71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"jungkook, nếu lỡ như sau này em hết yêu anh thì sao?"

"hm? em cũng chẳng biết, chỉ cần hiện tại em còn yêu anh thì em tin rằng sau này tình cảm của em dành cho anh vẫn sẽ như vậy"

"anh sợ sau này em sẽ không còn yêu anh nữa"

"chỉ cần taehyung không buông tay em thì cả đời này em cũng sẽ chỉ yêu mỗi mình anh thôi..."

nếu biết hôm ấy là lần cuối, tôi đã ôm anh chặt hơn...



gió khẽ thoáng qua thổi bay bụi từ con đường đất lên cao, chẳng biết là do bụi hay vì gió mà mắt jungkook lại cay xè đi, tưởng chừng như trái tim mình muốn giật thót ra ngoài. taehyung như chết trân tại chỗ, người anh yêu đang đứng ngay trước mặt anh, chỉ cần bước vài bước là anh có thể ôm người ấy vào lòng rồi. nhưng... đôi chân lại như có một tảng đá nặng khổng lồ nào đấy đè lên, cố đến mấy cũng không thể nhấc chân lên nổi. hay nói đúng hơn tảng đá ấy chính là nỗi sợ và sự yếu đuối của anh, anh không có đủ dũng khí để đối diện với jungkook.

"giám đốc, giám đốc..." tiếng gọi của anh thư kí như kéo jungkook ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của mình, cậu chớp mắt mình rồi nghiêng nhẹ đầu nói

"thư kí lee, anh đến xem công trình trước đi. tôi có việc sẽ đến sau!"

"nhưng mà..."

"tôi bảo là đi đi có nghe không?"

anh thư kí nhất thời hoảng sợ trước vẻ mặt đáng sợ của cậu, anh ta chần chừ nhìn cậu rồi mau chóng rời đi.



nhóc bon khó hiểu nó liên tục giật giật tay anh, taehyung giật mình rũ mi rồi cúi gằm mặt xuống đất. jungkook đã từng nghĩ nếu gặp lại taehyung, cậu sẽ hỏi anh rất nhiều điều, hỏi anh tại sao lại bỏ rơi mình, hỏi anh tại sao lại không liên lạc với mình, hỏi anh tại sao đã lâu như vậy mà không chịu trở về, hỏi anh... muốn hỏi anh nhiều lắm, còn muốn trách anh nữa, trách anh tàn nhẫn, trách anh vô tình... nhưng hiện tại vào giờ phút này khi thấy thân ảnh mà mình thương nhớ suốt mấy năm dài đang đứng đó, jungkook chẳng muốn phải làm điều gì ngoài việc ôm lấy anh vào lòng hết.

taehyung, anh trốn kĩ thật đấy. chẳng thèm suy nghĩ điều gì, jungkook đưa từng bước chân dài miên man của mình đi đến gần anh, mỗi bước chân của cậu là mỗi lần tim taehyung giật nảy lên. cậu cố chạy thật nhanh đến bên anh, cậu sợ rồi đây cũng chỉ là một ảo giác, một giấc mơ của mình thôi. giây phút cậu mạnh mẽ kéo người anh ôm vào lòng, jungkook đã thực sự biết rằng mình không nhìn lầm cũng không nằm mơ, taehyung... taehyung thực sự đang ở đây.

cậu gắt gao siết chặt lấy anh, cổ họng như nghẹn ngào mãi không thể nói thành tiếng

"tae... taehyung, taehyung của em. em nhớ anh..."

đã bao lâu rồi anh chưa được nghe tiếng gọi tên này từ jungkook? đã bao lâu rồi anh chưa được jungkook cưng chiều ôm lấy mình như thế này? đã bao lâu rồi anh chưa có được cảm giác bình yên như thế này?

câu nói "anh cũng nhớ em" cứ ngập ngừng mãi rồi chẳng thể phát lên lời, ngay cả đưa tay ôm lấy lại cậu anh cũng không có tư cách. cố cắn chặt môi ngăn cho những tiếng khóc hạnh phúc của mình, taehyung không khỏi đau lòng nắm chặt tay mình lại. dứt khỏi cái ôm, jungkook nước mắt giàn giụa run run tay chạm lên mặt anh, đôi mắt hổ phách này, chiếc mũi thanh tú này, nốt ruồi nhỏ xinh xắn này, đôi môi đỏ mọng này, đúng là taehyung của cậu rồi, đúng là người cậu yêu rồi.

jungkook xin em đừng như thế nữa, anh sẽ không kìm được lòng mình mất, xin em... từ từ tách nhẹ người mình ra khỏi jungkook, anh cố gắng nặn ra nụ cười trên khuôn miệng mình rồi lên tiếng

"đã lâu không gặp em jungkook"

đôi tay lơ lửng giữa không trung, cậu thoáng hụt hẫng trong lòng. thứ cậu cần từ taehyung chính là một câu "anh nhớ em", nhưng tại sao... lại trở nên xa cách thế này? jungkook cẩn trọng đưa áo lên lau khô đi khoé mắt còn ướt của mình, cậu gượng gạo ép bản thân mình cười đáp lại anh

"đã lâu không gặp tae... taehyung"

anh vội tránh đi ánh mắt của cậu rồi lúng túng quay người thấp xuống nhìn nhóc bon đang đứng đấy mở to mắt

"bon cầm lấy tiền rồi đi mua tokbokki ăn đi nhé? anh muốn nói chuyện với anh đẹp trai này một chút"

nhận lấy tờ tiền từ anh, nhóc ngoan ngoãn đồng ý rồi chạy đi.

hiện tại chỉ còn có hai người đứng đó nhìn nhau mà thôi, taehyung ngại ngùng lên tiếng đề nghị

"ở đây nói chuyện cũng không tiện, chúng ta về nhà anh nhé?"

còn phải hỏi nữa sao taehyung, anh mà đưa họ jeon lên rừng xuống biển thì cu cậu đây cũng sẽ không có ý kiến gì mà đi theo cho mà coi.


"em chờ anh một chút, để anh tìm chìa khóa mở cửa"

cậu không vội giục anh mà chỉ đứng đó ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ nhỏ của anh. chỉ đơn thuần là một ngôi nhà cấp bốn không lớn lắm nhưng cũng khá tiện nghi và ấm cúng, dù gì thì cũng chỉ có hai người ở với nhau thôi. khẽ nhìn qua phía vườn hoa đủ loại màu sắc được anh trồng gọn gàng trước sân nhà, jungkook thoáng dao động tâm tình, cậu nhớ lúc trước hai người đã từng hứa với nhau về sau sẽ cùng nhau xây một ngôi nhà như thế này, cậu đã từng hứa sẽ làm cho anh một mảnh vườn thật lớn, ngày ngày sẽ cùng nhau chăm sóc nó. nhưng đến cuối cùng thì cũng chỉ có mỗi mình taehyung thực hiện...

"a, tìm được chìa khóa rồi" taehyung nhanh nhẹn mở cửa ra ngay, nhìn sang thấy jungkook vẫn còn đứng ngơ người ra, anh nhẹ vẫy tay gây sự chú ý. thoáng giật mình cậu liền nhanh chân đi vào cùng anh.

"em có muốn uống nước không?"

"vâng"

nhìn chiếc bàn gỗ nhỏ được điểm tô hình những chiếc dâu đỏ, cậu mỉm cười dùng tay mân mê nó. taehyung của cậu lúc nào cũng đáng yêu như thế hết.

"nước của em đây"

"em cảm ơn"

nhận lấy ly nước từ anh, cậu ung dung uống hết ngay. nghe tiếng va chạm giữa chiếc ly và mặt bàn, taehyung thầm nghĩ trong lòng sao em ấy lại uống nhanh như thế chứ. anh lúng ta lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, đã thế mà jungkook còn ngồi đó nhìn chằm chằm vào người anh làm hai má anh đỏ ửng hết cả lên. cậu dịu dàng nhìn từ trên xuống dưới khắp người taehyung, nhìn những vết thương, vết sẹo trải dài khắp từ tay đến chân anh cậu xót xa nhíu mày một cái. bánh nếp xinh đẹp của cậu...

ho khan vài tiếng, taehyung cười trừ "à, e... em đến đây có chuyện gì sao?"

biết rõ cục bánh nếp của mình da mặt mỏng, cậu không thôi làm khó anh nữa. nhìn thẳng vào người anh, cậu điềm đạm

"ừm, em đến đây để xem một vài công trình của công ty"

"à à..." jungkook có nói thì anh cũng không hiểu đâu, anh là nông dân chứ không phải là giám đốc giống em đâu.

thấy anh cúi gằm mặt xuống cứ vân vê cái gì dưới đất ấy, cậu không hài lòng nũng nịu lên tiếng

"taehyung không có gì muốn nói với em sao?" một lời nhớ em và yêu em chẳng hạn.

liếm nhẹ môi mình, anh ngước đôi mắt long lanh lên nhìn rồi giọng thỏ thẻ

"em... sống tốt chứ?"

"bao năm qua em vẫn sống rất tốt, chỉ là... trong lòng vẫn không thể quên được một người"

biết rõ ý jungkook ở đây là gì, taehyung ái ngại không dám nhìn thẳng vào cậu thêm lần nào. hai bàn tay cứ chung thủy mà đan chặt vào nhau, cố hít thở sâu vào rồi lấy hết sức bình sinh của mình anh mấp máy, lắp bắp

"a... anh đã hạnh phúc rồi, còn em?"

taehyung vừa mới bảo rằng anh ấy hạnh phúc, cậu nên vui cho anh mới đúng chứ nhỉ? nhưng tại sao lại ích kỉ mà buồn lòng thế này, trong lúc cậu đau đớn quằn quại vì nỗi nhớ dày vò mình thì taehyung lại như không có chuyện gì mà ngày ngày sống một cuộc sống hạnh phúc. như thế có mất công bằng không chứ?

"làm sao mà em có thể hạnh phúc nổi khi không có anh bên cạnh đây taehyung? bao năm qua em sống không tốt, không vui vẻ, không hạnh phúc một chút nào hết. em đã rất nhớ anh, em đã rất đau đớn, em đã luôn mong mỏi anh trở về... em đã đợi anh rất lâu"

cái đứa trẻ ngốc này, taehyung thật sự rất muốn cốc lên đầu họ jeon này một cái mà. người ta đã nhẫn tâm bỏ rơi em như thế mà em còn chờ đợi người ta làm gì, sao không quên người ta đi, nhớ đến làm gì. người ta không xứng đáng với tình yêu của em đâu...

"j... jungkook, quên a... anh, quên anh đi có được không? anh không muốn em phải tiếp tục cuộc sống như thế nữa"

cậu nghe xong liền kích động nắm chặt lấy tay anh lại, đôi mắt cậu đỏ hoe liên tục đáng thương nói

"taehyung, anh trở về với em có được không? c... chúng ta bắt đầu lại có được không anh? em, em sẽ buông bỏ hết tất cả, em sẽ cùng anh trở thành những chú nông dân quê mùa, em sẽ cùng anh chăm sóc vườn dâu, chúng ta hãy bỏ mặc tất cả mà ở bên nhau thôi có được không anh? cuộc sống không có taehyung, hức... em... em không thể nào sống nổi"

jungkook đau đớn bao nhiêu thì anh cũng đau đớn bấy nhiêu, nhưng anh lại không thể ích kỉ mà phá hủy tương lai của jungkook được, jungkook xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. chạnh lòng rút tay mình ra, anh tuyệt tình nhìn cậu

"đừng như thế nữa jungkook, em cứ làm như thế anh sẽ cảm thấy có lỗi và day dứt lắm. sao... sao lại không chịu buông tha cho bản thân mình chứ?"

"taehyung, a... anh có còn yêu em không? dù chỉ một chút thôi, taehyung anh có còn tình cảm với em không?"

còn, rất nhiều. anh yêu em nhiều lắm jungkook...

"anh xin lỗi jungkook... chúng ta sẽ không thể nào quay lại như trước được..."

tại sao lại không thể chứ? tại sao hết lần này đến lần khác, anh đều tàn nhẫn với em như thế chứ. dù yêu đến mấy nhưng khi bị tổn thương đến tột cùng rồi thì cũng phải đành buông bỏ thôi, mặc dù không nỡ...

"tuần sau em kết hôn rồi" xin anh taehyung, chỉ cần anh nói anh không đồng ý, chỉ cần anh nói anh phản đối anh không chấp nhận. em sẽ lập tức từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cần anh thôi taehyung, làm ơn...

"vậy sao? c... chúc mừng em"

vô tâm và tàn nhẫn.

"chỉ vậy thôi sao?"

"à, em... em còn phải hạnh phúc nữa. nhất định phải thật hạnh phúc"

thất vọng, hụt hẫng. taehyung vừa mới mỉm cười với em khi nói ra điều ấy.

khi em muốn từ bỏ anh, làm ơn đừng cười với em.

nước mắt chảy dài trong vô vọng, jungkook chậm chạp đứng dậy nhìn anh thêm một lần

"hôn lễ của em, anh đừng đến" em sợ rằng mình sẽ không chịu được mà chạy đến ôm lấy anh mất.

taehyung cũng từ từ đứng dậy theo cậu, cho rằng jungkook chán ghét mình đến mức không muốn nhìn thấy mặt mình vào lễ cưới, anh lần nữa gượng cười

"ừ, anh sẽ không đến..." anh sợ mình sẽ không chịu được mà khóc oà lên mất, nhìn thấy em trong tay cùng một người khác anh sẽ đau lòng chết mất.

"taehyung, anh tàn nhẫn với em lắm, thực sự..." để lại một câu nói cuối cùng, jungkook lạnh nhạt quay đi nhưng nước mắt lại phản chủ mà liên hồi chảy ra ướt đẫm cả một mảng áo.


nhóc bon tung tăng xoa xoa bụng mình, nó khó hiểu nhìn anh đẹp trai kia lại khóc nhè chạy đi. không thôi để ý đến nữa, nó nhanh nhẹn đi vào nhà taehyung.

"anh xin lỗi jungkook, anh xin lỗi em..." taehyung liên tục kêu gào trong đau đớn, chứng kiến một jeon jungkook lạnh lùng và quay đi như thế taehyung đau lòng hơn bao giờ hết. jungkook, liệu cậu có biết được hay không khi cậu dửng dưng nói ra lời cậu sắp kết hôn, trái tim taehyung như vỡ vụn, cả cõi lòng anh ấy như tan nát. jungkook, cậu có cảm nhận được hay không?

"anh taehyung, anh taehyung"

nhóc lo lắng nhìn anh khóc dữ dội dưới sàn, chạy đến vội đỡ lấy người anh dậy.

"anh taehyung bị làm sao vậy ạ?" nó vừa hỏi vừa dùng tay quệt đi nước mắt anh, taehyung như bị rút cạn linh hồn mình, anh lồm cồm ôm lấy nó vào lòng

"anh bỏ lỡ người anh yêu mất rồi..."




"ha, ha tại sao vậy, tại sao vậy taehyung? anh chúc em hạnh phúc nhưng trong khi đó anh biết rõ rằng hạnh phúc của em chính là anh mà. tại sao lại chúc em hạnh phúc? em không muốn hạnh phúc, em chỉ cần một mình anh mà thôi..."

jungkook điên cuồng dùng tay không mình đập liên tục lên vô lăng xe, cậu chật vật ôm lấy đầu mình đang đau dữ dội kia. từng chữ gọi tên anh, trái tim cậu như bóp nghẹn, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đến không thở được. nhưng lại chẳng thể buông bỏ.

"taehyung, anh nói xem rốt cuộc kiếp trước em đã nợ anh những gì mà kiếp này anh lại tuyệt tình với em như thế? taehyung, em không muốn nghĩ đến bản thân sau này sẽ ra sao khi không có anh..."

trải qua muôn ngàn kiếp vẫn gặp nhau, vẫn yêu nhau, nhưng đến cuối cùng lại chẳng thể bên nhau. vốn dĩ là nhân duyên hay nghiệt duyên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro