì đừng cố nhớ. Để ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng em thì không tốt đâu !"
   Dù biết rằng việc cô hồi phục ký ức đằng nào cũng đến nhưng đối với anh hiện giờ là quá nhanh khiến anh không thể nào chấp nhận được5 chuyện này. Vở kịch mà anh xây dựng chẳng lẽ lại​ đổ bể vào lúc này. Còn tên Cha Eunwoo kia nữa, anh không thể nào để anh ta có cơ hội mang của cô đi được. Trong lúc anh đang chăm chú suy nghĩ thì giọng nói của cô cất lên kéo anh trở về hiện thật.
     "Đứa bé, chúng ta có con rồi sao?"
    "Đúng vậy, giờ em đã là mẹ rồi, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt." Nghe câu nói này, cô vô cùng cảm thấy an lòng, tay cô vuốt ve bụng mình, cảm nhận ở đây có một tiểu tinh linh bé nhỏ.
   "Thưa Jeon tổng, có người muốn gặp anh!" Thư ký của anh đi vào lên tiếng.
   "Được rồi, Tzuyu em ở đây nghỉ ngơi, lát nữa anh sẽ về!"
   "Anh đi đi ! Em ổn mà!"
Nói rồi anh đi theo thì ký. Tuy anh bảo cô không cần nhớ lại khoảng ký ức đó nhưng cô không thể nào không nghĩ về nó.
Từ lúc cô tỉnh dậy, trong đầu cô luôn hiện lên cảnh tượng một người đàn ông hành hạ một người phụ nữ. Tại vì hình ảnh này không rõ ràng nên cô cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó nhưng bóng dáng của người đàn ông thì thấy rất quen thuộc.
   *Chẳng lẽ anh ấy giấu mình điều gì sao ?*
Cảm thấy nghi ngờ và chán nản, cô định đi tìm anh hỏi cho rõ nhưng vì anh đang gặp khách nên cô chỉ đành đi dạo trong bệnh viện để xua tan cái cảm giác khó chịu và cũng muốn tốt cho đứa bé trong bụng của mình.
   Đi qua một phòng, cô nghe được tiếng nói của hai người đàn ông, nếu cô không nghe lầm, đó chắc là tiếng của Jungkook và Eunwoo. Nghi họ có xung đột , cô định vào ngăn thì......
   "Jungkook, anh định lừa dối Tzuyu bao lâu nữa ?"
  "Không liên quan tới anh!"
Nghe xong câu nói của Eunwoo, Tzuyu vô cùng bàng hoàng.
   *Anh ấy thật sự đang giấu mình điều gì đó!*
  "Nếu anh đã không bảo vệ cô ấy thật tốt thì xin anh buông tay để tôi chăm sóc Tzuyu. Lúc trước, anh luôn hành hạ cô ấy, chính tay anh còn hại chết đứa con đầu lòng của Tzuyu, hại cô ấy mất trí nhớ, anh lừa dối cô ấy về quá khứ của hai người, giờ anh còn khiến cô ấy bị thương. Anh còn nói có thể bảo vệ được Tzuyu."
  "Vẫn câu nói đó, tôi là chồng Tzuyu, việc gia đình tôi không cần anh xen vào."
  "Đúng là tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi muốn bảo vệ cô ấy khỏi tên ác ma như anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro