chap14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đêm đó, nhân lúc cô ngủ say, anh bước vào phòng cô ngắm nhìn cô, đối với anh lúc này, chỉ cần được ngắm nhìn cô như thế này là đủ rồi. Khép cánh cửa lại, anh bước ra khỏi phòng..
  Sáng hôm sau, cô dậy từ sớm, bước xuống phòng ăn, đập vào mắt cô là anh. Hôm nay anh không đi làm?
  "Em dậy rồi? Qua đây ăn sáng đi !" Nhìn thấy cô, anh nở nụ cười dịu dàng cùng giọng nói ấm áp. Phải chăng, hay đang che giấu nỗi buồn trong lòng.
  Còn cô, không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh anh. Bữa ăn này trôi qua rất nhanh, ăn xong cô lấy một tờ giấy ra đưa cho anh.
  "Chúng ta ly hôn đi !"
Ly hôn? Anh không thể nào chấp nhận được. Cô đã từng nói yêu anh vậy mà giờ lại nói ly hôn. Cầm tờ giấy ly hôn đã có chữ ký ly hôn của cô trên tay, anh như không tin vào mắt mình nữa. Nếu đây là giấc mơ, thì chắc chắn nó là ác mộng, nếu không có cô thì anh không thể nào sống nổi. Nhưng kết cục hiện giờ đều là lỗi do anh.
   "Vì sao?"
   "Không phải anh rất yêu Rose hay sao, em trả lại tự do cho anh cũng như bao vệ đứa bé trong bụng mình. Chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc!"
Cô cũng rất đau khổ khi nói ra những điều này, dù gì anh cũng là người mà cô yêu say đắm. Cô đã từng nghĩ rằng sẽ tha thứ cho anh. Nhưng khi nghĩ về những việc anh làm cùng đứa con đã mất của mình, cô không thể nào tha thứ được. Mấy ai hiểu được nỗi khổ của người mẹ mất con. Hiện tại, cô còn chưa biết rằng, cái cô Rose Park kia đã bị anh trừng trị như thế nào.
Như không muốn đối mặt với anh, cô sợ khi anh đồng ý, cô sẽ đau lòng vì anh một lần nữa, cô đứng dậy, quay lưng rồi đi nhanh đến cầu thang nhưng một cánh tay lớn ôm cô lại, để lưng cô tiếp xúc lòng ngực anh....
  "Tzuyu, anh xin lỗi...em! Anh... biết anh là tên khốn nạn, đã làm em đau! Nhưng.. anh, anh xin lỗi em, anh biết lỗi rồi, anh chỉ cầu xin em cho anh một cơ hội, xin em... xin em tha thứ cho anh! Rose, cô ta là một kẻ lừa gạt, anh đã cho người đưa cô ta về quê rồi, em không cần lo."
  Anh khóc, anh biết Rose nói dối? Người đàn ông được mệnh danh là tổng tài lạnh lùng, người đã từng hành hạ cô mà không hề thương tiếc nay lại khóc để cầu xin cô tha thứ. Ngạc nhiên, bối rối, không biết nên ứng xử thế nào, Tzuyu cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy rồi chạy nhanh lên phòng. Bỏ lại anh đứng đó cũng như anh đã từng bỏ lại cô.
  Nhiều ngày trôi qua, cô luôn tránh mặt anh bởi lẽ cô không biết phải làm sao đối mặt với Jungkook. Còn anh, anh muốn cô có thời gian suy nghĩ nên cho dù  muốn gặp cô nhưng cũng đành thôi. Vì muốn tốt cho đứa bé trong bụng mình, cô không nhốt mình trong phòng mà thường đi dạo hay nói chuyện với mọi người.
  Hôm đó, cô ngồi nói chuyện với thím Lee. Nghe thím ấy kể về khoảng thời gian cô nằm bệnh , anh đã đau khổ biết chừng nào. Nghe thím ấy kể ma tim cô đau nhói, nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt cô, anh đã thật sự thay đổi, là vì cô mà thay đổi. Cô quyết định rồi, cô sẽ cố gắng tha thứ cho anh, cô cho rằng , tuy cô hận Jungkook nhưng cũng vô cùng yêu anh. Cô không muốn miễn cưỡng bản thân nữa, cô sẽ mở lòng một lần nữa, coi như tốt cho cô, tốt cho đứa bé.
  Nghe cô quyết định mở lòng mình ra thêm một lần nữa thím ấy vô cùng vui mừng. Hiện tại, bà chủ đã đi nghỉ mát với mấy người bạn già, còn tiểu thư Mina thì đã đi du lịch với vị hôn phụ, chỉ còn thím ấy là người thân thiết nhất với cô. Chỉ tiếc rằng Jungkook đã đi làm từ sớm, nếu anh biết chuyện này thì chắc sẽ vui mừng đến chừng nào.
Tối xuống, cô chủ động làm bữa tối cho anh nhưng đợi đến khuya vẫn chưa thấy anh về. Trong lòng cô bây giờ cứ cảm thấy bất an. Chẳng lẽ anh gặp chuyện?
  Reng...Reng....
Tiếng chuông điện thoại reo lên, thím Lee chạy ra bắt điện thoại, cô cũng đi ra nhưng chỉ thấy chiếc điện thoại bàn đang rơi xuống đất còn mặt thím ấy vô cùng xanh xao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro