chap2: Địa ngục trần gian (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Anh từ nhà tắm bước ra với bộ âu phục lịch lãm... "Hôm nay cô không được ăn cơm mà phải ra ngoài sân quỳ ngoài đó, không có tôi cho phép cô không được bước vào nhà, nếu không, tôi có rất nhiều trò vui cho cô đó .....".           
  Rầm.....Cánh cửa phòng khép lại để cô gái một mình với sự tủi thân cùng buồn rầu. Cô khóc, khóc một mình cho cuộc đời cô, tại sao chứ.....
  "Em không phải là loại phụ nữ mà anh căm ghét, tại sao chứ..., tại sao anh lại không....yêu em, chẳng lẽ em sai khi em yêu anh!!"
  Cô nghe theo lời anh, sau khi tắm rửa xong thì ra ngoài vườn đứng không ăn uống gì cả. Sau khi làm xong hết công việc ngoài đó thì cô quỳ ở một góc, bầu trời âm u báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn nhưng cô vẫn quỳ ở đó. Những cô hầu gái trong nhà thì hả hê nhưng những người làm lâu năm thì không khỏi thương xót cho cô. 
  Tí tách.... Những giọt mưa rơi xuống, rồi dần dần là một trận mưa lớn, mưa to đến nỗi như ông trời đang oán trách ai. Không ít cô chú người làm khuyên cô vào nhà nhưng cô không vô chỉ nói  "Dạ con không sao đâu, cảm ơn cô chú lo lắng..... Mọi người vào nhà đi kẻo lạnh...!" Những giọt mưa rơi xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô, thấm ướt mái tóc đen óng của cô, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú của cô choáng váng không giữ thăng bằng được mà ngã dài trên mặt đất lạnh lẽo.
  Đến tối anh mới về nhà, bước vào nhà nhưng không thấy cô, anh hỏi người làm thì họ nói cô vẫn còn trong vườn. Tim anh lé lên tia đau xót nhưng nó nhanh chóng vụt mất, anh cho rằng đó là hình phạt thích đáng mà cô phải nhận. Bước lên phòng, nhìn qua cửa sổ, anh thấy đó là một hình bóng nhỏ bé đang nằm dài trên mặt đất. Nhìn thật kĩ thì đó là cô, anh vội vã chạy ra sân bế cô vào nhà nhưng lại ném cô lên giường và bảo thím Lee chăm sóc. Anh khó chịu trong lòng nhưng không biết tại sao anh lại có cảm giác đó, cái cảm giác tội lỗi nhưng cố trấn an và biện minh đó là sự thương hại, đúng đó chỉ là sự thương hại cùng khinh bỉ.
  "Thím Lee chăm sóc cho cô ta thật tốt, cháu không muốn thấy cô ta chết dễ dàng như vậy, cô ta phải trả giá !"
  Mọi người ban đầu còn sửng sốt vì hành động của anh nhưng khi nghe anh nói thì dẹp luôn cái suy nghĩ đó, một vài người cảm thấy sợ hãi và một số cảm thấy vui vui khi anh thay đổi và chăm sóc cho cô nhưng họ lại trở về bình thường khi cái câu nói độc địa của anh vang lên.
   Đêm đó cô bị cơn sốt hành hạ, thím Lee lau người cho cô thì không khỏi đau xót khi thấy những vết thương chằng chịt trên người cô.
    "Cậu chủ, nếu cậu không bảo vệ phu nhân thì sẽ có ngày cậu phải hối hận!"
   Vì là người chăm sóc cho anh từ nhỏ đến lớn nên thím ấy dễ dàng thấy được cảm xúc của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro